Ngày đưa tang em, nhìn con thơ mới 8 tháng tuổi được bà ngoại bế ẵm mà lòng tôi đau đớn
Từ hôm đám tang, cứ hằng ngày hương khói cho em, nhìn di ảnh em đang cười tươi mà lòng tôi đau như cắt. Sao em lại nỡ rời bỏ bố con tôi để ra đi lúc con còn đỏ hỏn như này vợ ơi.
Khi ngồi viết những dòng tâm sự này cũng là lúc vợ của tôi vừa ra đi được 1 tuần nay. Tôi chính thức mất vợ. Từ lúc em rời bỏ bố con tôi để sang thế giới bên kia của mình, không biết cô ấy có nhớ tôi không. Còn tôi thì ngày nào cũng nhìn di ảnh vợ mà khóc. Tôi thương em vô cùng. Từ ngày lấy tôi, em chưa bao giờ có được 1 ngày sung sướng, hạnh phúc mà chỉ toàn là những vất vả lo toan.
Vợ chồng tôi kết hôn tính đến nay đã được 5 năm, 5 tháng và 5 ngày. Tôi là nhân viên kỹ thuật của một công ty điện máy với mức lương 8 triệu/tháng. Còn vợ tôi là công nhân may của một nhà máy hay phải làm theo ca kíp. Nhưng thu nhập của em cũng được khoảng 8-9 triệu/tháng. Cứ chi tiêu tằn tiện thì chúng tôi hàng tháng cũng để dư lương của 1 đứa.
Sau kết hôn, vợ chồng tôi ở trên thành phố để tiện công việc. Còn bố mẹ 2 bên thì ở quê. Cuộc sống của vợ chồng càng thêm viên mãn khi em sinh được con trai nhỏ rất đáng yêu, bụ bẫm.
Tôi mất vợ thật rồi mọi người ơi! Ảnh minh họa.
Từ ngày có con nhỏ, thấu hiểu được nỗi vất vả của vợ nên tôi thường xuyên đi làm về sớm để tranh thủ phụ giúp vợ mọi việc nhà. Ban đêm, tôi cũng hay thức trông con, pha sữa, thay tã đỡ đần em. Cuộc sống của 2 vợ chồng rất đầm ấm, hạnh phúc.
Cho tới khi con tròn 6 tháng tuổi, để em có thể quay trở lại công ty may làm việc, chúng tôi đành phải gửi con cho một bác hàng xóm già ngay trong dãy trọ để bác ấy trông con cho. Hàng ngày, cứ khoảng 4h chiều là em lại cố gắng về sớm với con và chăm bón cho con ăn uống.
Cho tới một ngày, vừa đi làm sau sinh được 2 tháng thì chiều ấy đi làm về em gặp tai nạn do đi nhanh, em quệt vào xe tải. Do đập xuống đường quá mạnh nên phải sống đời thực vật. Ngoài ra tay chân em cũng bị xây xát rất nhiều.
Video đang HOT
Suốt hơn 2 tháng trời vợ nằm viện, tôi vất vả chạy đôn chạy đáo khắp nơi xin từng túi sữa mẹ cho con. Con tôi ăn sữa mẹ khá nhiều, không ăn sữa công thức ở ngoài. Khi đi làm, vợ tôi vẫn thường dự trữ sữa mẹ trong tủ lạnh cho con ăn. Vậy mà giờ đây, 2 bố con tôi đã phải xa vợ rồi.
Tôi vẫn hy vọng 1 ngày nào đó, ông trời nhủ lòng thương xót mà cho vợ tôi dần bình phục chứ không phải mất vợ như này. Nhưng càng nằm viện điều trị, tình hình của vợ tôi ngày càng chuyển biến xấu. Nhất là mới đây, bác sĩ gọi tôi bảo nên đưa em trở về nhà vì bệnh viện đã hết cách.
Tôi chết điếng và ngã quỵ khi bác sĩ bảo trả vợ về. Tôi đã cầu xin họ hãy giang tay cứu giúp vợ mình nhưng bác sĩ nào cũng buồn bã lắc đầu. Tôi lảo đảo chạy vào phòng vợ nằm. Ngồi bên vợ mà tôi thấy chúng tôi sao xa cách quá.
Ngày đưa tang em, nhìn con thơ mới 8 tháng tuổi được bà ngoại bế ẵm mà lòng tôi đau đớn. Ảnh minh họa.
Rồi tất cả mọi người bên nội, bên ngoại đều vào thăm em lần cuối. Nói chuyện với bác sĩ xong ai cũng đều ra khuyên tôi đừng quá đau buồn để em ra đi thanh thản. Thậm chí, bố mẹ vợ còn gọi tôi vào bảo: “Con đừng quá đau buồn, hãy cho vợ của con đi để nó có thể nhẹ nhàng sang thế giới bên kia. Chắc hẳn nó cũng mong mỏi điều ấy lắm đó con”.
Đến bên cạnh vợ, lòng tôi cay đắng ôm em lần cuối. Tôi cứ thế khóc nức nở: “Vợ ơi hãy ngủ đi em nhé. Để từ nay đau đớn rời xa em rồi, không còn hành hạ em được nữa. Ngủ đi nhé, vợ yêu của anh”.
