Ngày định mệnh của b.é g.ái bị h.iếp, g.iết (Kỳ cuối)
Không mong nhận được sự tha thứ, Smith xin được c.hết để chấm dứt những ngày tháng chìm trong m.a t.úy.
“Xin cho tôi được c.hết”
Tại phiên tòa xét xử Smith, có tới 13 người đứng ra bảo vệ Smith, họ đều hi vọng Smith sẽ không bị nhận án t.ử h.ình cho hành động hắn gây ra khi không làm chủ được bản thân.
Tuy nhiên, Smith lại mong muốn trái ngược như vậy. Đứng trước tòa, hắn đã khóc và nói rằng, ” Tôi không xin được sự tha thứ cho hành động của mình. Tôi có lỗi với tất cả mọi người và tôi không muốn làm tổn thương họ thêm nữa. Xin cho tôi được c.hết.”
Smith cho biết, hắn đã có ý định t.ự t.ử vào sáng ngày chủ nhật, sau hôm ra tay với c.ô b.é Carlie . Hắn thực sự muốn thoát khỏi những ngày tháng chìm trong m.a t.úy của mình.
Đoàn bồi thẩm đã đi đến phán quyết cuối cùng với tỷ lệ phiếu 10 – 2. Họ đồng ý với mong muốn của Smith.
Smith bị tuyên án t.ử h.ình ngày 16/3/2006, một ngày trước sinh nhật lần thứ 13 của cô bé Carlie.
Bang Florida sẽ thi hành án t.ử h.ình bằng cách t.iêm t.huốc đ.ộc đối với Smith.
C.ô b.é Carlie Bruce, 11 t.uổi
Trong bộ quần áo tù, Smith nhìn vô vọng về phía trước, không hề phản ứng trước phán quyết của tòa.
Cũng không có bất cứ phản ứng nào từ phía những người có mặt tại phiên tòa. Phía gia đình cô bé Carlie cũng không vui mừng trước phấn quyết đó.
” Hạnh phúc đối với chúng tôi là được nhìn thấy Carlie cười. Ngày mai là sinh nhật lần thứ 13 của con bé. Chúng tôi muốn được chúc mừng nó.” Dì của Carlie, Laurie Brucia đã xúc động trả lời phỏng vấn tại tòa.
Joseph Smith là một trong số 274 tù nhân chịu án t.ử h.ình ở Florida.
Thông thường, một tù nhân chịu án t.ử h.ình ở Florida sẽ chờ đợi khoảng thời gian gần 13 năm cho tới khi bản án được thức hiện.
Smith không mong muốn vợ con mình tới thăm trong thời gian này.
Video đang HOT
5 tháng sau khi Smith bị kết án, vợ hắn, Luz Castrillon đã được đồng ý cho ly hôn vắng mặt. Cô bán nhà, chuyển tới một nơi xa để tránh ánh mắt “cảm thông” của mọi người.
Nạn nhân thứ hai
Một người nữa được xem là nạn nhân gián tiếp của Smith chính là Susan Schorpen, mẹ của Carlie. Một người đàn bà đau khổ.
Susan Schorpen có một cuộc sống khó khăn và từng dính vào m.a t.úy trước khi con gái mình b.ị g.iết.
Năm 1995, cô bị bắt vì bán lẻ m.a t.úy khi Carlie mới chỉ 3 t.uổi. Năm 1999, cô bắt đầu gắn đời mình với những bi kịch.
Một vài tháng trước khi con gái mình b.ị g.iết, người chồng thứ hai của cô, Steven Kansler đã thông báo với cảnh sát Schorpen mất tích. Khi quay trở lại, cô thừa nhận rằng mính có chút vấn đề liên quan đến m.a t.úy nên đã tạm trốn một thời gian.
Mọi thứ thực sự trở nên tồi tệ sau cái c.hết của Carlie.
Cuộc sống của Schorpen liên tục được giới báo chí cập nhật.
Susan Schorpen, mẹ của Carlie
Tháng 8/2004, Schorpen bị tước quyền nuôi cậu con trai Leif, 7 t.uổi khi bị cáo buộc liên quan đến việc lạm dụng những viên thuốc gây nghiện và buôn bán m.a t.úy.
Một tuần sau đó, trong một cuộc cãi vã, Steven Kansler trong lúc tức giận đã có hành vi bạo lực với Schorpen, Steven bị bắt ngay sau đó.
