Ngày cưới, vào trao hoa cho tôi là mẹ chồng nước mắt rưng rưng
Khi nhà trai sang, họ chẳng nhìn thấy bất kỳ một chú rể nào. Vào trao hoa cho tôi ngày cưới là mẹ chồng đang trào nước mắt rưng rưng. Bà ôm chầm lấy tôi mà khóc.
ảnh minh họa
Hôm nay kỷ niệm 1 năm ngày cưới của vợ chồng tôi. Vậy là cũng tròn 1 năm anh bỏ tôi ra đi mãi mãi. Anh bỏ lại vợ, bỏ lại con trên đời để một mình ra đi. Một năm rồi mà tôi vẫn không nguôi nỗi nhớ anh. Không có anh, nhiều khi tôi có tỏ ra mạnh mẽ song vẫn không sao giấu nổi những chông chênh, bẽ bàng.
Chúng tôi gặp và yêu nhau tự nhiên như bao cặp đôi khác. Anh hơn tôi 2 t.uổi và cũng có công ăn việc làm ổn định trên thành phố. Còn tôi cũng làm biên dịch viên một công ty du lịch. Những ngày tháng yêu nhau, chúng tôi có bao kỷ niệm đẹp với nhau. Anh chu toàn và yêu chiều tôi nhất mực.
Mỗi khi 2 đứa đi chơi bên ngoài, nhìn thấy các cặp vợ chồng đưa con đi chơi trong hạnh phúc, anh đều nắm c.hặt t.ay tôi và nói rằng: “Rồi chúng mình cũng sẽ sinh ra những đứa con đáng yêu và sống hạnh phúc như thế em nhé”. Những lúc như thế, tôi sung sướng và cũng sẽ gật đầu.
Hai năm yêu nhau, một ngày anh nói lời cầu hôn tôi. Tôi nhận lời anh làm đám cưới ngay lập tức vì muốn được sống bên anh. Hơn nữa, tình yêu của chúng tôi cũng nhận được sự đồng thuận và ủng hộ của cả nhà. Bố mẹ 2 bên gặp gỡ, bàn ngày giờ tổ chức đám cưới. Thậm chí mẹ anh còn rất thương tôi và coi tôi chẳng khác nào con gái.
Chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong đám cưới cho mình. Từ việc mua giường cưới, đặt thiệp cưới, rồi thuê váy cô dâu, chúng tôi đều đã đặt xong hết. Tôi vừa hồ hởi vừa có chút lo lắng khi sắp chính thức làm cô dâu.
Cũng chính trong thời gian này, tôi phát hiện mình đang mang bầu một sinh linh bé nhỏ. Tôi thông báo cho anh, khỏi phải nói anh hạnh phúc như thế nào. Ngày nào anh cũng sang thăm và chăm chút cho tôi. Những lúc không thể gần bên nhau, anh lại gọi điện nhắc tôi ăn uống cho mẹ khỏe con khỏe.
Tin vui này cũng được anh thông báo với cả nhà. Bố mẹ 2 bên ai cũng chúc mừng vợ chồng tôi. Nhất là mẹ anh, bà quan tâm đến con dâu tương lai của mình. Sợ tôi mệt mỏi, bà thường nấu những món ăn tẩm bổ bắt anh mang qua cho tôi ăn.
Video đang HOT
Vậy nhưng, đúng khi đám cưới chỉ còn tính bằng 1-2 ngày tới thì tai họa ập đến đầu tôi. Trong một ngày anh đưa mẹ anh về quê mời đám cưới thì không may gặp tai nạn xe máy. Mẹ anh bị hất văng ra nên người chỉ bị xay sát nhẹ. Còn anh bị tai nạn rất nặng.
Tuy đã được đưa vào viện cấp cứu song anh vẫn không qua khỏi. Những phút cuối cùng, anh vẫn bảo với mẹ rằng hãy đón tôi về và chăm sóc cho vợ con của anh. Khi nào con tôi lớn lên, tôi có thể đi thêm bước nữa.
