Ngày ba chưa có gì, ba có mẹ, nhưng sao ngày ba có tất cả, ba lại chọn người đàn bà khác?
Đêm nay mẹ lại khóc. Từ ngày chuyển về nhà mới, khang trang hơn, đầy đủ tiện nghi hơn, mẹ lại càng hay khóc thầm hơn. 18 tuổi, con đủ hiểu vì sao mẹ buồn như vậy, vì sao mẹ ngày càng hao gầy và vì sao…ba hờ hững với tất cả…
Ngày ba chưa có gì, ba có mẹ, nhưng sao ngày ba có tất cả, ba lại chọn người đàn bà khác? (Ảnh minh họa).
Con nhớ cuộc sống nghèo mà hạnh phúc.
Con nhớ căn nhà nhỏ nơi ngõ phố dài hun hút, tuy ẩm thấp và chật chội nhưng lại luôn ngập tiếng cười. Bữa cơm gia đình cũng luôn đủ đầy cả ba và mẹ. Ba ngày đó vẫn phải đi bán hàng bằng chiếc xe máy cà tàng, mẹ thì oằn nặng trên vai gánh quà sáng. Cuộc sống khi đó khó khăn mà khuôn mặt mẹ luôn rạng ngời hạnh phúc.
Con nhớ mỗi buổi tối ba kiên trì cùng con giải từng bài toán khó, rồi cả nhà chen chúc trên chiếc giường ọp ẹp, ba nói về những dự định tương lai, còn mẹ chỉ nhìn ba âu yếm rồi cười.
Con còn nhớ, thuở đó con mới 10 tuổi, ba đi lấy hàng ở biên giới có khi cả tháng mới về nhà. Mỗi lần ba về mẹ đều nói nhà chẳng thiếu gì, bữa cơm gia đình đều có thịt cá. Ba nào biết khi ba đi rồi, chén cơm con và mẹ ăn chỉ có rau và mấy quả cà muối mặn. Ba không hay những lần mẹ chạy vạy mượn tiền để ba không nặng lo nặng nghĩ. Ba cũng chẳng hay mẹ làm thêm bao công việc để có thêm tiền nuôi con. Ba không biết, suốt đời cũng không được biết.
Rồi khi con 13 tuổi, ba làm ăn thất bát, vỡ nợ phải đi trốn, mình mẹ ở nhà chống chọi với các chủ nợ, chiếc xe đạp con đi học cũng đành bán, mẹ đi làm ô sin theo giờ, làm phụ hồ trong các công trình để có tiền nuôi con và trả nợ cho ba. Bao đắng cay tủi hờn mẹ nuốt ngược vào trong, chưa bao giờ con thấy mẹ khóc hay than vãn điều gì. Mẹ bảo với con, ba vì gia đình, vì muốn con được cơm no áo ấm nên mới phải buôn bán xa, chuyện nợ nần cũng là không may, con đừng trách ba.
Ba trốn nợ 2 năm, mẹ từng ấy thời gian vất vả, ki cóp rồi cũng trả hết nợ. Ngày ba về, nhìn mẹ da bọc xương, ba đã khóc, ba ôm mẹ rồi bảo, ba sẽ dùng cả đời để bù đắp cho mẹ.
“Không ai khó ba đời”, qua bao nhiêu khó khăn, rồi công việc làm ăn của ba cũng có ngày tấn tới. Căn nhà nhỏ bắt đầu xuất hiện thêm những vật dụng đắt tiền, rồi ba mua căn nhà lớn hơn nhưng cũng đồng nghĩa với việc thời gian ba vắng nhà ngày càng nhiều hơn.
Video đang HOT
Mẹ thôi bán đồ ăn sáng để có thêm thời gian chăm lo cho gia đình. Bát cơn mẹ ăn cũng không còn chỉ là rau với cà, mẹ cũng không cần chạy vạy khắp nơi lo tiền cho ba trả nợ. Thế nhưng sao vết chân chim trên mắt mẹ thì ngày một nhiều? Những buổi tối mình mẹ lặng lẽ lau nước mắt cũng thường xuyên hơn.
