Ngày con tôi ra đời, cả nhà chồng lặng thinh như có đám
Mọi người nhà chồng kéo nhau đến viện nhưng lại bỏ về trong thất vọng và hậm hực. Chỉ có mẹ tôi mang cơm đến và giúp tôi chăm con những ngày sau đó.
Ngày con tôi ra đời, cả nhà chồng lặng thinh như có đám. Mọi người kéo nhau bỏ về trong thất vọng và hậm hực (ảnh minh họa)
Năm 2010 tôi theo sự sắp đặt của gia đình lấy chồng. Chồng tôi khi đó đã 40, hơn tôi vừa tròn 10 tuổi. Chúng tôi ở cùng làng nhưng khác độ tuổi nên chỉ biết mà chưa hề quen nhau trước đó. Tôi được xem là gái già ế chồng ở làng, còn anh đã từng một đời vợ nhưng không sinh được con nên đã ly hôn. Mẹ anh chọn tôi vì tôi chăm chỉ hay lam hay làm, từ việc chữ nghĩa đến đồng áng đều xoay xở tốt. Mẹ tôi chọn anh vì không có mấy người muốn lấy gái băm làm vợ. Hơn nữa cưới anh tôi được ở gần nhà nên vẫn có thể giúp đỡ cho gia đình.
Năm 2011, tôi không sinh được cho chồng một đứa con trai mà là một cô con gái nhỏ. Nhưng con gái chúng tôi còn bị hở hàm ếch bẩm sinh. Tôi đã sợ hãi đến run rẩy khi y tá bế con đến cho mình. Ngày con tôi ra đời, cả nhà chồng lặng thinh như có đám. Mọi người kéo nhau bỏ về trong thất vọng và hậm hực. Chỉ có mẹ tôi mang cơm đến và giúp tôi chăm con những ngày sau đó.
Tuy vậy tôi vẫn bế con về nhà chồng, mọi người tuy có phớt lờ nhưng không ai đuổi tôi đi. Mẹ đẻ cũng không cho tôi về nhà vì nếu tôi tự ý về thì sẽ không bao giờ quay lại đó được nữa. Mẹ không muốn tôi phải ôm đứa con dị tật đến suốt đời lại mang tiếng là không chồng. Và nguyên nhân sâu xa cũng bởi vì nhà tôi không thể nuôi thêm mẹ con tôi.
Tôi không có một ngày ở cữ, vẫn phải một mình tắm giặt và làm việc nhà việc đồng ngay sau đó. Tôi biết mình mắc tội với nhà chồng nên đã không nửa lời oan trách. Bốn tháng sau, chồng tôi bỏ vào Sài Gòn lập nghiệp. Tôi không có quyền can thiệp vào sự nghiệp và quyết định của anh nên chỉ biết nuốt nước mắt ngồi nghe mọi người nói chuyện.
Mẹ chồng tôi có nói anh vào đó kiếm tiền để về phẫu thuật cho con. Khi đi anh không cầm tay tôi tạm biệt, vợ chồng cũng không quan hệ từ khi tôi mang thai tháng thứ 8 đến giờ. Anh chỉ dặn tôi ở nhà chăm con và lo cho bố mẹ giúp anh. Tôi nhìn anh lên xe mà có linh cảm anh sẽ không bao giờ trở lại.
Và đúng là anh đã không trở lại. Hai năm đầu, mỗi Tết anh đều về nhà một tuần nhưng sau đó thì chỉ hay gọi điện. Mỗi lần gọi về anh chỉ gặp bố và mẹ rồi gửi lời thăm hỏi mẹ con tôi qua họ. Không biết anh có thực sự hỏi thăm hay bố mẹ chồng chỉ vì thấy tội nghiệp tôi mà bịa ra.
Nhìn con gái lớn lên với khuôn miệng xấu xí đáng thương, tôi đã đi khắp nơi cầu cứu các bác sĩ và bệnh viện trong vùng. Nhờ người ta mách mà tôi biết được chương trình phẫu thuật từ thiện rồi sau đó một mình bế con tự bắt xe và dùng những đồng tiền ít ỏi dành dụm được để đi. Khi đến đó tôi không còn tiền để ăn cơm, chỉ mua được hộp sữa cho con và mình thì nhịn đói. Hội từ thiện biết được nên đã lo chỗ ăn ngủ và cho mẹ con tôi một ít tiền khi về.
