Ngày 8/3 chồng lại mất tích, và bí mật đằng sau
Ngày 8/3, tôi chết đứng người khi cô bạn đồng nghiệp phát hiện bức ảnh chồng tôi tay trong tay cùng cô gái lạ.
Hình ảnh minh họa
Sau 3 năm chìm đắm trong tình yêu đầu, cũng là tình yêu duy nhất của tôi, tôi quyết định lên xe bông cùng anh khi tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu. Vũ chồng tôi là người giỏi giang có tài, nhưng anh nhiều tài mà cũng lắm tật.
Tốt nghiệp vào diện xuất sắc của khoa cơ điện ĐH Bách Khoa Hà Nội, nên ra trường anh được một doanh nghiệp Nhật tuyển thẳng. Lương cao, lúc chưa cưới vợ anh thoải mái tiêu tiền. Dù thu nhập 25-30 triệu đồng/tháng nhưng tháng nào anh cũng tiêu hết sạch. Lúc còn yêu anh chi tiền tẹt ga để mua quà, đưa tôi đi ăn uống, rồi chi ăn chơi.
Thời gian đầu mới yêu, tôi thấy anh là người đàn ông rất galang, biết cách chăm sóc phụ nữ. Có người yêu vừa đẹp trai, giỏi, lại có tiền nên mấy đứa bạn tôi đều bảo tôi sướng, vớ được “ soái ca”.
Yêu nhau được 3 năm tôi mang theo niềm hãnh diện, sự vui sướng ấy lên xe bông theo anh về nhà chồng. 1-2 tháng đầu sau khi kết hôn, hôn nhân của chúng tôi khá dễ chịu, tuy nhiên những tháng ngày như vậy kéo dài không được lâu. Chỉ 3-4 tháng sau đó tôi càng cảm thấy cuộc sống hôn nhân bắt đầu nhạt nhẽo.
Đặc biệt kể từ khi tôi có bé Bi thì cuộc sống vợ chồng như khoai sượng. Chúng tôi không đồng cảm trong chuyện chăn gối, anh không muốn chia sẻ việc nhà với tôi còn tối ngày đi nhậu, đi chơi để mặc tôi với công việc chăm sóc con cái.
Video đang HOT
Điều làm tôi cảm thấy chán nản nhất là thời gian gần đây anh như quên hết tất cả ngày kỷ niệm hai đứa yêu nhau, ngày cưới, thậm chí cả ngày 8.3 và 20.10 anh đều phớt lờ. Khoảng 2 năm trở lại đây cứ tới ngày 8.3 là anh mất tích với lý do anh phải đi công tác.
Đang bù đầu với công việc, đồng hồ nhắc sắp đến giờ về đón Bi thì bị mấy cô bạn đồng nghiệp đang buôn chuyện thích chồng mua quà gì ngày 8.3 gọi giật lại. Lan bạn tôi hét toáng lên: “Thảo, Thảo, mày nhìn xem ai đây có phải lão Vũ nhà mày không? Sao lão nắm tay em gái mưa nào đây?…”. Nghe giọng con bạn kêu lên thoảng thốt dù chẳng tin đâu và đang vội về đón Bi những cũng phải quay lại ngó nghiêng.
Ừ, đúng rồi sao là ông Vũ nhà mình được nhỉ. Ơ nhưng mà đúng là bộ quần tắm mình mua cho lão. Đúng kiểu tóc đó… không lẽ mình hoa mắt nhìn nhầm. Mà mình nhìn nhầm đã đành không lẽ 4-5 đứa bạn mình cũng nhìn nhầm.
Sau vài giây định thần lại, dù gương mặt vẫn còn chưa hết bàng hoàng tôi cũng thốt ra được vài lời chống chế. “Chồng tao đi công tác nước ngoài ai rảnh đâu mà đi đú với gái. Để tao gọi lão xem, hay lão có em cùng cha khác mẹ”. Vừa nói, tôi vừa lôi chiếc túi rồi chạy ào ra sảnh bảo phải về đón Bi cho kịp giờ.