Năm 2005, mẹ của Schorpen, bà Eileen đã đuổi cô ra khỏi ngôi nhà trên đường McIntosh vì không thể chịu đựng được con gái mình. Một tháng sau đó, bà Eileen c.hết vì căn bệnh ung thư.
Ngôi nhà trở thành tụ điểm để các đối tượng trao đổi m.a t.úy. Cảnh sát biết đến nơi này khi được thông báo một người đàn ông bị thương nặng tại đây khi tranh chấp m.a t.úy. Susan Schorpen đang trong tình trạng phê thuốc khi cảnh sát tới.
Đầu tháng 1/2006, Susan Schorpen bị chính cha mình, ông Egil Schorpen buộc tội ăn cắp 300 đô t.iền mặt, một chiếc nhẫn trị giá 5000 đô và thẻ tín dụng. Cô đã dùng số t.iền này để mua m.a t.úy.
Ngày 19/1/2006, Schorpen bị bắt vì hoạt động mại dâm tại St. Petersburg, Florida. Cô bị bắt vào đúng ngày Smith bị tuyên án t.ử h.ình.
Một thời gian ngắn sau khi ra tù, quen đường cũ, Schorpen lại tiếp tục công việc của mình và lại bị bắt. 3 tháng bị quản thúc trong trại lại dành cho cô.
Schorpen nói với một vị thẩm phán rằng, cái c.hết của Carlie đã khiến cuộc đời cô trở nên tồi tệ hơnbao giờ hết. Cô đã mất tất cả.
Sau vụ việc Carlie bị bắt cóc và s.át h.ại, cảnh sát trưởng thành phố Manatee thừa nhận rằng việc đưa ra một thông báo ngay khi nhận được tin từ bố mẹ những nạn nhân bị bắt cóc có thể sẽ cứu được chúng.
Cảnh sát trưởng Charlie Wells ra lệnh cho nhân viên của mình ngay lập tức thông báo lên các phương tiện truyền thông địa phương khi nhận được thông báo mất tích của các bậc phụ huynh..
Hiện tại, thành phố Manatee đã thi hành chính sách này.
Theo Trutv
10 năm sau ngày bị kết án g.iết v.ợ, con (Kỳ 1)
Sau 1 thập kỷ bị cầm tù vì tội g.iết v.ợ và con gái, cuối cùng người đàn ông cũng dành được công bằng tại tòa khi kẻ thực sự gây nên vụ án thú tội.
Vợ và 2 con Jeffrey MacDonald
Gia đình hạnh phúc
Tháng 2/1970, gia đình bác sỹ Jeffrey MacDonald tại khu vực Green Beret gặp rất nhiều thuận lợi trong công việc. Anh cùng vợ là Colette và 2 cô con gái nhỏ sống với nhau rất hạnh phúc. Trải qua nhiều năm sóng gió về hôn nhân và những tháng ngày làm việc mệt mỏi, nghiên cứu về y khoa, bác sỹ Jefffrey MacDonald đã đạt được những thành tựu đáng kể và từ đó nguồn kinh tế của gia đình cũng trở nên dồi dào hơn.
Vài tháng trước, Colette viết thiệp chúc mừng Giáng sinh cho một số người bạn. Trong thiệp viết: "Chúng tôi đang có một cuốc sống rất hạnh phúc với kỳ nghỉ rất dài, mọi chi phí đều được quân đội chi trả. Và Jeffrey sẽ ở bắc Carolina trong vòng 2 năm. Jeffrey ở nhà lúc 5h hằng ngày và phần lớn những ngày trong tuần về nhà để ăn trưa. Nhân tiện, chúng tôi hi vọng sẽ có con trai vào tháng 7".
Gia đình họ thực sự hạnh phúc vì những thành công cả về công việc và t.iền bạc. Người chồng, Jeffrey MacDonald vừa tài năng, đẹp trai lại chăm chỉ đã đạt được nhiều thành công. Sau khi tốt nghiệp trường Princeton, anh học tiếp trường y. Anh cưới cô gái anh yêu từ hồi cấp 3, một cô gái rất thông minh và cuốn hút. Người đó là Colette.
Trước đó, sau thời gian hẹn hò ngắn ngủi, cô bé Kimberly ra đời khiến cho cuộc hôn nhân của họ phải lùi lại sau vài năm.