Năm nay khi một Tết nữa mà chồng vẫn không về nhà, rồi nghỉ hè chồng cũng không về với các con. Vì thế, tranh thủ lúc con nghỉ hè, tôi đã quyết định vào Sài Gòn tìm chồng. Tôi muốn biết anh đã đi đâu và làm gì, muốn nghe từ miệng anh một lời xin lỗi vì đã bỏ bê mẹ con tôi từ khi nó ra đời. Hay nếu anh không nói câu xin lỗi thì ít ra cũng nói lời chia tay dứt khoát để chúng tôi được tự do.
Đã 5 năm tôi sống dưới vỏ bọc là vợ anh nhưng giữa chúng tôi rõ ràng không phải là vợ chồng. Tôi chỉ là con ở của nhà anh. Tôi đã lao động quần quật vì lợi ích và cuộc sống của họ. Và đó cũng là lý do mà họ không đuổi tôi về nhà để mặc dù lý do kết hôn ban đầu là để sinh con trai cho chồng.
Sài Gòn rộng lớn mà bố mẹ chồng không hé răng nửa lời chỉ cho tôi biết anh ở đâu. Tôi chỉ có thể lần ra dấu tích anh từ những người quen trong làng cũng đi xa lập nghiệp. Qua rất nhiều lời mách nước, sau hơn 1 tháng ròng rã lăn lộn ở Sài Gòn, vừa tìm chồng vừa trông con gái nhỏ và rửa chén bát để có tiền ăn qua ngày, cuối cùng tôi cũng tìm thấy.
Bây giờ tôi không cần ai, cả lương tâm lẫn đạo đức, tôi chỉ cần còn sống tốt và nuôi dạy con gái nên người cũng là cách trả thù đời (ảnh minh họa)
Đó là một cơn ác mộng mà tôi đã nhiều lần mơ thấy. Tôi đâu phải người vô học và vô tri để không biết rằng có thể anh đã có người phụ nữ khác ở nơi đất khách quê người. Nhưng anh không chỉ có người khác mà còn có luôn con trai với người đó. Thảo nào anh không còn muốn về quê và nhẫn tâm cắt đứt liên lạc với mẹ con tôi.
Tôi tìm đến nhà trọ của anh, tôi dắt tay con gái tôi, anh bế con trai anh, chúng tôi chỉ đứng cách nhau một cánh cửa rào sắt. Anh nhận ra con tôi đã phẫu thuật lại khuôn miệng nhưng vẫn không nhìn nó lâu. Anh trở vào nhà rồi quay ra đưa tôi 3 triệu rồi nói “Thông cảm cho tôi, tôi lớn tuổi rồi nên chỉ cầu mong một mụn con trai. Mong cô về quê nuôi con khôn lớn và chăm sóc hộ tôi bố mẹ tôi, làm tốt rồi thi thoảng tôi lại gửi tiền về”.
Tôi cố không khóc cũng không nói câu nào sợ con gái tôi hiểu chuyện nhưng sao hình dáng anh cứ nhòe đi vì nước mắt. Anh ấy không mở cửa, chỉ đếm tiền và đưa ra song cửa cho tôi. Tôi muốn nói đôi ba câu mắng mỏ cho đỡ oán hận nhưng sợ cảm xúc vỡ òa sẽ làm anh thương hại. Tôi không nói gì dắt tay con quay lưng bỏ đi. Phải đi qua nhiều con đường, nhiều tòa nhà tôi mới nấp vào được một góc mà khóc cho thỏa.
Tôi vừa gửi đơn ly hôn vào Sài Gòn cho anh ký. Anh đã hại tôi mất 5 năm cuộc đời chìm trong nước mắt và làm ô sin không công cho bố mẹ anh. Bây giờ tôi không cần ai, cả lương tâm lẫn đạo đức, tôi chỉ cần còn sống tốt và nuôi dạy con gái nên người cũng là cách trả thù đời. Nhất định tôi phải khiến họ sống trong hổ thẹn và day dứt suốt cuộc đời còn lại.
Theo Blogtamsu
Hai kiếp người yêu anh (Phần 4)
"Vậy Ly Ly là ai trong lòng anh? Trái tim anh đã bị Ly Ly đóng đinh rồi sao có thể về bên em được nữa?".