Tin anh bị tai nạn được mẹ chồng thông báo về khiến tôi rụng rời. Bà nói rằng, con trai bà mong muốn thế nhưng tất cả quyết định là do tôi. Trước biến cố lớn nhất của cuộc đời, bố mẹ và họ hàng nhà tôi thì khuyên tôi đừng làm cô dâu và đừng về nhà chồng. Bởi vì dù sao trên danh nghĩa, chúng tôi vẫn chưa kịp đăng ký kết hôn.
Tuy nhiên, trái với lời khuyên của bố mẹ, bạn bè, họ hàng, tôi vẫn quyết định là cô dâu không có chú rể vào đúng ngày cưới của mình. Mẹ chồng tôi vừa rưng rưng xúc động vừa thương một cô dâu đơn độc bước đi trong ngày trọng đại của mình chẳng được vui vẻ như người ta.
Ngày cưới của tôi vẫn diễn ra đúng như dự định. Họ hàng bên nội, bên ngoại cùng bạn bè khách khứa vẫn có mặt đầy đủ. Cô dâu là tôi vẫn váy áo xúng xính và trang điểm lộng lẫy hồi hộp thời khắc về nhà chồng. Song khi nhà trai sang, họ chẳng nhìn thấy bất kỳ một chú rể nào. Vào trao hoa cho tôi ngày cưới là mẹ chồng đang trào nước mắt rưng rưng. Bà ôm chầm lấy tôi mà khóc. Cả cô dâu và mẹ chồng tôi đều khóc như mưa hôm ấy.
Khi bước từ nhà gái ra, cô dâu là tôi lặng lẽ bước đi. Trong tấm khăn voan trắng che mặt, tôi khóc như mưa. Nhưng mẹ chồng bước đi bên cạnh, cố nắm c.hặt t.ay tôi và không ngừng động viên tôi phải cố gắng vượt qua nỗi đau này để sinh con khỏe mạnh.
Vậy mà tính đến thời điểm này cũng đã 1 năm trôi qua. Một năm tôi ở nhà chồng trong niềm yêu thương vô bờ của mẹ chồng. Một năm rồi, tôi vẫn thấy bóng dáng chồng hiện hữu nơi đây. Tôi vẫn thấy ấm áp như đang có anh bên cạnh.
Song nhiều khi nhìn đứa con thơ mới được vài tháng t.uổi mới sinh đã không có bố, tôi lại trào nước mắt vì thương anh, thương con, thương chính tôi và thương cả mẹ chồng. Những lúc chông chênh như thế, tôi biết làm sao để nguôi ngoai nỗi nhớ chồng đây?
Theo blogtamsu
Chồng mong muốn vợ phản bội mình chỉ vì muốn có…một đứa con
Ăn tối xong, mình bảo phải chạy qua nhà bố mẹ mang cho ông bà lọ thuốc chữa đau nhức chân. Vợ mình lúc đó vẫn đang rửa bát, đầu cô ấy cúi gằm xuống rung rung, có lẽ đang khóc, nhưng mình vẫn đi vào huých vai vợ, ý bảo cô ấy nhớ chủ động...
Đi khám, bác sĩ bảo đám tinh binh của mình đứa mất đầu, đứa mất đuôi, muốn có con lành lặn khó lắm... (Ảnh minh họa)
Vợ chồng mình sống với nhau đến nay đã 4 năm, chưa có con dù cả hai đều muốn nhưng lỗi hiếm muộn là ở mình. Đi khám, bác sĩ bảo đám tinh binh của mình đứa mất đầu, đứa mất đuôi, muốn có con lành lặn khó lắm, vì thế mình và vợ dự định kiếm đủ t.iền sẽ đi làm thụ tinh nhân tạo.
Gia đình vợ mình nghèo, mẹ vợ bán hàng khô ở chợ, còn bố vợ chạy xe ôm dù t.uổi cũng đã già. T.iền lương của vợ mình đều gửi phần lớn về quê cho bố mẹ nuôi đứa em đang học cấp 3. Nhà mình khá hơn một chút, bố mẹ mình có lương hưu nên ông bà không yêu cầu con cái phải chu cấp.
