Ngày đi đẻ, em không dám nói cho bạn trai biết, đến khi tỉnh dậy, em không ngờ…
Tỉnh dậy, em thấy một bàn tay nắm chặt tay mình. Rõ ràng là bạn trai đang ngồi trước mặt em, anh đan tay vào tay em và xoay chiếc nhẫn trên ngón tay em…
Chúng em đều là những đứa trẻ mồ côi lớn lên ở cô nhi viện. Ngày ấy em là đứa nhỏ nhắn yếu ớt, chính anh là người khiến em hòa nhịp với bạn bè. Anh chỉ em chơi, dạy em học. Chúng em lớn lên bên nhau, cũng nhờ vậy mà có tình cảm rất gắn bó.
Đậu đại học, em và anh mỗi người mỗi trường. Anh thì học xây dựng còn em là một sinh viên sư phạm. Em nhớ hết kỳ học đầu tiên anh đã đến chỗ em học để tặng em một chiếc nhẫn bằng vàng thật. Anh nói chiếc nhẫn ấy là lời hẹn ước cho tương lai của 2 đứa. Em biết, đó là mấy tháng chắt chiu từng đồng đi làm thêm của anh. Chúng em yêu nhau từ đó.
Hàng ngày em đạp xe đi dạy thêm, tối lại làm phục vụ ở quán cà phê. Tối nào cũng vậy, cứ 11 giờ đêm là em làm việc xong. Bước ra cửa đã thấy anh đứng ở đó từ lúc nào, nhìn thấy em, anh liền vẫy tay ra hiệu. Suốt 2 năm trời, không quản nắng mưa, ngày nào anh cũng chở em đi về như thế.
Nhưng cuộc đời luôn có những bất ngờ. Hôm ấy như mọi ngày, đi ra khỏi chỗ làm nhưng không thấy bóng dáng bạn trai đâu, em chột dạ. Nhấc điện thoại gọi cho anh không được, gọi cho bạn cùng phòng của anh thì em nhận được tin sét đánh: anh bị tai nạn.
Em biết, đó là mấy tháng chắt chiu từng đồng đi làm thêm của anh. Chúng em yêu nhau từ đó. (Ảnh minh họa)
Em nghe những lời đó rồi vội vàng đến bệnh viện, cả đêm hôm ấy em ở lại bệnh viện túc trực và cầu nguyện cho anh. Mấy tiếng trong phòng phẫu thuật, anh được đưa vào phòng hồi sức và hôn mê từ đó. Em một mình lăn lộn với đủ các khoản thuốc men, viện phí. Em xin bảo lưu việc học để có thể chăm lo cho anh tốt hơn. Mọi người trong cô nhi viện đã giúp đỡ em rất nhiều nhưng tiền bạc có hạn, mà em thì không nỡ để anh về nhà.
Đúng lúc ấy, em nhận được một cuộc điện thoại từ chị bạn, chị nói có chỗ làm tốt lắm, lương cao mà vẫn có thời gian chăm sóc bạn trai. Em nghe lời chị, đi thử việc thì biết đó là một cơ sở massage. Ban đầu em hơi chần chừ, nhưng rồi vì bất đắc dĩ nên vẫn làm. Làm được nửa tháng thì có ông khách gạ em ngủ với ông ta một đêm, ông ta trả em 2 triệu, nếu em còn trinh thì sẽ là 20 triệu.
Video đang HOT
Thú thật là em đã không nghĩ ngợi gì mà đồng ý luôn, vì thời điểm đó bạn trai em đang rất cần tiền. Em chỉ nghĩ đến tính mạng của anh nên không để ý đến bất kỳ điều gì khác.
Sau đó em thấy kiếm tiền bằng con đường này khá nhanh nên em đã lén lút hẹn khách sau giờ làm. Nhưng không ngờ, em lại không cẩn thẩn để bị dính bầu. Từ ngày có bầu, em rất buồn. Vì em biết nếu bạn trai tỉnh dậy sẽ không tha thứ cho em, dù việc em làm là vì anh. Nhưng em vẫn giữ con.
Và vào một ngày, khi em đang chờ siêu âm thì y tá gọi điện nói em hãy đến phòng bệnh gấp, người yêu em đã tỉnh lại.
Nhìn thấy anh đang tỉnh táo nhìn xung quanh, em quên mất rằng mình đang mang bầu mà lao đến ôm chầm lấy anh. Khác với tưởng tượng của em, anh gỡ tay em ra và hỏi em là ai? Lúc này bác sĩ gọi em đến nói chuyện.