Đằng sau những lời lẽ trấn an bản thân, tôi biết lúc này đầu óc tôi đang rối bời và tâm hồn đang bị sự ghen tuông, giận dữ xâm chiếm. Hoá ra đây chính là lý do khiến hai năm nay cứ tới ngày 8.3 là lão chồng tôi lại mất tích.
Hôm đó, tôi gọi cho bà ngoại đón con, còn gọi cho con bạn thân ra quán rượu ngồi. Trong lúc say rượu tôi vẫn còn nhớ lục lại bài viết trên trang du lịch để lưu lại bằng chứng trăng hoa của lão chồng. 6 giờ tối tôi nhấc điện thoại gọi cho lão: “Anh đi công tác xong việc chưa?, chừng nào anh về?. Em có tin bất ngờ cho anh đây”. Mới nghe giọng tôi chồng tôi đã sửng sốt: “Sao giờ này em còn gọi cho anh, em đón con chưa?. Có chuyện gì mà bất ngờ thế?”.
Em đang bay vào Phú Quốc, anh ở khách sạn nào để em và con qua. Nghe giọng tôi nói vậy chồng tôi sửng sốt nhưng dở bài ngọt ngào. “Em đừng đùa, mà vào làm gì, tối nay anh về Hà Nội rồi. Anh nhớ em với con nên về sớm hơn dự kiến”.
Nghe giọng nói đầy giả dối của chồng tôi càng phát điên. Tôi không biết phải ứng xử thế nào với anh nếu tối nay anh về thật. Tôi nên làm thế nào, im lặng để giữ vững hình ảnh về gia đình hạnh phúc hay nên phanh phui tất cả mọi thứ để thoả cơn giận. Nhưng nếu phanh phui tất cả mà người đàn ông trong ảnh lại không phải là anh thì tôi sẽ thấy rất ân hận. Thật sự, tôi không biết nên làm thế nào cho phải lúc này?.
Theo vietnamnet.vn
Bông hồng của mẹ
Hồi nhỏ lắm, tôi nhịn ăn sáng rủ em trai mua quà tặng mẹ: một chiếc khăn tay thêu hoa hồng. Đó là bông hoa duy nhất của bà nhân ngày 8/3 vì mẹ tôi không muốn phí tiền và bông hoa ấy, theo bà tận hôm nay.
Mẹ tôi góa bụa năm 36 tuổi, cả đời lam lũ và dường như bà rất ít khi cười. Tôi chỉ thấy mẹ cười tươi nhất vào cái năm tôi còn bé xíu, đã rủ em trai nhịn ăn sáng dành tiền mua tặng mẹ một chiếc khăn tay có thêu hoa hồng. Hôm ấy mẹ cười đẹp lắm!
Mẹ tôi chưa nhận một bông hoa nào trong suốt cuộc đời làm mẹ. Bà sợ phí, vì hoa sẽ tàn phai. Tôi cũng không mang về cho mẹ bông hoa nào, sợ mẹ la. Bà chỉ thích hoa cúc, vạn thọ... để chưng bàn thờ ba. Cả tuổi thơ đói kém, là đứa con áp út trong nhà có 10 người con, đến khi lấy chồng, sinh con rồi chồng mất phải gồng gánh hai đứa con nhỏ nên khóe mắt mẹ hằn lên những vết buồn. Đừng nói với mẹ về những ngày lễ, mẹ không biết, ngay cả Tết mẹ cũng không nghĩ. Tiệm ăn bé xíu của mẹ dù đông đúc hay thưa vắng, mẹ chưa nghỉ ngày nào. Cứ 4h sáng mẹ dậy và 23h đêm mẹ đóng cửa.