Con không còn nhớ đã bao lần nhìn thấy mẹ khóc. Từ những lần ba về muộn, những khi ba quên cả ngày sinh nhật mẹ, những đêm mùi nước hoa người đàn bà khác trên người ba quẩn quanh khắp nhà, đến một ngày ba ra đi, tuyệt tình ra đi…
Ngày trước ba từng hứa sẽ không bao giờ để mẹ phải khóc. Thế nhưng sao lời hứa của ba nhanh phôi phai thế ba ơi?
Con đủ trưởng thành để hiểu rằng, ba ngoại tình, ba đã có người đàn bà khác. Những đêm thấy mẹ lặng lẽ rơi nước mắt, con chỉ dám lặng im nghe tiếng nức nở khe khẽ của mẹ, chẳng làm được gì khác hơn. Vì con biết, mẹ không muốn con nhìn thấy, mẹ gắng gượng cam chịu chỉ vì con…
Ba ơi, lúc nghèo khó, mẹ chọn ba, mẹ không sợ nghèo, không ngại vất vả. Mẹ bên ba ngay cả khi ba chưa có gì trong tay, mẹ chỉ cần ba làm chồng làm cha, thủy chung duy nhất với mình mẹ. Vậy mà đến ngày sang giàu, ba có mọi thứ, nhà cửa bạc tiền, ba lại chọn người đàn bà khác. Mẹ là người bên ba khi giông gió, nhưng sao không thể đứng cạnh ba ngày mưa tan. Ngày ba chưa có gì, ba có mẹ, nhưng sao ngày ba có tất cả, mẹ lại mất ba? Mẹ xứng đáng được hạnh phúc, sao bất hạnh lại phải nhận từ ba?
Con biết, người đàn bà đó đẹp hơn mẹ con, son trẻ hơn mẹ. Nhưng ba ơi, người đó liệu chắc sẽ nghĩa tình như mẹ đã từng, liệu có chịu thương ba khi ba trắng tay, có chắc sẽ bên ba hết cuộc đời này? Con không biết, câu trả lời rồi sau này ba sẽ tự có. Nhưng con chắc chắn một điều rằng mẹ rồi sẽ hạnh phúc hơn ba. Mẹ có con, mẹ có ông bà, mẹ có những người yêu thương mẹ ở bên. Con cũng không biết rồi ba sẽ thế nào bên người mới, nhưng con sẽ luôn bên mẹ, bảo vệ và yêu thương mẹ.
Và dù con là con của ba, nhưng với những gì ba làm, dù sau này ba có quay trở lại, con cũng khuyên mẹ chẳng nên tha thứ cho ba. Vì mẹ của con xứng đáng có được hạnh phúc lớn hơn sau những tổn thương đã từng.
Theo Người Đưa Tin
Từ khi sếp chuyển đến khu chung cư làm hàng xóm láng giềng, thì cũng là lúc hạnh phúc...
Cuối cùng gia đình sếp cũng dọn đến nhà mới để ở. Để lấy lòng sếp vợ chồng tôi mất cả ngày Chủ nhật để dọn dẹp sắp xếp đồ đạc cho nhà sếp.
Từ khi sếp chuyển đến khu chung cư làm hàng xóm láng giềng thì cũng là lúc hạnh phúc gia đình tôi bị đe dọa (Ảnh minh họa)
Nhờ có sự hỗ trợ của bên nội bên ngoại và toàn bộ số tiền tiết kiệm của vợ chồng tôi cuối cùng gia đình tôi đã sở hữu 1 căn hộ chung cư cao cấp sang trọng. Một lần sếp đến chơi nhà, anh ấy rất thích nơi ở của chúng tôi và mong muốn có một căn hộ như vậy. Thật may mắn chủ căn hộ bên cạnh muốn bán đi để trả nợ.
Sau nhiều ngày làm thủ tục sang tên đổi chủ cuối cùng gia đình sếp cũng dọn đến nhà mới. Để lấy lòng sếp vợ chồng tôi mất cả ngày Chủ nhật để dọn dẹp sắp xếp đồ đạc cho nhà sếp. Vào mỗi buổi tối khi đã xong xuôi mọi công việc sếp thường sang nhà tôi khoảng 30 phút để uống nước chè. Mỗi lần nhấp cốc nước chè sếp đều khen vợ tôi:
- Cậu may mắn hơn mình đấy lấy được cô vợ vừa giỏi việc nước vừa đảm việc nhà, còn vợ mình ngoài việc chờ đợi chồng mang tiền về thì chẳng biết làm gì. Đến việc chăm con cũng phải nhờ bà ngoại ra chăm thế mới khổ.