Bác sĩ nói người yêu em bị chấn thương não nên đã bị mất trí nhớ tạm thời, nhưng chưa rõ sẽ kéo dài trong bao lâu, vì thế anh không thể nhận ra em. Em đứng trân trân một lúc mặc cho bác sĩ động viên tinh thần. Tất cả những gì em làm là để anh có thể tỉnh lại và có một cuộc sống bình thường. Chẳng lẽ ông trời lại trêu đùa với số phận của em đến vậy.
Em thẫn thờ bước vào phòng, mọi người trong cô nhi viện của em đã đến đầy đủ. Có lẽ ai thấy bộ dạng của em lúc đó cũng cảm thấy em đáng thương thế nào. Rồi mọi người nói với anh, em là người yêu của anh. Anh không nhớ gì, chỉ xin lỗi em và tự trách mình vô dụng vì đã làm em vất vả rồi anh hỏi có phải em đang mang bầu con anh không? Lúc đó em không nói được gì, chỉ bật khóc. Còn mọi người cũng vội vã rút lui, không ai dám nói với anh sự thật.
Trong thời gian anh và em về nhà trọ, anh không hề nói chuyện nhiều với em, có lẽ anh cũng biết đứa trẻ không phải con anh. Anh hay ngồi thẫn thờ ở nhà, mặc kệ em khuyên bảo thế nào cũng không thấy anh cười.
Rồi em lâm bồn, ngày đi đẻ, em không dám nói cho anh biết, chỉ bảo là mình đi có việc. Sinh con xong, do mệt mỏi nên em ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy, em thấy một bàn tay nắm chặt tay mình. Rõ ràng là bạn trai đang ngồi trước mặt em, anh đan tay vào tay em và xoay chiếc nhẫn trên ngón tay em. Nhìn thấy em tỉnh, anh có chút ngượng ngùng nên rụt tay lại. Em biết, anh vẫn không nhận ra em là ai. Nhưng anh đã nói một câu khiến em bật khóc: “Mình yêu nhau lại từ đầu em nhé!”.
Những ngày tháng này chúng em đang cố gắng để khơi lại tình yêu trong anh. Em cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên anh một lần nữa! Cảm ơn trời đất đã cho em cơ hội thứ hai trong đời!
Theo Afamily
Nghẹn ngào phút cuối đời vẫn nắm chặt tay của đôi vợ chồng 90 tuổi
"Tôi đã định chờ đến khi bà bình phục trở về để tổ chức kỉ niệm 60 năm cùng nhau. Nhưng lần này tôi lại vào viện, không biết bao giờ mới trở ra..."
Có lẽ đó là những lời cụ ông tóc bạc hơn 90 tuổi thì thầm với người "đầu ấp tay gối" trong suốt 60 năm qua khi ông đặt đôi bàn tay nhăn nheo, đầy vết đồi mồi của thời gian lên tay bà.
Cảnh tượng ấm áp của đôi vợ chồng ở cái tuổi gần đất xa trời diễn ra vào ngày 16/05 tại phòng bệnh khoa chấn thương chỉnh hình Bệnh viện Giải phóng quân 113 đã khiến không ít người chứng kiến phải thấy tim mình rung lên một nhịp. Người đàn ông tưởng chừng như đã gần đi hết cuộc đời nằm trên giường bệnh run run với tay sang nắm chặt tay vợ mình ở giường cạnh bên và trao cái nhìn đầy âu yếm, thương yêu đến bà. Dường như không có bệnh tật hay bất cứ điều gì ngăn được tình yêu của họ.
Đôi bàn tay nắm chặt bàn tay dù cho họ có là 19 hay 91 tuổi. Họ đi qua thăng trầm, 60 năm "đầu ấp tay gối" mà chưa bao giờ buông tay nhau ra.
Người được nhắc đến ở câu chuyện trên là cụ ông Lâm Sinh Hoa, năm nay đã 91 tuổi và vợ của ông. Hai người hiện đang sống ở Chiết Giang, Đại lục và đã bên nhau được gần 60 năm. Ngày đó lúc kết hôn xong, cụ ông lại gia nhập quân đội và tham gia chiến đấu suốt 9 năm từ năm 1950 nên ông luôn cảm thấy có lỗi với bà. Khi trở về nhà, dù đến năm 2000, ông Lâm mắc bệnh Parkinson, tay chân không còn linh hoạt như trước, nhưng ông vẫn tự làm các công việc cá nhân của mình và chăm sóc vợ như thể bù đắp những tháng ngày bà một mình nuôi con, chờ chồng trở về.