Ly Ly có vẻ như rất vồ vập nhưng rồi lại bỏ đi không chút tiếc nuối như vậy. Cô thật khó nắm bắt, một kiểu đàn bà gợi tình nhưng lại không thể để đàn ông đạt được mục đích của mình. Ly Ly khiến Dương cảm thấy thích thú. Dường như Ly Ly là liều thuốc kích thích làm trỗi dậy bản năng săn mồi của Dương. Không hiểu sao lúc này lòng Dương đầy hứng thú. Bờ ngực căng tròn, trắng mịn và khe ngực sâu hút lấp ló sau lớp áo lưới mỏng manh của cô đã thật sự mê hoặc và ám ảnh Dương trong cả giấc ngủ.
Ly Ly lại tới, nóng bỏng và đầy khiêu khích. Dương không để nỗi khát thèm của mình phải rên rỉ quá lâu. Anh nắm lấy tay Ly Ly, lôi cô tới cạnh giường, hấp tấp lần tháo từng khuy áo. Đôi môi mọng đỏ của Ly Ly hấp dẫn như một trái seri ngọt lịm khiến Dương muốn mơn trớn. Từng nhịp phập phồng của khuôn ngực sexy hiện rõ sau mỗi lần làn môi Dương di chuyển trên cơ thể cô. Thân hình đẫy đà của Ly Ly khiến Dương phấn khích đến đỉnh điểm. Anh cố ép sát cô xuống cạnh giường nhưng rồi Ly Ly đã nhanh chóng đẩy anh ra và vụt biến mất nhanh hơn cả lần trước. Dương cố chạy theo níu Ly Ly lại nhưng đôi chân của anh như có kẻ nào đó đã trói lại bên giường. Dương tức tối vì tiếc nuối gào lên: &"Ly Ly!".
Anh ngồi bật dậy, thảng thốt nhìn xung quanh. Bóng Thùy Dương trong ánh sáng đèn ngủ mờ mờ khiến Dương giật bắn người.
- "Thùy Dương! Cô ở đây từ khi nào vậy? Sao cô lại vào được đây"
Thùy Dương lặng lẽ quay ra phía cửa sổ, cô nhẹ tay đẩy một cánh cửa, hít hà gió buổi sớm se se rồi nở một nụ cười buồn bã.
Video đang HOT
Dương không để nỗi khát thèm của mình phải rên rỉ quá lâu. Anh nắm lấy tay Ly Ly, lôi cô tới cạnh giường, hấp tấp lần tháo từng khuy áo. (Ảnh minh họa)
- "Chúng ta đã có thỏa thuận từ trước rồi mà. Tôi cứ nghĩ anh sẽ đợi tôi cơ đấy. Và tôi đến đây ngay khi vừa xong việc ở vũ trường vì muốn biết tình hình sức khỏe của anh và cũng muốn báo anh biết rằng tôi vẫn còn có thể làm việc trong bar mỗi tối. Nhưng xem ra Ly Ly mới là người anh muốn. Có lẽ tôi nên rời khỏi chỗ này để nhường lại lời mời của anh cho cô ấy. Xin lỗi vì đã làm anh thất vọng"
Thùy Dương rảo bước rất nhanh, mặc Dương ì ạch lê từng bước chân đau nhức đuổi theo.
- "Thùy Dương! Đợi đã, cô còn chưa giải thích cho tôi vì sao cô lại nhờ Ly Ly tới giúp cô. Nếu cô bận thì cô có thể gọi điện thoại báo lại cho tôi mà. Không phải tôi đã để lại cho cô danh thiếp cài ngoài cửa hôm qua rồi sao?"
Thùy Dương mắt ngân ngấn nước, một nỗi buồn tê tái dội lên trong lòng. Cô không muốn nghe bất cứ lời nào của Dương nữa. Thùy Dương cảm thấy bị phản bội, cảm thấy như mình đã đánh mất đi điều quý giá mà cô cố níu và gìn giữ bấy lâu nay. Thùy Dương vẫy taxi và cũng mất hút và màn sương lạnh đầu ngày.