- Sếp cứ khen quá lời, vợ sếp có thể vụng về việc này nhưng giỏi việc khác mà sếp chưa biết đấy thôi.
- Tôi chấm vợ cậu 10 điểm thì vợ mình chỉ được 4 điểm thôi, ngán lắm nhưng số nó vậy rồi phải chấp nhận.
Một hôm tôi vừa bước ra khỏi nhà tắm thì nhìn thấy sếp đã ngồi trên ghế sô pha và đúng lúc vợ tôi mời nước thì anh ta đưa tay vỗ mông vợ tôi một cái khiến cô ấy giật mình đánh đổ cốc nước vào người sếp. Chẳng biết vợ giật mình vì nhìn thấy tôi hay vì hành động lỗ mãng của sếp nữa. Chỉ biết từ sau hôm đó vợ tôi ăn mặc đẹp hơn soi gương nhiều hơn và mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của sếp cô ấy thường bối rối nói lắp bắp mãi không nên lời. Biết là không thể cấm sếp sang chơi được nên tôi dằn mặt vợ:
- Dạo này anh thấy em đẹp ra đấy, định cưa cẩm sếp của chồng à mà đầu tư quần áo phấn son khiếp vậy?
- Anh nghĩ em là loại phụ nữ lăng nhăng à mà cứ mở mồm là ám chỉ này nọ vậy?
- Sếp anh là người không dễ chơi đâu, anh ta đã thích cái gì là sẽ dùng đủ mọi mưu mô để giành lấy bằng được mới chịu. Em không biết tính của sếp anh thì hãy lắng tai mà nghe không có ngày sa ngã rồi lại bảo chồng không báo trước.
- Được rồi, có mấy câu đấy sao anh cứ lảm nhảm suốt ngày em mệt lắm rồi, em đây đã có 2 mặt con đường đường là trưởng phòng tài chính sao dễ dàng mắc lừa một người đàn ông được chứ.
Tin tưởng tuyệt đối vào sự chín chắn hiểu biết của vợ, thế nhưng cô ấy lại làm tôi thất vọng vô cùng. Hôm ấy nhìn thấy vợ sếp đang khệ nệ xách đồ vào cầu thang máy, tôi nhanh tay lại giúp cô ấy một tay. Khi cầu thang dừng đang định bước vào thì chúng tôi chết lặng nhìn cảnh sếp và vợ tôi đang hôn nhau. Họ chỉ buông ra khi vợ sếp lao vào kéo hai người ra. Sợ ầm ĩ mọi người xung quanh nghe thấy nên sếp quát vợ:
- Cô thôi đi, về nhà ngay có chuyện gì đóng cửa bảo nhau đừng ở đây ầm ĩ.
- Biết nói to là xấu hổ vậy khi hai người ôm hôn nhau ngay trong cầu thang có thấy xấu khổ không?
(Ảnh minh họa)
Biết sai và muốn giải thoát cho vợ tôi nên sếp đã kéo vợ ra khỏi cầu thang về nhà để nói chuyện. Mấy hôm sau sếp không qua nhà tôi chơi nữa, còn ở công ty tôi luôn tránh gặp mặt sếp. Nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tôi lo sợ cái ôm ấp dở dang trong cầu thang sẽ là mầm mống của những kẻ khát tình mong muốn đến với nhau.
Vì hạnh phúc gia đình tôi buộc phải bán rẻ căn hộ chung cư và chấp nhận đến chỗ ở bình dân hơn để tránh vợ và sếp có cơ hội qua lại với nhau. Cũng từ ngày chuyển đến chỗ mới tôi không muốn vợ qua lại với hàng xóm nữa và từ đó tôi luôn nghi ngờ sự thủy chung của vợ nên luôn để ý mỗi ngày.
Theo Ngoisao.vn
Đêm nay nhé anh vẫn khách sạn Khánh Ngọc, phòng 501... Ngày xưa, tôi rất tự tin về ngoại hình của mình. Dù sao, tôi cũng được bạn bè mệnh danh là hoa khôi của Đại học Ngoại ngữ kia mà. Ngày đó, Khải đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau này, khi đã là vợ chồng, anh kể lại với tôi rằng: lúc ngỏ lời yêu tôi, anh run ghê...