"Trước đây tôi gia nhập quân ngũ và để bà ấy một mình ở nhà với bao nhiều khó khăn. Giờ tôi muốn bù đắp cho vợ tôi, 60 năm thăng trầm tôi nợ bà ấy quá nhiều...", ông cụ run run chia sẻ.
Người bạn ở giường bên mà ông Lâm nắm chặt tay âu yếm chính là người mà ông hết mực thương yêu, người đã ở bên ông những lúc khó khăn nhất trong suốt 60 năm. Cách đây 10 năm, do tuổi tác cao nên bà bị mất trí nhớ. Sau này phát hiện ra thêm những bệnh khác, khả năng khó có thể cứu chữa nên phải nằm viện một khoảng thời gian dài. Đợt vừa rồi, khi cô con gái Lâm Huệ Quân của ông bà có ý định đưa bà về nhà để tiện chăm sóc và để ông bà được gần nhau thì bất ngờ ông cụLâm lúc đi kiểm tra sức khỏe lại bị chuẩn đoán là trượt đốt sống thắt lưng nên đành nhập viện chung với vợ.
Chính vì rất rõ bệnh tình của vợ mình và biết rằng thời gian bên nhau không còn nhiều nên ông đã rất mong muốn được ở gần bà thêm chút nữa để nhìn thấy bà, để được nói chuyện với bà và cùng chờ đợi ngày kỷ niệm 60 năm ngày cưới. Cảm động trước tình yêu to lớn của hai người nên các bác sĩ, nhân viên trong bệnh viện đã chuyển ông Lâm sang giường sát bên giường bệnh vợ ông.
Tình yêu của ông bà khiến tất cả ai nhìn thấy đều cảm thấy ấm áp.
Từ lúc ấy, đôi bàn tay của người đàn ông ở cái tuổi gần đất xa trời vẫn luôn nắm chặt lấy tay người mà ông thương yêu nhất như thể sợ rằng chỉ một phút lơ là có thể vuột mất bà. Tay nắm chặt bàn tay, miệng run run mấp máy, đôi lúc vì quá thương yêu nên lại nhẹ đưa tay khẽ vuốt gương mặt bà còn mắt thì nhòe đi, lấp lánh nước. Người con gái đứng ở đó, vẫn lặng lẽ nhìn cha mẹ.
Ngày cô Huệ Quân làm thủ tục xuất viện cho mẹ, lúc cô chuẩn bị đẩy chiếc giường của mẹ đi, đôi tay gầy guộc phủ những đốm đồi mồi của ông Lâm vẫn bịn rịn không muốn buông. Không ai có thể ngờ rằng người đàn ông dày dạn sương gió, từng trải qua bom đạn của chiến tranh lại nghẹn ngào nước mắt như một đứa trẻ. Những người chứng kiến cảnh đó cũng không khỏi đau lòng, khẽ lau nhẹ nước mắt.
"Năm ngoái là sinh nhật lần thứ 90 của cha, vì mẹ ốm nên nên không thể mừng thọ cha được. Năm này là kỷ niệm ngày cưới của cha mẹ. Mong muốn lớn nhất của chúng tôi chính là cha được xuất viện, mẹ chắc chắn vẫn sẽ đợi cha, để cha mẹ đón ngày kỷ nệm đặc biệt này", Lâm Huệ Quân nói. Và trong thâm tâm, cô thầm ước rằng có thể được chứng kiến khoảnh khắc đó của cha mẹ.
Ông cụ luôn nắm tay và, đôi lúc bàn tay còn lại khẽ vuốt má, mân mê khuôn mặt người phụ nữ ông yêu nhất trên đời.
Lúc thì người ở ngoài viện, người ở trong viện. Lúc thì người chuẩn bị nhập viện lại có người chuẩn bị xuất viện. Dường như ông trời lại muốn trêu ngươi hai con người tưởng chừng gần đi hết chặng đường đời. Nhưng dù thế, bao nhiêu đó cũng có là gì vì ông vẫn luôn yêu bà, yêu như thuở ban đầu!
Theo TTVH
Chồng úp tô cơm đầy vào mặt tôi rồi chì chiết: 'Ăn đi cho trứng nó phình ra mà đẻ con' Tôi nằm trong giường, mê man bất tỉnh. Một lúc sau tôi tỉnh dậy, đang nằm tựa đầu vào tường thì chồng tôi bưng một tô cơm đầy ú ụ vào. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì anh đã... ôi về nhà chồng mới cũng 6 tháng nhưng luôn bị cả nhà chồng mang ra làm vật để bình phẩm. Bữa cơm...