Mẹ - một đời vất vả vẫn không có hoa cho mình vào ngày 8/3
Tôi năm 31 tuổi, li hôn. Hai đứa con tôi nhỏ hơn chị em tôi ngày xưa rất nhiều. Cuộc sống nơi xứ lạ quê người, cũng bấp bênh. Chồng cũ có bồ, biệt tăm không thăm con đừng nói đến tiền chu cấp. Những ngày ở trọ, nửa đêm nén tiếng thở dài. Nhớ mẹ và thấy mình cũng giống mẹ quá đỗi, cả khoản vất vả và cả khoản không thích những bông hoa.
Bởi những đóa hoa rồi sẽ tàn phai. Còn bao nhiêu thứ phải chi tiêu. Con ngày càng lớn, một đóa hoa ấy nếu quy ra sữa thì được mấy hôm. Thấy cô người yêu của ba tụi nhỏ khoe được quà, được hoa, tiền ấy chắc cũng đủ để đóng tiền học một đứa. Nhưng cuộc đời này, vốn thế, vốn không công bằng. Chỉ bọn trẻ là cười toe tét vì luôn có mẹ, có sữa, có không thiếu thứ gì. Và hai cái hôn của hai cậu con trai là món quà xinh đẹp hơn mọi loại hoa.
Một ngày về quê, dọn nhà, dọn tủ, phát hiện ra bông hoa hồng ngày xưa tặng mẹ vẫn tươi thắm trên chiếc khăn úa màu. Mẹ cất rất kỹ. Tôi nhớ, hôm đó mẹ cười tươi lắm, nhưng rồi mẹ mắng, mẹ nói mẹ không cần, mẹ chỉ cần chúng tôi học hành tới nơi tới chốn và biết thương mẹ. Niềm mong mỏi của những người mẹ đều giống nhau, hơn 20 năm sau, tôi bây giờ cũng nghĩ không khác mẹ ngày xưa.
Mẹ và con gái - không chỉ giống về ngoại hình mà còn giống nhau cả số phận
Ngày 8/3 chắc hoa đầy phố, những người mẹ tảo tần trên khắp đất nước này, mấy ai nhận được những bông hoa, mấy ai quan tâm đến ngày... của phụ nữ? Khi còn bao nhiêu phụ nữ bị bạo hành, mà không dám báo công an, còn bao nhiêu phụ nữ nghĩ rằng mình phải sống vì chồng, vì con chứ không phải vì chính mình? Chắc không ít hơn những bông hoa.
Nếu được đổi, tôi chỉ ước có một ngày... quốc tế của đàn ông. Phụ nữ sẽ tặng hoa tặng quà một ngày trong năm. Rồi thôi! Rồi thả sức coi ti vi sau giờ làm, rồi tha hồ đi nhậu mặc kệ chồng con có cơm ăn hay không. Bao nhiêu "xiềng xích" bao năm đè lên vai người phụ nữ, nào là "công dung ngôn hạnh", nào là "tam tòng tứ đức". Một bông hoa cho ngày 8 tháng 3, xứng đáng gì!
Nên, đàn ông đừng tặng hoa và đàn bà đừng đòi hoa nữa. Hãy biến mình là một bông hoa vừa đẹp, vừa thơm, vừa kiêu kỳ gai nhọn. Đàn ông hãy xem phụ nữ là đóa hoa của đời mình, không chăm sóc thì hoa héo và mất ngay trong tay mình.
Một cái ôm mẹ, thêm hai cháu ngoại ríu rít ngày về, tôi tin mẹ vui hơn cả những bông hoa!
Ngọc Khuê
Theo phunuonline.com.vn
Đừng chỉ riêng ngày 8-3 mà cả 365 ngày các anh hãy dành cho người phụ nữ mình yêu giây phút rảnh rang để chăm sóc chính bản thân mình! Thứ tôi giục giã anh em nhân ngày 8/3 lại là những thứ khác, rất khác. Nó chẳng khiến anh em tốn xu nào cả mà vẫn được vợ hân hoan, mắt long lanh, hạnh phúc. Tin tôi đi! Là các anh hãy dành tặng vợ đầu tiên bằng những lời khen ngợi. Đừng dùng những mẫu câu kiểu: "Hôm nay em xinh...