Ngày cha ra đi
Tôi không thể lường trước được kể từ đó tôi không thể gọi tiếng cha được nữa.
Tiếng cha đối với mọi người rất đỗi quen thuộc, sao đối với tôi thật xa vời. Nhìn những đứa trẻ cùng trang lứa gọi tiếng cha mà lòng tôi như thắt lại, những giọt nước mắt lại rơi. Tôi hỏi mẹ “Cha đi đâu mà lâu quá chưa thấy về vậy mẹ, con nhớ cha nhiều lắm”. Mẹ tôi trả lời “C ha phải đi làm kiếm tiền về để nuôi mẹ con mình chứ, ở nhà hoài sao có tiền để nuôi mẹ con mình chứ”… nhưng ánh mắt lại quay đi chỗ khác, tôi liếc thấy đôi mắt của mẹ hơi đỏ nhưng với đầu óc non nớt tôi không thể biết vì sao mẹ lại khóc.
Tôi nhớ như in ngày cha tôi ra đi. Đó là một buổi trưa hè, cha tôi nói gì đó với mẹ rồi đi lại chỗ tôi đang đứng, cha ôm chầm lấy tôi nói “ con ở nhà ngoan nhớ nghe lời mẹ đó, cha đi một hai hôm rồi cha về“. Cha tôi thường đi như vậy hoài nên tôi cũng không bất ngờ lắm, nhưng tôi không thể lường trước được kể từ đó tôi không thể gọi tiếng cha được nữa.
Vì gia đình không có cha nên mọi việc lớn nhỏ trong nhà mẹ tôi đều phải làm hết. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của mẹ đẩy chiếc xe chở hàng vào những buổi trưa hè hay những lúc mưa lớn đường trơn, lầy lội mà lòng tôi đau xót. Tôi ước gì tôi có thể lớn thật nhanh, trở thành người đàn ông trụ cột trong gia đình để đỡ đần công việc cho mẹ.
Mẹ và tôi vẫn mong chờ một ngày nào đó cha sẽ quay về (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Mẹ biết được tấm lòng của tôi nhưng mẹ lại không cho tôi làm phụ bất cứ điều gì mà cbảo tôi phải cố gắng học, đó chính là cách đền đáp tốt nhất cho mẹ. Không phụ lòng mẹ, năm nào tôi cũng cầm về những tấm giấy khen để khoe thành tích với mẹ. Tôi biết có như vậy mới làm lòng mẹ vơi đi nỗi buồn mà cha tôi đã tạo ra, và cảm thấy gia đình ấm cúng hơn.
Đường đi đến trường của tôi mùa nắng thi không sao nhưng đến khi mùa mưa, đường trơn trượt tôi “chụp” không biết bao nhiêu con ếch. Về đến nhà mà quần áo đầy sìn đất nhưng mẹ tôi không la mắng bởi mẹ biết vì sao, nên mẹ chỉ nói thật nhẹ nhàng “con vào tắm rửa rồi ăn cơm đi”.
Giờ đây tôi đã ra trường, có một công việc làm ổn định và công việc của mẹ tôi cũng đỡ vất vả hơn. Cuộc sống gia đình đã khá hơn trước rất nhiều. Nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu thốn cái gì đó, đó chính là bóng hình người cha vẫn không thể phai nhạt trong tôi. Tuy cha đã đi 18 năm nhưng mẹ và tôi vẫn mong chờ một ngày nào đó cha sẽ quay về để cùng xây dựng một gia đình ấm cúng.
Theo 24h
Đêm cho tình đầu
Mình thả hồn vào không gian đen mịt để nhận ra những thứ mà ánh sáng mặt trời không thể nhìn thấy. Thấy mình, thấy người...thấy những thứ lâu nay "vô tình hay cố ý" bỏ rơi!!!
Đêm nghe bài phố mùa đông của Lê Hiếu, dường như ta chẳng ở cái thành phố nóng bức này nữa, ta thả hồn mình về phố núi mùa đông. "Phố sương mù, phố chưa lên đèn, núi quanh đồi nhớ mùa trăng cũ....phố bên đồi đứng chờ anh tới". Bài hát ấy làm ta nhớ đến Người tình yêu của ta.
