Ngày bước chân lên xe hoa, tiếng khóc của con thơ làm tôi ám ảnh mãi
Tôi như chết lặng, lập tức phóng xe đến trường rồi chạy khắp nơi trong công viên để tìm con. Lúc đó, tôi như người điên vừa gọi tên con vừa khóc nức nở.
Thời trẻ bồng bột, tôi lỡ dại có thai với bạn trai lớn hơn 3 tuổi. Nhưng may thay, anh ta là người có trách nhiệm. Không lâu sau, chúng tôi kết hôn trước sự ngỡ ngàng của bạn bè và dòng họ. Mặc kệ những lời ra tiếng vào, tôi chỉ cần có anh mà thôi.
Cuộc sống hôn nhân là một mảng màu hồng ngọt ngào và đứa con gái đầu lòng của chúng tôi ra đời. Tuy nhiên, hạnh phúc gia đình tôi bắt đầu gặp trục trặc khi anh bị buộc thôi việc ở công ty. Anh lao vào nhậu nhẹt, chơi bời đến thâu đêm suốt sáng, không còn quan tâm đến mẹ con tôi như trước. Có những lần say xỉn, anh lôi tôi ra làm bao cát để trút hết những bực tức chất chứa bấy lâu nay.
Dần dà tôi không chịu nỗi cuộc sống như địa ngục này nữa nên quyết định đâm đơn ly hôn. Ngày tôi bước ra khỏi nhà, đứa con gái mới tròn 2 tuổi. Ánh mắt ngây thơ của đứa con khiến tôi không khỏi chạnh lòng. Tôi cảm thấy có lỗi khi không cho nó được một gia đình ấm áp và đủ đầy.
Tôi đưa con về nhà mẹ đẻ ở vài hôm, khi nào kiếm được căn nhà tốt sẽ dọn ra riêng. Thu nhập hàng tháng của tôi dư sức nuôi được con nên không nhận bất cứ tiền chu cấp nào từ nhà nội. Mang danh phận gái một con nhưng tôi vẫn sống tốt. Ít nhất cũng còn hạnh phúc hơn là ở với người chồng vũ phu.
Khi gặp gỡ Hùng, tôi lại có khao khát được làm vợ một lần nữa – Ảnh minh họa: Internet
Và rồi tôi gặp được Hùng, cậu nhân viên mới của công ty, thua tôi 4 tuổi. Hùng thông minh, hiểu tâm lý phụ nữ Vì lẽ đó mà tôi mê anh như điếu đổ.
Những tưởng tôi sẽ chỉ ở vậy nuôi con, sống một cuộc sống mẹ đơn thân thật thoải mái và hạnh phúc. Nào ngờ, Hùng lại cho tôi cảm giác muốn được làm vợ thêm một lần nữa.
Tôi còn nhớ rất rõ cái ngày tôi bước lên xe hoa, tiếng khóc của con thơ cứ làm tôi ám ảnh mãi. Con bé nói tôi đừng đi, hãy ở lại với nói, nó chỉ cần tôi chứ không cần thêm một ai khác. Nhưng tôi lại đành đoạn theo người khác bỏ lại đứa con nhỏ dại.
Video đang HOT
Cưới nhau được một thời gian, tôi xin phép Hùng để đón bé Na qua sống cùng. Hùng rất yêu thương tôi và con riêng của tôi. Anh không hề khó chịu với sự có mặt của con bé khiến tôi cũng yên tâm phần nào.
Tôi nói đợi bé Na lớn thêm chút mới tính chuyện đẻ thêm đứa nữa. Chứ con bé còn nhỏ quá sợ tôi không có nhiều thời gian dành cho nó. Hùng vui vẻ ủng hộ tôi. Vậy là tôi yên tâm dành hết tình thương cho đứa con của mình.
Thời gian gần đây, tôi phát hiện anh có những dấu hiệu đáng ngờ. Có lẽ anh đã ngoại tình. Một hôm, nhậu say về anh chỉ vào bé Na và nói với giọng ấm ức.
- Nó không phải con tôi. Cô đưa nó rời khỏi đây ngay lập tức. Tôi không muốn nhìn thấy sản phẩm của cô với người đàn ông khác trong nhà tôi.
Tim tôi như có ai đó bóp nghẹt, đau đớn đến tột cùng. Không ngờ anh luôn có những suy nghĩ như vậy, chỉ là không nói ra mà thôi. Vậy là tôi nhẫn tâm đưa bé Na về cho ngoại chăm sóc, mỗi ngày tan làm đều đến thăm.