Dương thẫn thờ nhìn theo bóng Thùy Dương khuất dần. Lúc này trong lòng anh cũng gợn lên nỗi buồn và cảm giác buốt nhói nơi lồng ngực. Dường như có điều gì đó về Thùy Dương khiến Dương luôn cảm thấy cần phải tìm hiểu về cô gái này. Một người con gái yếu đuối hơn cái vẻ bề ngoài buông tuồng, xuồng xã. Mỗi khi ở bên Thùy Dương, dường như trái tim Dương ấm áp trở lại. Cảm giác bình yên và những niềm vui cứ len lỏi vào tâm trí anh mỗi khi cô xuất hiện. Cái cách Thùy Dương cười, cách Thùy Dương nhìn anh đắm đuối sao mà thân thương và quen thuộc quá đỗi. Đã có lúc Dương tự hỏi: &"Lẽ nào kiếp trước em là của tôi mà kiếp này hơi hướng của em vẫn còn vương lại trong lòng tôi khiến tôi ấm áp quá đỗi. Tôi thật sự không muốn yêu một gái nhảy như em đâu. Nhưng nếu là mối duyên nợ tiền kiếp thì tôi lỡ nào đẩy em ra xa tôi được. Em mơ hồ quá khiến tôi có cảm giác mọi thứ về em chỉ là ảo giác. Một ảo giác ngọt ngào và đau nhói, còn em có cảm thấy gì ở nơi tôi không Thùy Dương?".
Thùy Dương vừa về tới nhà đã nhìn thấy Ly Ly đứng hút thuốc phì phèo trước cửa phòng. Thùy Dương nhìn Ly Ly bằng ánh mắt cay cú nhưng cố lặng im không nói gì cả. Còn Ly Ly mắt vẫn lim dim nhìn về phía xa xăm nhả khói. Một lát Ly Ly dụi tàn thuốc, quay lại nhìn Thùy Dương khẽ nhếch miệng cười:
- "Cô vừa đi gặp anh ta về đấy à? Trông cô không được ổn lắm".
Thùy Dương trừng mắt nhìn Ly Ly đầy hằn học. Cố che đi sự ghen tức và muốn giấu nhẹm đi tình cảm của mình dành cho Dương trước mặt Ly Ly:
- "Cô theo dõi tôi đấy à? Cô lại muốn phá chuyện làm ăn của tôi sao? Phải tôi đã đến chỉ để lấy tiền qua đêm chỗ anh ta lần trước thôi. Còn cô đã lấy được tiền cho lần vui vẻ đêm qua chưa?"
Ly Ly cười lớn, đưa ánh mắt đầy giễu cợt ném về phía Thùy Dương.
- "Tiền qua đêm của cô ấy à? Không phải cô luôn nói với tôi cô không hứng thú với đàn ông sao? Thế là cô đã qua đêm với Đăng Dương rồi cơ đấy. Có lẽ hooc môn sinh dục nữ đã bắt đầu chảy trong cơ thể cô rồi. Nhưng tôi chẳng tin chuyện đó đâu. Hay là cô đã yêu anh ta?"
Thùy Dương bực bội vì bị Ly Ly bắt thóp được tình cảm trong lòng. Cô một mực phủ nhận tình cảm với Đăng Dương vì trước giờ cô luôn nói với Ly Ly: &"Đàn ông chẳng có gì hứng thú. Họ chỉ giống như những con lợn béo ham ăn tục tĩu. Tôi không muốn trở thành thứ cám lợn lèo phèo như cô để chăn nuôi bọn họ đâu". Nếu Thùy Dương thừa nhận tình cảm với Đăng Dương trước Ly Ly lúc này thì khác nào cô đang tự tát vào mặt mình rằng cô cũng đang là thứ cám lợn giống Ly Ly. Cũng chính vì thứ sĩ diện hão đó của Thùy Dương bấy lây nay nên Ly Ly mới có cơ hội để hy vọng về một thứ tình cảm ngọt ngào cô dành cho người mình yêu.
Đêm tiếp theo, Dương lại tới vũ trường để tìm Thùy Dương nhưng anh đảo mắt khắp vũ trường mà không thể nhìn thấy cô đứng ở chỗ nào cả. Dương hơi thất vọng, anh buồn bã định quay về thì có tiếng gọi với theo : &"Đăng Dương!"