Mãi sau khi ra trường, Jeffrey gia nhập quân đội và sau đó được làm việc tại Green Berets. Họ bắt đầu cuộc sống ở cảng Bragg, bắc Carolina.
Câu chuyện kinh hoàng
Mọi việc êm đẹp diễn ra cho tới khi một điều kinh hoàng đã diễn ra. Vào buổi sáng trời mưa ngày 17/2/1970.
Chừng 3h30 sáng, nhân viên an ninh trực điện thoại ở Fayetteville, bắc Carolina, nhận được cuộc gọi của một người đàn ông tự nhận mình là MacDonald, xin cô gọi điện cho cảnh sát quân đội và một xe cứu thương tới 544 Castle Drive. "Làm ơn nhanh lên", anh ta nói một cách yếu ớt.
Nữ nhân viên tổng đài lập tức gọi điện cho trụ sở cảnh sát: "Xin trợ giúp, 544 Castle Drive. Khẩn cấp".
Nữ nhân viên này đã gọi cảnh sát nhưng lại quên gọi tới bệnh viện. Mãi tới khi các nhân viên an ninh tới địa chỉ được báo, họ mới thấy rằng quên gọi bác sỹ là một điều sai lầm.
Trên đường tới địa chỉ được báo, Keneth Mica, một trong những nhân viên an ninh, đã nhìn thấy một cảnh tượng lạ: Một người phụ nữ trẻ mặc áo mưa, đội mũ cụp xuống mặt đang đứng cách nhà MacDonald chừng 3 tòa nhà. Điều lạ lùng là người này đứng dưới mưa lúc 3h35 sáng. Kenneth Mica và cả nhóm an ninh dừng xe lại, hỏi thăm người này.
Sau đó, cả nhóm tới trước của địa chỉ được báo. Ngôi nhà đã khóa và bên trong tối om. Họ vào bằng cửa sau và ngay lập tức gọi điện xin xe cứu thương.
Trong nhà, trên giường ngủ là Colette, 26 t.uổi, không còn sức sống. Cô nằm ngửa, người đầy m.áu, 2 chân dạng. Gương mặt và đầu bị đ.ánh đ.ập. Một bên ngực lộ ra ngoài khi cô đang mặc bộ đồ ngủ.
Bên cạnh cô là người chồng Jeffrey MacDonald, đầu quẹo sang một bên trong khi một tay vẫn đưa sang ôm vợ, trên người mặc bộ đồ ngủ. Cảnh sát quỳ xuống bên cạnh anh ta nghe anh ta hỏi: "Các con tôi thế nào? Tôi nghe chúng khóc?".
Mica ngay lập tức đứng dậy và chạy tới các phòng khác, tìm được bé Kimberly, 5 t.uổi, đang nằm trên giường trùm chăn. Khi anh chiếu pin vào mặt bé, anh kinh hoàng vì bé đã bị b.óp c.ổ c.hết, cổ có nhiều vết thương trầm trọng.
Trên giường bên, bé Krist nằm c.hết trên giường, người đầy m.áu vì vết thương ở ngực và lưng.
Mica chạy tới phòng lớn và cố gắng cấp cứu cho bác sỹ MacDonald bằng cách hô hấp nhân nhưng MacDonald đẩy ra: "Chăm sóc vợ tôi, kiểm tra con tôi".
Mica hỏi ai đã gây ra điều này. MacDonald nói: "3 người, một đàn bà, một đàn ông da màu, anh ta mặc vét-tông. Người phụ nữ tóc vàng, mũ che mặt, váy ngắn, ủng đầy bẩn. Cô ta mang một cây nến".
Kenneth Mica hỏi đồng đội về người phụ nữ họ gặp khi trên đường tới đây nhưng đồng nghiệp Lieutenant dường như không nghe thấy anh. Người này đang chăm chú viết mọi điều McDonald nói.
Một chiếc xe cứu thương tới và đưa nạn nhân còn sống sót đi cấp cứu. Khi cáng đưa MacDonald qua phòng bé Kimberly, anh ta kêu lên: "Trời ơi, hay cho tôi gặp con tôi".
Các bác sỹ phải kìm anh ta lại và MacDonald nằm bất động vì kiệt sức sau đó.
Theo Khampha