Từ ngày biết mình khó có con, bố mẹ mình buồn lắm nhưng vẫn thường xuyên chắt chiu mua thuốc bổ cho mình. Có lần ông bà nhắn mình sang, đưa cho cuốn sổ tiết kiệm bảo mình đi làm phẫu thuật sớm nhưng mình từ chối.
Những năm qua, 2 vợ chồng cô đơn trong căn nhà nhỏ, đôi lúc thèm tiếng nói cười, thậm chí tiếng khóc thét của trẻ con ghê gớm. Cuối cùng cũng gom đủ t.iền, vợ chồng đưa nhau vào Sài Gòn làm phẫu thuật nhưng thất bại, "đứa" của mình không chịu sống trong tử cung của vợ. Cả hai quyết tâm thử lại, nhưng thử đến lần thứ 3 vẫn không được.
Hồi đó, mình thì chán ngán, vợ mình thì ốm vì bị tiêm nhiều thuốc kích trứng. Vợ mình an ủi rằng chờ cô ấy khỏe lại thì thử tiếp. Nhưng điều kiện kinh tế và sức khỏe của cô ấy không thể đảm bảo cho bọn mình thử đi thử lại được.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, mình bảo vợ đi "xin" con. Vợ mình không đồng ý, cô ấy nói rằng nếu muốn có một đứa con thì nhận nuôi, chứ cô ấy nhất quyết không ngủ với người khác để mang thai. Mình xúc động đến mức không kìm được nước mắt, mình nói với vợ rằng, xin con dù sao cũng tốt hơn là nhận con nuôi, vì nó có nửa dòng m.áu của vợ mình. Mình là đứa không sinh được con, không thể tước đi cả quyền làm mẹ của vợ mình. Cô ấy không bỏ mình, mình đã cảm thấy may mắn rồi. Mình chấp nhận nuôi con người khác, miễn sao sau này nó gọi mình một tiếng bố là mừng rồi.
Vợ mình khóc nức nở cả tiếng đồng hồ, rồi nói xin t.inh t.rùng từ người khác cấy vào, chứ cô ấy không lên giường với người lạ. Nếu làm như thế, về sau cô ấy cũng không dám nhìn mặt mình. Với lại xin từ người khác thì sau này đ.ứa t.rẻ không biết bố đẻ là ai, vợ chồng mình cũng không biết người hiến t.inh t.rùng thì đỡ đau khổ hơn.
Mình cũng đã nghĩ tới chuyện này nhiều lần rồi, làm gì có người đàn ông nào muốn vợ mình có quan hệ với người đàn ông khác. Nhưng mình lo lắng cho sức khỏe của vợ mình, thêm nữa là gia đình mình không đủ tài chính. Sau khi nghe mình van xin và phân tích đủ lý lẽ, vợ mình cũng xuôi theo.
Mình đi nghe ngóng thì biết gia đình hàng xóm sắp chuyển nhà vào Tây Nguyên làm trang trại cà phê. Anh chàng hàng xóm này ngày trước cũng có thời gian chơi thân với mình, về sau thì mỗi người theo đuổi một con đường. Cậu ta đi buôn bán khắp nơi nên ít gặp mặt nhưng thỉnh thoảng mình vẫn sang nhà hỏi thăm bố mẹ cậu ta. Cậu này nhỏ hơn mình 1 t.uổi, vợ bỏ đi theo người khác, có một đứa con trai 3 t.uổi, người khỏe mạnh, không bệnh tật, sống tương đối lành mạnh. Vì có mục đích nên mình chăm chỉ sang chơi và hỏi thăm, rồi lựa hôm rảnh rỗi rủ cậu ta đi nhậu, đến khi say say thì tiết lộ nỗi niềm hiếm muộn con cái.
Anh chàng ban đầu tỏ vẻ rất thông cảm, khuyên bảo mình đừng buồn, y học phát triển, con cái là của trời cho... Tới khi mình đ.ánh bạo hỏi thẳng liệu có thể giúp mình được không? Anh ta giật mình lắp bắp nói rằng không dám. Đến lúc này mình cũng chẳng giữ kẽ nữa. Mình kể cho cậu ta nghe chuyện vợ chồng mình, và ý muốn có một đứa con nên nhờ cậu ta giúp. Mình cũng nói thẳng rằng mình sẽ nuôi con trong 10 năm đầu tiên, về sau khi đ.ứa t.rẻ lớn, nếu cậu ta muốn thì có thể nhận con nuôi hay con đẻ thì tùy.