Ly nước cam trên tay Ly Ly rơi xuống đất vỡ choang khi cô nhìn thấy Dương đang nắm lấy tay Thùy Dương áp lên má mình. (Ảnh minh họa)
Dương khấp khởi quay đầu lại vì nghĩ đó là Thùy Dương nhưng không, trước mắt anh lại là Ly Ly nóng bỏng.
- "Cô làm gì ở đây vậy Ly Ly?"
Ly Ly đưa mắt tinh ranh trả lời Dương bằng thứ giọng điệu lả lơi :
- "Anh quên mất tôi là gái nhảy à ? Anh sẽ nhảy với tôi một lát chứ ?"
Nhìn Ly Ly nóng bỏng, ở cô luôn có một sự cuốn hút lạ thường khiến Dương như bị hút về phía Ly Ly vậy. Dương khẽ cười gật đầu, trong lòng anh cũng cảm thấy có một chút an ủi nhẹ cho cái sự kiếm tìm không kết quả này.
Dưới ánh đèn màu lấp lánh, gương mặt Ly Ly bầu bĩnh hững hờ trong mái tóc xoăn rối đầy chất hoang dã. Ly Ly nhảy nhót điên cuồng cạnh Dương khiến anh vô cùng phấn khích. Những lúc Ly Ly cố tình áp sát bầu ngực nóng hổi vào lưng Dương như muốn làm anh phát điên lên. Dương đã cố kiềm chế lại ham muốn của mình nhưng dường như vẻ mời gọi của Ly Ly khiến điều đó trở nên thật khó khăn. Dương vừa nhảy vừa ôm ghì lấy Ly Ly. Một tay đặt lên vòng 3 của cô, môi anh áp sát vào cổ Ly Ly hổn hển :
- "Ly Ly, chúng ta ra khỏi chỗ này nhé. Anh sẽ đưa em tới nơi nào đó chỉ có riêng hai chúng ta. Em thấy không anh gần như đã bị em hạ gục rồi đây này".
Ly Ly lim dim mắt, nở nụ cười mê hoặc phả vào tai Dương từng tiếng khiêu khích :
- "Lẽ nào anh đã quên mất mình đến đây để tìm ai rồi sao ? Em biết anh đã đặt Thùy Dương trên ngực mình, còn Ly Ly chỉ để giấu trong cái đũng quần ẩm ướt của anh thôi".
Dương như bị Ly Ly bắn trúng tim đen, anh chỉ còn biết cười trừ như một sự thừa nhận.
- "Ly Ly ! Ngày hôm sau, hôm sau nữa và có thể mãi mãi sau này anh cũng có thể tới đây chỉ để tìm em mà"
Ly Ly phá lên cười, đặt ngón tay hồng hồng xinh xắn ấn lên trán Dương thủ thỉ :
- "Anh quả là con cáo muốn tìm cách hạ được chùm nho trên giàn kia. Em cũng thích ở bên anh lắm. Nhưng không phải bây giờ. Em có việc phải đi rồi. Chào anh nhé"
Nói rồi Ly Ly ghé vào má Dương hôn tạm biệt và bước ra khỏi bar rất nhanh. Lại một lần nữa cô bỏ mặc Dương trưng hửng trong sự phấn khích bị đứt đoạn. Anh cảm thấy hơi hụt hẫng và bực bội trong lòng : &"Tóm lại, Ly Ly cô là kiểu gái gì vậy. Cô đang cố chơi trò với tôi hay thật sự cô là con hồ ly bí hiểm và có sức quyến rũ ghê gớm đây. Dù thế nào thì tôi vẫn muốn có cô. Cô cứ chờ xem".
Ly Ly vội vã quay về. Cô thật sự lo lắng vì Thùy Dương cứ sốt liên miên từ đêm qua tới giờ. Ly Ly gõ cửa, tiếng Thùy Dương yếu ớt trả lời: &"Vào đi Ly Ly, hôm nay cô kiếm được nhiều tiền chứ ?".
Chẳng quan tâm đến những lời Thùy Dương vừa nói. Ly Ly vội vã nâng đầu Thùy Dương đặt lên đùi mình. Một tay đặt lên trán Thùy Dương kiểm tra rồi suýt xoa :
- "Trời ơi Thùy Dương ! Cô sốt có dễ lên đến hơn 40 độ C ấy. Cô uống nước cam nhé. Để tôi qua nhà vắt cho cô, tôi sẽ trở lại sớm thôi".