Đến lúc này tôi mới nhận ra con bé là quan trọng với tôi nhất – Ảnh minh họa: Internet
Người đời mắng nhiếc tôi ích kỷ và độc ác khi bỏ bê con bé không chăm lo. Tôi không trách, không oán, vì tôi xứng đáng được nhận những lời cay độc đó. Một hôm, đang trên đường về nhà, tôi nhận được cuộc gọi của mẹ. Bà nói đến trường không thấy bé Na đâu, tìm khắp nơi cũng không gặp.
Tôi như chết lặng, lập tức phóng xe đến trường rồi chạy khắp nơi trong công viên để tìm con. Lúc đó, tôi như người điên vừa gọi tên con vừa khóc nức nở. Cuối cùng tôi cũng tìm được con bé ngồi ở chiếc ghế đá gần bụi hoa hồng, loài hoa mà con bé thích nhất. Tôi vui mừng chạy đến ôm nó vào lòng và liên tục xin lỗi.
Lúc này, tôi mới chợt nhận ra con bé là điều quan trọng với tôi nhất. Ngoài nó ra tôi không cần thêm bất cứ thứ gì nữa. Từ sau việc hôm đó, tôi dọn đồ về ở với con. Hùng cũng không cấm cản, vậy là cuộc hôn nhân của tôi tan vỡ chóng vánh như vậy đó. Có lẽ quyết định dại dột nhất trong cuộc đời tôi là đi thêm bước nữa với người đàn ông nhỏ tuổi. Từ nay, tôi tự hứa chỉ sống vì con mà thôi, không còn tơ tưởng đến một hạnh phúc nào khác nữa.
T.L | Nguồn Phụ nữ sức khỏe
Lời cầu xin của con gái trong ngày tôi lên xe hoa vẫn luôn ám ảnh tôi bao lâu nay
Tôi nghe mà tim nhảy ra khỏi lồng ngực vì sợ và lo lắng. Tôi cũng chạy đi tìm con ở những nơi tôi từng đưa con đến, gọi tên con đến khàn giọng mà không thấy con đâu.
Đọc bài chia sẻ của chị T.N.N: "Bỏ lại con để đi lấy chồng, đó là nỗi ân hận khổ sở nhất đời tôi", tôi quyết định tâm sự lên đây để khuyên những ai có ý định như tôi và chị N thì hãy suy nghĩ lại, đừng để hối hận muộn màng.
Lần đò thứ nhất, tôi lấy phải một người đàn ông nghiện rượu. Tôi sống với anh ta 4 năm trời, có với nhau một cô con gái, ngoài ra không còn gì nữa. Tôi làm quần quật tối ngày mà không đủ ăn chỉ vì chồng chẳng làm gì, tối ngày say sưa. Vì con, tôi cáng đáng mọi việc, vậy mà vẫn bị anh ta đánh cho vài lần xây xẩm mặt mày. Quá tuyệt vọng, tôi đòi ly hôn. Anh ta không đồng ý. Tôi nói tôi sẽ ôm con nhảy sông tự tử còn hơn sống thế này. Cuối cùng, được sự can thiệp của bố mẹ tôi và hội phụ nữ, tôi cũng đã ly hôn được.
Tôi và con gái trở về nhà ngoại sống. Từ khi ly hôn chồng, tôi sống thoải mái hơn trước. Một phần vì không phải chi tiêu cho anh ta, một phần vì không bị anh ta hành hạ về tinh thần và thể xác. Tiền lương của tôi đủ để tôi nuôi con ăn học, còn đưa được cho bố mẹ tôi một ít và mua vài bộ quần áo mới cho tôi. Tôi đẹp lên từng ngày và rồi cũng có những người đàn ông theo đuổi tôi.
Lúc bước lên xe, tôi vẫn nghe tiếng con bé vừa khóc vừa gào lên: "Mẹ ơi đừng bỏ con, cho con đi theo với. Mẹ ơi, con cần mẹ thôi". (Ảnh minh họa)
Thế nhưng tôi đã làm điều dại dột. Tôi đồng ý yêu một người con trai ít hơn tôi 3 tuổi. Anh ta là trai tân, sau khi cưới chúng tôi sẽ ở chung với bố mẹ chồng và em chồng nên rất nhiều người khuyên tôi đừng mang con gái theo. Sau khi suy nghĩ nhiều, tôi đã đồng ý vì sợ con khổ, sợ mình không bảo vệ được con.
Ngày tôi cưới, bên nhà trai tổ chức rất linh đình, bên nhà gái thì chỉ vài mâm cỗ mời họ hàng làng xóm vì nghĩ phận gái tái hôn. Một bác họ của tôi đã bế con gái tôi lánh sang nhà khác lúc nhà trai đến đón dâu. Vậy mà không hiểu sao khi tôi bước lên xe hoa, con gái tôi chạy theo gọi mẹ và níu váy tôi. Lòng tôi rất đau nhưng trước sự thúc giục của mọi người, trước ánh mắt mẹ chồng, tôi vẫn cắn răng gỡ tay con gái ra để bác tôi ôm cháu về. Lúc bước lên xe, tôi vẫn nghe tiếng con bé vừa khóc vừa gào lên: "Mẹ ơi đừng bỏ con, cho con đi theo với. Mẹ ơi, con cần mẹ thôi".
