Ngày ấm
Ngày nào chúng ta còn chung một mái nhà, còn đi xa thấy nhớ, ở gần thấy an yên thì ngày đó còn là ngày của gia đình, một năm 365 ngày, ta có gia đình trọn vẹn trong tim.
Ảnh minh họa
Ngày gia đình là ngày sáng vừa mở mắt đã nghe chộn rộn những âm thanh, mùi vị thân thuộc. Tiếng guốc gỗ của bà cộc lộc khua ngoài sân, tiếng nước chè tươi róc rách rót vào ly, tiếng ông và bố trầm trầm bàn chuyện cuối tháng về quê giỗ Tổ. Mùi bún bò thơm lừng tỏa ra từ căn bếp của mẹ, mùi nắng mới lên trên dây quần áo vừa phơi, mùi xoài chín thơm nức khu vườn mùa hạ,…
Ngày gia đình là cuối chiều tan sở chỉ mong vượt đoạn đường tắc nghẽn về nhà để biết có mâm cơm nghi ngút khói đang đợi, có một chốn nghỉ ngơi, nương tựa, có những người thân sẵn sàng nghe mình huyên thuyên kể chuyện tầm phào hoặc háo hức báo tin lành hoặc than thở điều trắc trở. Là cuối tuần đứa con trọ học xa ngóng đợi chuyến xe đò về nhà, để ngắm lại những gương mặt không gặp một tuần đã thấy muôn trùng nhớ, để nghe lại những câu nói muôn thuở “ sao dạo này con ốm thế”, “con ăn nhiều vào, mấy quán cơm bụi làm gì có món này”.
Gia đình cho ta những ngày thao thức chờ đợi. Đợi buồn vui lần lượt níu tay nhau kéo đến. Đợi chồng trở về sau bữa tiệc muộn chiêu đãi khách, chếnh choáng men say, đợi vợ hoàn thành chuyến công tác xa về với gia đình bé nhỏ, với con thơ, với góc bếp và nếp giường quen thuộc. Đợi những đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời, rồi chập chững bước đi, rồi bụi bặm trở về từ những chuyến phiêu lưu bất tận, rồi bẽn lẽn dắt người yêu về xin cưới.
Video đang HOT
Gia đình cho ta những ngày giông bão. Làm sao đếm hết giọt nước mắt rơi vỡ vì hoài nghi, cãi vã, vì ích kỷ, hiểu lầm. Nhưng trên tất cả, gia đình gắn với tha thứ , hi sinh. Không hạnh phúc nào dễ dàng có được mà chưa từng đánh đổi. Tôi thấy cha mẹ tôi từng suýt bỏ nhau vì áp lực cơm áo gạo tiền, tôi thấy những gia đình mà các thành viên mãi không gọi nổi nhau tiếng bố mẹ, anh, chị, em vì lúng túng, bực bội chuyện con riêng, con chung, bố dượng, dì ghẻ, tôi thấy những đứa con từng bất đồng với phụ huynh đến nỗi muốn tự tử. Nhưng cuối cùng điều họ yêu thương, trân quý nhất, bất chấp tất cả để bảo vệ vẫn là gia đình. Bởi người nhà không phải muốn là bỏ ngay được, bởi người nhà nếu lìa xa sẽ không còn biết tin tưởng, nương cậy ai giữa nhân gian rộng lớn này.
Ta nhiều khi đi xa, mệt mỏi, tưởng mình sắp chết đuối giữa biển đời mù khơi, chỉ cần nghe một tiếng gọi ân cần đã đủ sức kiên cường gượng dậy. Trên đời này có lẽ không có thanh âm nào kỳ diệu bằng tiếng gọi từ gia đình: “về nhà đi con, về với bố mẹ mọi chuyện sẽ ổn”, “về nhà đi em, anh đợi”, “bố về ngay nhé, về ăn cơm với mấy mẹ con…”
Theo DanTri
Mất hết mục đích sống chỉ vì sự khó tính của mẹ
Tôi năm nay 20 tuổi. Bố mẹ li dị, tôi cùng mẹ và em gái qua Mỹ cách đây 2 năm. Thú thật, trong suốt thời gian trước khi qua Mỹ cho đến bây giờ, tôi luôn bị ám ảnh bởi mẹ tôi. Tôi luôn luôn cô đơn, khi tôi cố gắng nói chuyện với mẹ, mẹ tôi toàn đem cái khổ lên cho tôi thấy.