Thùy Dương yếu ớt nói với theo :
- "Không cần đâu Ly Ly, cảm ơn cô. Không phải cô đã muốn tôi chết đi để cô ở bên Đăng Dương lắm sao ?"
Ly Ly đang rảo bước bỗng khự lại trước câu nói của Thùy Dương. Ly Ly không ngoái lại nhìn nhưng cũng đoán được vẻ mặt đầy ghen tỵ của Thùy Dương bây giờ như thế nào. Cô khẽ nhếch miệng cười khiêu khích :
- "Không, tôi muốn cô sống và xinh đẹp để xem tôi chinh phục anh ta như thế nào cơ".
Thùy Dương tức điên, hậm hực với sự thách thức trắng trợn của Ly Ly nhưng Thùy Dương đâu biết trong lòng Ly Ly thực sự chỉ có bóng hình của ai. Ly Ly bước ra khỏi phòng thở dài lắc đầu :
- "Cái cô nàng ngốc này ! Cô thật sự sao hiểu được lòng tôi mà ăn nói bậy bạ quá. Cô có biết lúc này tôi đang lo lắng cho cô như thế nào không mà cô còn rảnh miệng chì chiết tôi về Đăng Dương chứ?"
Một lát, Ly Ly quay lại phòng Thùy Dương. Lần này Ly Ly không gõ cửa nữa mà tự động đẩy cửa bước vào. Ly nước cam trên tay Ly Ly rơi xuống đất vỡ choang khi cô nhìn thấy Dương đang nắm lấy tay Thùy Dương áp lên má mình.
- "Đăng Dương ! anh..."
Dương cũng ngây người khi nhìn thấy Ly Ly trước mặt :
- "Ồ Ly Ly, thì ra cô vội vã là để về đây sao?"
Sau câu nói của Đăng Dương, Thùy Dương giật phắt tay ra khỏi bàn tay anh. Mặt cô phừng phừng vì ghen tức. Nhưng cô không thể nói được lời nào vì Ly Ly đang đứng ở đây. Thùy Dương đành vờ trở mình quay mặt vào phía trong khi nước mắt đã bắt đầu lăn dài không thể kiểm soát. Thùy Dương hậm hực trong lòng: &"Ly Ly! cô đúng là con hồ ly giả nhân giả nghĩa. Thì ra cô và Đăng Dương đã gặp nhau trước khi hai người tới đây. Cô thật đáng ghét !"
Ly Ly lấy lại bình tĩnh tiến về phía Dương đang ngồi gõ vào vai anh ý bảo anh đứng dậy để cô ngồi xuống. Dương lặng lẽ đứng dậy chăm chú quan sát Thùy Dương đang thổn thức. Còn Ly Ly đặt lên trán Thùy Dương một tấm hạ sốt. Cô nhờ Dương đi pha chút nước ấm và ân cần lau khắp người cho Thùy Dương hạ sốt. Một lúc Thùy Dương cũng thiếp đi có lẽ vì thân nhiệt đã giảm và cô cảm thấy dễ chịu hơn. Ly Ly lui về nhà mình mặc Dương ở lại bên Thùy Dương mà chẳng thể làm gì cho Thùy Dương cả.
Ngắm nhìn Thùy Dương miên man trong giấc ngủ mà lòng Dương tê tái. Dường như bất cứ sự tổn thương nào của Thùy Dương cũng khiến anh đau xót như vậy. Khi trán Thùy Dương đã mát dịu Dương kéo chiếc chăn mỏng phủ qua người cho cô rồi mở cửa bước ra ngoài hành lang.
Dương đang lang thang quanh chung cư, bỗng tiếng hét lớn từ phía căn phòng trước mặt vọng tới. Dương tiến lại đẩy cửa bước vào, là Ly Ly đang xõng xoài dưới nền nhà, bên cạnh là chiếc ghế đẩu đổ chỏng chơ giương vó bên cửa sổ.
- "Ly Ly... cô có sao không?"
Ly Ly nhăn nhó phụng phịu:
- "Ổn rồi, tôi không sao"
- "Cô làm gì mà leo lên cái ghế cao này để bị ngã chỏng vó ra thế hả ? Làm gì cũng phải cẩn thận chứ ? - Dương nói với Ly Ly bằng giọng đầy lo lắng.