Ngồi trong xe, mẹ chồng tôi còn dặn, không được quay đầu lại nhìn, không được khóc trong ngày cưới. Vì thế nước mắt tôi chỉ biết chảy ngược vào trong, tim đau đớn vì hình ảnh con gái òa khóc nức nở. Đến bây giờ và mãi mãi về sau, câu nói đó của con gái vẫn in đậm trong tâm trí tôi, ám ảnh tôi mỗi ngày.
Ba hôm sau ngày cưới, tôi xin phép bố mẹ chồng cho tôi về thăm nhà ngoại. Ông bà đồng ý, nhưng lúc sắp đi thì em chồng tôi bị đau ruột thừa, phải vào viện mổ gấp. Tôi phải ở lại viện trông nom em hai ngày. Ngày thứ năm sau cưới, khi ngồi trên xe khách, tôi gọi điện cho mẹ đẻ nói rằng tôi đang về. Chồng tôi đi công tác gấp nên không về cùng được.
Khi tôi về đến nhà là lúc 11 giờ trưa. Tôi cứ nghĩ mình gọi điện trước thì bố mẹ và con gái tôi mừng lắm, sẽ ở nhà chờ tôi. Nhưng khi tôi về đến nhà thì thấy trong nhà chẳng có ai, cửa mở toang. 15 phút sau thì mẹ tôi mới hớt hải chạy về, tôi chưa kịp chào thì mẹ tôi đã hỏi: "Con V có đi cùng con không? Con có gặp con V không?". V là tên con gái tôi.
Giọng mẹ tôi run rẩy, mặt mày tái xám, mồ hôi đổ ròng ròng ướt tóc và áo. Tôi ngạc nhiên nói không gặp. Mẹ tôi hoảng sợ lại lật đật gọi quanh nhà nhưng không thấy tiếng con gái tôi đáp.
Nếu con có mệnh hệ gì thì chắc tôi không sống được mất. (Ảnh minh họa)
Tôi lo lắng hỏi cụ thể, mẹ tôi mới kể: Sáng nay biết tin tôi sẽ về thăm, con gái tôi đã chạy đi tìm tôi một mình trong khi mẹ tôi đang lúi húi dưới bếp còn bố tôi đi chợ mua thức ăn. Ông bà đã nhờ mọi người đi tìm giúp nhưng chưa thấy ai gọi điện đã tìm thấy. Tôi nghe mà tim nhảy ra khỏi lồng ngực vì sợ và lo lắng. Tôi cũng chạy đi tìm con ở những nơi tôi từng đưa con đến, gọi tên con đến khàn giọng mà không thấy con đâu. Lúc đó tôi cảm giác mình có thể ngất ra đó, có thể chết ngay lập tức nếu con có mệnh hệ gì.
Hơn 1 giờ trưa, tôi nhận được điện thoại nói rằng con gái tôi đang ở trong bệnh viện huyện. Anh họ tôi ngay lập tức chở tôi đi. Đến nơi mới hay, con gái tôi chạy ra đường lớn thì bị người ta đâm phải. Họ vội đưa con gái tôi đến bệnh viện nhưng không biết người thân của con. Mãi cho tới khi một chị y tá (người cùng xóm) nhìn thấy thì báo tin cho bố tôi. May mắn con gái tôi chỉ bị xây sát nhẹ và choáng váng nên ngất đi.
Giờ thì tôi đã đón con về ở cùng với vợ chồng tôi, bố mẹ chồng tôi không phản đối, ông bà cũng tỏ ra quý mến cháu. Tôi cũng đã nói thẳng với chồng rằng nếu gia đình anh không chấp nhận con, tôi sẽ ly hôn lần thứ hai và ở vậy nuôi con suốt đời. Chồng tôi nói anh sẽ làm tròn trách nhiệm người cha với con gái tôi. Tôi hy vọng thời gian sẽ khiến gia đình chúng tôi gần gũi nhau hơn. Bài học của tôi cũng là một lời cảnh tỉnh cho các chị em, xin đừng bỏ con, tội các con lắm.
Giấu tên / Theo Thời đại
Ám ảnh bị hủy hôn vì có số sát chồng Chuyện em bị hủy hôn do có tướng số khắc chồng khắp vùng đó ai ai cũng biết. Những gia đình có con trai đều tránh xa nhà em, mà những chàng trai cũng không muốn làm bạn với em chứ đừng nói là tiến tới yêu đương hay kết hôn. Chị Thanh Tâm kính mến! Em năm nay 32 tuổi ở Cà...