ảnh minh họa
Tôi nhớ một lần năm học lớp 8, tôi quen một người bạn nam thân thiết, rồi từ tình bạn trở thành tình yêu học trò. Tôi vui lắm. Nhưng từ khi yêu nhau đến 1 năm sau, khi tôi học lớp 11 thì bạn ấy chia tay tôi không lý do. Tình yêu đầu tiên của tôi vỡ vụn, tôi khóc. Mẹ trách tôi: "Đấy! Ai kêu yêu sớm làm gì cho khổ rồi khóc? Nói rồi không chịu học đi, chừa chưa?". Hình ảnh một người mẹ an ủi con cái hay một cái ôm chia sẻ, hay lau nước mắt trong tôi vỡ vụn lần 2 cùng với tình yêu. Chuyện tình cảm chắc chắn sẽ xảy ra là do số tôi phải gặp thôi, ai mà không yêu thời tuổi teen? Từ đó trở đi, tôi không còn nói chuyện với mẹ nữa, nhất là chuyện học hành và chuyện tình cảm.
Mẹ tôi nói, "ế" là 1 điều tốt, ở 1 mình chẳng phải lo, được tự do bay nhảy, đi chơi, đi ăn uống ko cần ai phải nhắc nhở. Nói chung "ế" là tự do tự đại, là niềm sung sướng nhất trong cuộc đời. Tôi đã 20 tuổi rồi, đến tận bây giờ, sau chuyện tôi chia tay tình đầu, tôi không biết yêu là gì, thương nhau, giận nhau, hay là được nắm tay người yêu, một cái ôm yêu thương... tôi đều chưa bao giờ được biết 1 cách dài lâu. Việc của tôi chỉ là đi học, đi về nhà là hết.
Tôi luôn lủi thủi 1 mình. Trong suốt những năm đi học, tôi ghen tỵ với các cặp đôi hạnh phúc. Nhiều lần tôi thấy họ ôm hôn nhau, tôi quay mặt đi, lầm lũi như không nhìn thấy gì. Mẹ tôi dặn tôi nhất định đến 28 tuổi mới được yêu và lập gia đình. Tiêu chuẩn của mẹ tôi là: phải là người Việt Nam, cao, lớn tuổi (mẹ tôi nói con trai nhỏ tuổi thì đàn bà mau già rồi sau này xấu đi họ sẽ bỏ mình), có học vấn cao, làm ra tiền.... Tôi kiếm người ấy ở đâu bây giờ? Ở "ế" nó cũng có cái giá của nó chứ.
Chẳng thằng con trai nào dám đến nhà tôi chơi dù tôi thích chơi với con trai. Chúng nó nói, đến nhà tôi chơi toàn bị hỏi như tội đồ. Mẹ tôi hỏi sát đến tận nút: "Học ở đâu? Học với ai? Làm gì? Học trường nào? Nhà sống ở đâu? Ba mẹ làm gì? Học có giỏi không? Rồi đến chuyện làm sao biết tôi, biết tôi được bao lâu?"... Ngày hôm sau, tôi không thấy bạn bè tôi đến nữa.
Anh hai tôi cũng từng bị dính chuyện, mẹ tôi bắt anh phải đưa nick Skype của bạn gái, rồi tra khảo chị ấy như tra khảo bạn tôi. Lần thứ 2, chị ấy không dám nói chuyện với mẹ tôi nữa. Mẹ tôi ngây người: "Sao không thấy con bé đâu nhỉ, nick không thấy để mà gọi?". Tôi biết câu trả lời. Tôi im lặng. Tôi nghĩ, khi tôi yêu một người thật lòng, tôi sợ cảnh mẹ tôi điều tra kỹ lưỡng như cảnh sát, chẳng đứa bạn nào của tôi cảm thấy hài lòng sau lần gặp mặt đầu tiên, rồi người ta không dám quen tôi nữa. Tôi sợ bị bỏ rơi. Tôi sợ ở một mình. Tôi đã chịu đựng cô đơn khá lâu rồi.