Đêm để ta nhớ người da diết, để ta không phải trốn chạy cái cảm giác biết " mình vẫn còn yêu" làm ta nhức nhối. Ta cảm, ta nếm, ta sờ và ta đau...ta không khóc, bụi bay vào mắt ta đó thôi
Đêm...!!! Giọng Lê Hiếu sao buồn đến thế...ta nhớ phố núi, ta nhớ người...ta ước gì mình quay ngược thời gian về quá khứ để ta chờ người mỗi tối mù sương, để người vòng tay ôm ta trong cái lạnh se người của phố núi mùa đông, để ta cảm nhận được nụ hôn đầu ngượng ngập, để ta tiễn người về phố núi của người... "vẫn đi tìm ánh trăng lẻ loi"
Đêm...!!! ta biết mình mất nhau thật rồi, ta hiểu người chẳng yêu ta nữa rồi, thế mà ta ngu ngốc "vẫn đi tìm bóng trăng lẽ loi". Có lẽ ta si tình, có lẽ ta quá khờ khạo, nhưng ta làm sao quên được khi Người ẩn hiện trong trái tim tan nát này của ta??? Vết cắt cả năm rồi mà dường như chưa bao h lành, âm ỉ chảy máu, âm ỉ đau...Ta đã ước giá như mình có thể chết đi, chết là hết cái cảm giác ấy.
Đêm...!!! có lẽ người đã ngủ, người miệt mài đường công danh sự nghiệp, Người trăn trở buồn vui cuộc đời sinh viên. Trong suy nghĩ của người lâu rồi chẳng còn sự hiện diện của ta...I love her smile...câu bast của 360 ngày ấy, blog tình yêu với nick của người và pass tên ta. Những bài viết người viết cho ta, ta viết cho người, ta ko save vào ổ đĩa, ko usb nhưng ta save vào trái tim vì trái tim luôn nhớ những gì mà nó yêu quý để không bao giờ phải quên.
Đêm..!!! Ta nhớ người, ta nhớ lời cuối cùng người nói lúc chia tay. Ta nhớ ta đã cố gắng thế nào để không suy sụp vì người. Ta nhớ mình đã hận người bao nhiêu khi đọc được "note nói không tốt về ta trên facebook với một cô gái mới quen".
Ta nhớ ngày ta khóc nức nở khi chị ấy "miệt thị" ta. Ta nhớ người đã bỏ mặt ta thế nào, nói với ta ra sao??? Ta nhớ tất cả để rồi ta quên tất cả vì ta quá yêu người, ta chẳng thể nào hận, căm thù hay nguyền rủa được người ta yêu. Có lẽ Người ta nói đúng " con gái yêu khó lâu quên, con trai yêu dễ nhanh quên". Và ta " vẫn đi tìm ánh trăng lẽ loi".
Đêm..!!! nghe tâm hồn mình xốn xang. Bạn ta nói người xóa đi facebook...ta hiểu ngay người muốn xóa vĩnh viễn hình ảnh người trong cuộc sống của ta... ta hiểu người muốn người con gái ấy không phiền lòng, ghen với ta như ta đã từng ghen với ai đó...ta hiểu người cắt đứt đi mọi thứ về người để ta đừng bao giờ nhớ...Có thể mọi người khuyên người nên làm vậy, có thể người cho là đúng. Nhưng với ta thì không, từng dây từng phút, từng góc trong tim ta có người, để quên, để xóa người khỏi ta, ta cũng muốn lắm nhưng chưa bao h được
Đêm...ta nghe hồn mình chênh vênh. Ta nghe tim mình đau nhói...ta tìm lại chính mình, ta biết mình không thể chạy trốn tình cảm của mình...bởi đêm nói với ta rằng " ta yêu người".
Theo Eva
Anh mãi là người đầu tiên và là người đặc biệt Em của bây giờ đã khác với em của ba năm về trước khi em bắt đầu biết thế nào là tình yêu, thế nào là thương nhớ một người. Em rất thích bài hát "Love to be loved" và nghe biết bao nhiều lần. Em đã trao đi tình yêu và cũng không yêu cầu phải đáp lại nhiều . Sao anh...