Thực ra việc này để vợ mình đi hỏi sẽ dễ hơn, nhưng mình không muốn cô ấy mang tiếng ngoại tình. Chủ động nói ra chuyện này, mình cũng thấy nhục. Nhưng nỗi nhục này không sánh bằng ước mong có một đứa con.
Gần 12 giờ đêm, mình mò về. Chỉ còn mỗi vợ đang ngồi khóc trên giường. (Ảnh minh họa)
Cậu hàng xóm nói cho cậu ta vài ngày suy nghĩ. Vài ngày sau, mình chẳng cần biết cậu ta đồng ý hay không, vẫn gọi điện mời cậu ta sang nhà ăn cơm tối. Ăn xong, mình bảo phải chạy qua nhà bố mẹ mang cho ông bà lọ thuốc chữa nhức chân. Vợ mình lúc đó vẫn đang rửa bát, đầu cô ấy cúi gằm xuống rung rung có lẽ đang khóc, nhưng mình vẫn đi vào huých vai vợ, ý bảo cô ấy nhớ chủ động.
Phóng xe ngoài đường mà mình ứa nước mắt. Trời hôm đó còn lắc rắc vài hạt mưa nên mình cũng chẳng biết rốt cuộc mình có khóc không. Mình không về nhà bố mẹ mà lang thang ngoài đường, đi hết phố này tới ngõ nọ rồi dừng chân ở một quán trà đá vỉa hè nghe cánh lái taxi c.hém gió.
Gần 12 giờ đêm, mình mò về. Chỉ còn mỗi vợ đang ngồi khóc trên giường. Trong nhà không hề thấy dấu hiệu của một cuộc chăn gối nào. Mình lẳng lặng nhìn vợ, cô ấy bỗng ôm chầm mình rồi òa lên khóc nức nở. Vợ mình nói, cô ấy không làm được, xin mình đừng ép nữa. Dù thế nào cô ấy cũng sẽ không phản bội mình. Cô ấy sẽ tiếp tục gom góp t.iền để đi cấy phôi, để đứa con ra đời là con của mình và cô ấy. Còn nếu trời không thương, thì hai vợ chồng sẽ nhận con nuôi. Vợ còn an ủi mình rằng vợ chồng còn trẻ, nếu điều dưỡng tốt có thể mình sẽ khỏe lên. Nhiều người cũng 10 - 15 năm mới có con đấy thôi.
Lúc này thì mình chẳng kìm nén được nữa, mình bật khóc. Người sai là mình, người cần an ủi là cô ấy, chính mình đã ép vợ phải làm một việc trái lương tâm, trái đạo đức. Vậy mà lúc này cô ấy còn bao dung an ủi động viên mình. Mình thấy mình thật có lỗi, thật khốn nạn vì đã nảy sinh ý tưởng điên rồ đó. Có phải mình đã làm tổn thương cô ấy quá nhiều?
Đến nay chuyện đã trôi qua hai tuần, nhà hàng xóm cũng đã chuyển đi. Trước khi đi, cậu ta không hề sang chơi lần nào, chỉ nhắn tin bảo mình nên trân trọng vợ và chúc vợ chồng mình luôn hạnh phúc. Mình rất muốn mang lại hạnh phúc cho vợ, nhưng mình rất bế tắc và tuyệt vọng. Biết đến bao giờ mới có thể cho cô ấy một đứa con đây?!
Theo blogtamsu
Em rưng rưng nước mắt khi nhận ra tôi là người đàn ông giàu có Bạn có bao giờ suy nghĩ, đến một ngày nào đó bạn nghèo đi, người ta có còn yêu bạn nữa không? Tôi không đ.ánh đồng tất cả các người giàu đều là xấu, người nghèo giống như tôi là tốt, nhưng bạn không nên phân biệt giàu nghèo làm tiêu chí để chọn người yêu. Khi tôi sắp thi đại học, ba...