- Anh đang lo lắng cho tôi đấy à ? Tôi không sao rồi mà. - Ly Ly đáp lời Dương một cách bướng bỉnh.
Dương tiến lại phía cửa sổ, phóng tầm mắt sang khu đối diện. Chợt anh bật cười khi phát hiện ra căn phòng đối diện khu bên kia chính là phòng của Thùy Dương :
- Ly Ly ! Lại đây tôi hỏi chút, không phải cô thường theo dõi Thùy Dương theo cách này đó chứ. Cô đã từng bị té ghế như thế bao nhiêu lần rồi ?
Bị bắn trúng tim đen, Ly Ly gãi đầu ngượng nghịu :
- Ờ đâu có, tôi chỉ ngắm cảnh thôi mà. Trí tưởng tượng của anh phong phú quá, cứ như người viết truyện tranh thám tử Conan ấy."
Dương nhếch miệng cười nhìn Ly Ly trong lòng thầm nghĩ: "Ly Ly, cái đuôi hồ ly của cô chạy đâu mất rồi. Nhìn cô bây giờ xem kìa, ngây ngô và đáng yêu quá đỗi. Có ai ngắm cảnh trên cái ghế cao chênh vênh như cô thế này không hả trời?".
Ly Ly chống gối cố đứng dậy nhưng xem ra cái đầu gối của cô đã bị tổn thương khá nặng. Ly Ly đưa mắt nhìn Dương như cầu cứu :
- Anh định cứ đứng đó mà nhìn tôi lê lết dưới nền nhà mãi hay sao ?
Dương mắt vẫn nhìn về bên kia phòng Thùy Dương nhưng chân anh thì đã di chuyển về phía Ly Ly:
- Ờ ờ... được rồi, xin lỗi tôi quên mất là cô đang ngồi dưới nền nhà.
- Hình như Thùy Dương đã hớp mất hồn anh rồi thì phải ?
Ly Ly nói trong dằn dỗi, một tay chìa ra để Dương nắm vào cổ tay mình lôi lên. Nhưng cái chân vẫn bị thương của Dương hôm trước khiến anh không còn đủ lực để vực cô nàng đứng dậy. Thay vì lôi Ly Ly lên thì sự yếu ớt trong lực kéo của Dương lại bị Ly Ly lôi anh ngã bổ nhào xuống người cô nàng...
'Vậy Ly Ly là ai trong lòng anh? trái tim anh đã bị Ly Ly đóng đinh rồi thì sao có thể về bên em được nữa?" (Ảnh minh họa)
Thùy Dương trong giấc ngủ mê man, cô đã mơ thấy Đăng Dương nằm vục đầu vào ngực Ly Ly và từ bỏ cô không hối tiếc. Thùy Dương hốt hoảng tỉnh giấc ngồi bật dậy trong sự lo sợ tột độ. Lúc này trống ngực cô đập thình thình, dường như trái tim cô như muốn vỡ tung vì cảm giác đau đớn và mất mát. Tự nhiên cô thấy lo sợ mất người mình yêu hơn bao giờ hết. Ý nghĩ phải gặp bằng được Đăng Dương lúc này đã thôi thúc Thùy Dương phải chạy đi tìm anh ngay lập tức. Cô phải nói cho Đăng Dương hiểu tất cả mọi chuyện. Cô không thể để mất người mình yêu thêm lần nào nữa.
Trong tấm áo mỏng manh, Thùy Dương yếu ớt lao ra khỏi cửa, cô chạy về phía phòng của Ly Ly giữa lúc gió lùa lạnh buốt. &"Ly Ly ! cô không thể cướp Đăng Dương của tôi như thế được. Tôi không để cô có cơ hội làm điều dễ dàng như vậy đâu". Thùy Dương vừa chạy, nước mắt vừa trào ra nóng hổi lăn dài trên hai bầu má tái nhợt. Thùy Dương dừng trước cửa phòng Ly Ly thở dốc rồi nhẹ tay đẩy cửa ghé mắt nhìn vào bên trong.