Rồi đến chuyện học, lâu lâu mẹ lại thuyết giáo tôi. Mẹ yêu cầu tôi phải học ngành dược, ngành accounting, hoặc tệ lắm là ngành giáo viên vì theo mẹ tôi, những ngành đó ở Mỹ là những ngành dễ kiếm việc làm, có ngày nghỉ, được lãnh tiền nhiều. Tôi không thích, tôi đang học ngành máy bay vì ngành đó đang rất cần người và ít người học. Mẹ mắng tôi: "Cái đồ con hư bất hiếu, cái đồ cá không ăn muốn cá ươn!". Tim tôi nhói lên khi nghe mẹ nói thế, nhưng tôi quen rồi, có điều nó đụng chạm đến tâm hồn tôi.
Mẹ tôi than thở, nào là ngày xưa mẹ học giỏi nhất nhì trường, đi đâu cũng có người yêu mến, có thể làm đủ việc không sợ gì, rồi nhà nghèo khó đến nỗi ăn khoai mì, bảo tôi sống trong nhung lụa không hiểu được cảm giác đó, rồi mẹ tôi lại đem chuyện "con nhà người ta" ra mặc dù tôi chẳng biết thằng nào. Mẹ hỏi tôi có ý kiến gì không, tôi lý nhí nêu ý kiến của tôi nhỏ nhẹ, thế là mẹ tôi lại thuyết giáo. Từ lâu lắm, cứ khi tôi nêu ý kiến là bị mẹ tôi gắn mác "không được". Tôi toàn sống vì mẹ tôi, chứ đời tôi thì chưa bao giờ đạt đúng mục đích của mình. Mẹ tôi toàn những ý tưởng đâu đâu, đòi phải dẫn bạn tới nhà chơi để mẹ gặp mặt xem có đúng con nhà đàng hoàng không, đòi lưu cả số phone bạn bè tôi với lý do "để lỡ có chuyện thì gọi hỏi chứ"...
Tôi xin thề, tôi không phải dạng con gái hư hỏng, tôi không biết uống rượu bia, không hút thuốc, không chơi "đá", thậm chí tôi không bao giờ chơi với những đứa có thói hư tật xấu, tôi không vung tiền quá trán, tôi cũng dạng học hành và cư xử đúng mẫu mực con ngoan trò giỏi... Nhưng cách cư xử của mẹ tôi nhiều lần làm tôi rất chán nản. Nếu tôi nói gì đi chăng nữa, mẹ tôi lại nói nhiều đến nỗi tai tôi muốn lùng bùng, làm tôi nhiều khi muốn cáu lên, nhưng tôi sợ mẹ tôi nói "cái đồ cá không ăn muối cá ươn" lần nữa nên thôi. Nếu hôm nào xui mà mẹ tôi đem ra thuyết giáo, ví dụ chừng 2 tiếng, tôi mà có ý kiến là sẽ tăng thêm 2 tiếng nữa, nhưng ý kiến của mẹ tôi chưa bao giờ làm hài lòng tôi.
Sẽ có bạn kêu tôi rằng tôi ích kỉ, tôi chẳng biết suy nghĩ ngược lại với mẹ tôi, hay bảo tôi có cha có mẹ là hạnh phúc lớn, hoặc có bạn sẽ bảo tôi trẻ con, có ý nghĩ non nớt của 1 người chưa trưởng thành... Tôi nhận hết, nhưng mong các bạn hãy đứng ở vị trí của tôi, các bạn sẽ hiểu được nỗi lòng của tôi. Tôi phải chịu cô đơn đến 28 tuổi thật sao?
Theo VNE
Hơn chục năm che giấu tình yêu với bạn cùng lớp Tuổi 27, thời thanh xuân sắp qua đi, liệu tôi có nên dũng cảm nói "Tớ yêu cậu", hay nghe lời bố mẹ để đến với một anh chàng hiền lành, tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, giàu sang. ảnh minh họa Chúng tôi gặp nhau vào một ngày hè đầy nắng gió khi bước vào năm học lớp 10, tôi yêu cậu...