Ngày đưa tang em, nhìn con thơ mới 8 tháng tuổi được bà ngoại bế ẵm mà lòng tôi đau đớn. Nhưng nước mắt tôi đã cạn khô, không còn để khóc em nữa. Vậy nhưng, từ hôm đám tang, cứ hằng ngày hương khói cho em, nhìn di ảnh em đang cười tươi mà lòng tôi đau như cắt. Sao em lại nỡ rời bỏ bố con tôi để ra đi lúc con còn đỏ hỏn như này vợ ơi? Tôi mất vợ thật rồi mọi người ơi!
Nắng Mai (ghi)
Theo phunusuckhoe.vn
Phật Tổ: Muốn nhận phúc, trước tiên phải biết tạo phúc cho người khác
Phật giáo kể lại, năm xưa có một người tất tín Phật, nhưng lận đận công danh, ứng thí 10 năm ròng mà không đỗ. Anh ta rơi nước mắt:
Phật Tử ứng thí 10 năm mà không đỗ
Phật giáo kể lại, năm xưa có một người tất tín Phật, nhưng lận đận công danh, ứng thí 10 năm ròng mà không đỗ. Vào lễ Phật đản, anh ta bèn đích thân cõng lễ lên cúng Phật, bất chaaso . muôn trùng hiểm trở, nguy nan. Khi đến nơi, đã sức cùng, lực kiệt, chân tay xây xát, anh ta bủn rủn quỳ dưới chân Phật, thành kính: "Thừa Đức Phật tối cao, suốt 10 trời con lên kinh ứng thí, mà vẫn trắng tay. Xin người phù hộ con năm nay công thành danh toại".
Sau khi khấn vái xong, phật tử thu dọn cúng lễ ra về, đến cổng thì gặp một người ăn xin rách rưới, khẩn khoản xin anh ta một ít lễ vật. Phật tử nhìn dáng vẻ bẩn thỉu của lão, lắc đầu khinh bỉ rồi chạy thẳng xuống núi.
Người ăn xin suốt mấy ngày nay không ăn gì, chỉ biết cuộn người vào tấm thảm rách để sưởi ấm. Bỗng nhiên một con chó ghẻ lở toàn thân mụn nhọt xuất hiện, nép sát vào thân lão để sưởi ấm. Lão ta tức giận đạp con chó ra xa. Cuối cùng, con chó chết vì rét. Còn người ăn xin cũng chết vì đói.
Phật Tổ, sao ngài lại không giúp con?
Lại nói người Phật tử nọ, dù thành kính là thế, mâm cao cỗ đầy là vậy mà thi hoài vẫn trượt. Tức giận, anh ta bèn chạy lên ngôi chùa xưa, nước mắt lưng tròng oán trách: "Phật Tổ, sao ngài lại không giúp con?"
Bất chợt, Đức Phật hiển linh, cho gọi linh hồn người ăn xin tới. Lão ta nhìn Phật Tử, khóc rống: "Nếu anh cho tôi ít lễ, tôi đã không chết đói rồi, sao ngài có thể phổ độ anh. Nhưng Phật Tổ, sao ngài lại không giúp con?"
Đức Phật lại cho gọi linh hồn con chó đến. Nó nhìn người ăn xin, uất ức: "Tôi chỉ xin ông một góc thảm để sưởi ấm, mà ông lại đuổi tôi đi, khiến tôi chết vì rét. Vậy phật tử kia sao lại phải bố thí cho ông? Đức Phật sao lại phải thương xót ông?".
Phật Tổ mỉm cười: "Ta hoàn toàn có thể giúp đỡ các con, nhưng các con lại chỉ nghĩ đến mình mà không chịu giúp người khác. Vậy có tư cách gì để mong thần phật bảo hộ?"
Muốn nhận được phúc, trước tiên phải biết tạo phúc cho người khác
Con người có xu hướng luôn mong được thần phật phù hộ, nhưng chẳng mấy ai được xứng ý toại lòng. Thực ra cũng vì tâm chưa đủ thành kính, không thành tâm giúp đỡ người khác, sống ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Tâm không có, dẫu mâm cao cỗ đầy Phật cũng chẳng động lòng. Nên nhớ, Đức Phật từ bi, phủ độ chúng sinh, nhìn tâm chứ không trọng vật chất. Thế nên nếu muốn nhận lại, trước tiên hãy biết cho đi.
Xuân Quỳnh
Theo Khoevadep
Cô vợ ngỡ khù khờ mà dùng cách hay kéo chồng ngoại tình trở về dù kẻ thứ 3 vô cùng xuất chúng Tối hôm ấy, dưới ánh sáng của những chùm đèn chênh vênh leo giữa sân thượng, chị chợt nhận ra anh gầy đi, đen hơn và có vẻ không hề hạnh phúc như sự cam đoan ra đi ban đầu. Tôi đã từng nghe đâu đó hoặc đọc trên một vài tờ báo những câu chuyện kiểu "ra khỏi tòa án vợ nói...