Đăng Dương nằm áp mặt trên ngực Ly Ly. Cả hai đang cuốn lấy nhau dưới nền nhà. Thùy Dương không thể lê chân bước vào vì toàn thân cô lúc này như bị đóng băng bởi cảm giác đau đớn. Thùy Dương đứng chết lặng với những hàng nước mắt lăn dài không thể ngừng lại. Trái tim cô như đã vỡ tan. Cô trở lại phòng trong bộ dạng thất thần, dường như Đăng Dương đã tuột mất khỏi tầm tay cô rồi. Thùy Dương nấc nghẹn, thổn thức trong ý nghĩ : &"Cuối cùng điều em lo sợ nhất cũng đã đến. Nhưng nếu anh được hạnh phúc thì em sẽ nhận lấy nỗi đau này. Em không có quyền làm khổ anh mãi phải không anh? Có lẽ đây là cái giá mà em phải nhận lấy sau những gì em lựa chọn. Em sẽ không cố lại gần anh nữa. Em sẽ để anh quên em đi và trọn vẹn với hạnh phúc của mình. Nhưng nhất định anh phải hạnh phúc đấy Đăng Dương".
Sau khi đưa Ly Ly lần tới được chiếc ghế sofa. Đăng Dương giúp cô thoa dầu rồi vội vã quay lại phòng của Thùy Dương.
Thùy Dương vẫn nằm trên giường khóc tấm tức suốt từ lúc rời phòng Ly Ly quay về. Cô nghe thấy tiếng bước chân đi về phía phòng mình, đoán là Dương quay lại nên cô nín lặng, vờ như đang chìm vào giấc ngủ im lìm.
Đăng Dương đẩy cửa bước vào, trên tay là thuốc và đồ ăn mà anh chuẩn bị cho Thùy Dương khi cô thức giấc. Dương ngồi xuống giường, cạnh Thùy Dương đang quay mặt vào trong. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô kiểm tra thân nhiệt và khẽ vạch mấy lọn tóc đang rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của Thùy Dương. Nhìn Thùy Dương khép mắt ngủ im lìm Dương thấy cô giống như nàng công chúa ngủ trong rừng vậy. Không hiểu có sợi dây vô hình nào cứ trói anh vào ý nghĩ rằng Thùy Dương là thứ gì đó mà có lẽ cả cuộc đời này anh sẽ phải liên quan đến cô. Giống như Vân Thùy, cả cuộc đời này anh cũng không thể nào thôi nhớ về cô ấy được.
Dương nắm lấy bàn tay nhỏ bé xanh xao của Thùy Dương áp lên má mình thủ thỉ :
- Thùy Dương ! anh phải làm gì bây giờ khi mà trái tim anh đã bị đóng đinh vào một người con gái khác. Anh xin lỗi vì đã không thể đến bên em bằng tất cả trái tim mình... Nói cho anh biết anh phải làm sao để thoát khỏi cảm giác rối bời này đây ?".
Thùy Dương lặng im nhưng những giọt nước mắt thì đã luồn qua hai hàng mi chảy dài xuống đệm. Trong thâm tâm Thùy Dương lúc này, thật sự cô chỉ muốn ngồi bật dậy ôm lấy Dương mà nghẹn ngào: &"Vậy anh hãy hôn em đi, hãy ôm lấy em và quên đi tất cả". Nhưng rồi lòng ghen lại giục Thùy Dương muốn thốt ra những lời oán trách Dương rằng : &"Vậy Ly Ly là ai trong lòng anh? trái tim anh đã bị Ly Ly đóng đinh rồi thì sao có thể về bên em được nữa?" Nhưng Thùy Dương đâu biết rằng người nằm trong trái tim và tâm trí Dương suốt tháng ngày qua là Vân Thùy và bây giờ là Thùy Dương chứ đâu phải Ly Ly.
(Còn nữa)
Theo VNE
Anh sẽ khiến tôi chết bởi vì nhục nếu đòi chia tay! Suốt ngày sống với suy diễn của anh, tôi đã phải nói chia tay lần 2. Nào ngờ anh nói, nếu tôi dám chia tay, anh sẽ khiến tôi chết vì nhục. Tôi thực sự sốc. Anh nói nếu tôi chia tay thì tôi sẽ phải chết vì nhục (Ảnh minh họa) Tôi quen anh cũng gần tròn 3 năm. Anh hơn tôi...