Ngán ngẩm bởi chồng… hay dỗi, vợ quyết cho chồng một bài học
Mỗi khi dỗi vợ, Thắng lại ôm gối sang… phòng mẹ ngủ và y như rằng, sáng hôm sau Thùy lại phải nghe một bài giáo huấn của mẹ chồng.
ảnh minh họa
Mỗi lần có ai đó khen Thùy tốt số khi lấy được anh chồng như Thắng – đẹp trai, giỏi giang lại hiền lành, tình cảm – Thùy chỉ biết than thầm trong bụng. Người ngoài ai cũng nghĩ rằng rằng Thắng là một người đàn ông chững chạc, nhưng chỉ có sống cùng anh hàng ngày như Thùy thì mới biết. Ở nhà Thắng khá trẻ con, nhất là anh có cái tính hay dỗi khiến Thùy không ít lần mệt mỏi. Nhà người ta thì chỉ có vợ dỗi chồng, chồng phải yêu chiều nịnh nọt vợ, chứ nhà cô thì ngược lại.
Thùy còn nhớ lúc mới cưới nhau được hai tháng, số lần Thắng dỗi vợ đã bằng số ngón của cả hai bàn tay. Mà lí do có gì to tát cho cam, toàn những chuyện nhỏ như cái móng tay.
Lần thì do Thùy mệt quá, lăn ra “khò” trước mà quên không thơm má và chúc chồng ngủ ngon. Lần thì Thùy đi siêu thị quên mua loại cà phê mà Thắng đã dặn, dù đã hứa mai mua bù luôn song Thắng vẫn dỗi, cả buổi không nói câu nào với vợ. Hôm khác, Thùy hẹn bữa tối sẽ có món mà Thắng thích, nhưng rồi công ty có việc đột xuất nên cô phải về muộn, không nấu được món đó. Vậy là suốt cả bữa cơm, Thắng mặt nặng mày nhẹ với vợ. Có hôm, Thắng đến công ty đón Thùy đi ăn trưa. Vì phải đợi thang máy lâu nên Thùy xuống chậm, để chồng đợi có năm phút, đương nhiên là Thắng… lại dỗi! Anh phóng xe quay đi luôn, bảo Thùy tự đi ăn một mình.
Ảnh minh họa
Khó chịu đấy nhưng mà việc chồng dỗi thường xuyên vẫn chưa làm Thùy ngán bằng việc mỗi khi dỗi vợ, Thắng lại ôm gối sang … phòng mẹ ngủ (bố chồng Thùy công tác ở xa, tháng về nhà có đôi lần). Và chẳng hiểu mỗi lần ấy, cậu con giai cưng tỉ tê với mẹ thế nào mà y như rằng, sáng hôm sau Thùy lại phải nghe một bài giáo huấn của mẹ chồng. Nào là: “Bao nhiêu năm thằng Thắng nó sống với mẹ vui vẻ lắm, chẳng hiểu sao từ ngày lấy vợ lại hay buồn!”.Nào là: “Chồng con nó nhạy cảm lắm đấy, con phải chú ý vào chứ mới cưới sao lại để chồng giận dỗi liên tục, người ngoài biết họ cười cho!”. Rồi thậm chí: “Làm vợ mà đoảng, không khéo chiều chồng thì chỉ có… vứt đi!”.
Đã bị chồng dỗi lại còn “được” mẹ chồng dạy như thế, Thùy bực lắm. Song cô vẫn phải “ngậm bồ hòn làm ngọt” mà âm thầm tìm cách “cải tạo” chồng. Bởi qua mấy lần được giáo huấn, Thùy đã nhận ra rằng cái tính hay dỗi của Thắng chính là do được mẹ nuông chiều từ tấm bé. Là con trai duy nhất trong nhà, Thắng được mẹ hết mực chiều chuộng yêu thương, chỉ cần muốn gì là được đáp ứng ngay. Thành ra đến giờ có vợ rồi, đồng thời vẫn sống chung với mẹ, cái kiểu giận dỗi trẻ con của Thắng chẳng hề thay đổi.
Video đang HOT
Mấy hôm vừa rồi, Thùy đột nhiên thấy trong người cứ mệt mệt, lại cảm thấy buồn ngủ. Tối lên giường là cô chỉ muốn nằm yên đánh một giấc thẳng đến sáng. Hai, ba bận gợi ý “chuyện ấy” mà toàn bị vợ từ chối, Thắng lại quay ra dỗi vợ luôn – hỏi gì cũng không nói, vợ động tay vào là hất ra, mặc cho Thùy hết lời giải thích rồi xin lỗi.
Có điều lần này mẹ bận về quê chăm bà ngoại ốm nên Thắng không sang mà kể lể với mẹ được. Cũng nhân cơ hội này, Thùy quyết định cho chồng một bài học để chừa cái thói hay dỗi đi. Chẳng gì cô cũng đã chịu đựng suốt một năm rồi!
Chỉ có hai vợ chồng với nhau, không bị mẹ chồng “soi” nên Thùy chơi chiêu bài phớt lờ, mặc kệ Thắng thích dỗi đến bao giờ thì dỗi. Thùy tỏ ra không hề quan tâm gì đến chồng nữa. Cô ăn diện đẹp hơn thường ngày, đi làm về lúc nào cũng vui vẻ ca hát. Thùy không nấu cơm, gọi đồ về ăn một mình, kệ cho Thắng tự ra ngoài ăn quán. Cả buổi tối Thùy không nhìn ngó gì đến chồng, hết buôn điện thoại với bạn rồi lại ngồi ôm lấy máy tính, xem gì đó mà cười khúc khích.
Đột nhiên bị vợ coi như “người vô hình”, Thắng ngạc nhiên đến sửng sốt cả người. Được một tuần thì không chịu nổi cảnh bị “bơ” nữa, Thắng đành mon men lại gần rồi ôm lấy vợ ngỏ ý muốn làm lành.
Đến lúc này, Thùy mới nhẹ nhàng phân tích cho Thắng thấy sự vô lí của mình khi vợ đã giải thích, xin lỗi rồi mà vẫn dỗi. Rồi cả những lần trước, Thắng giận dỗi những chuyện cỏn con và bỏ sang tỉ tê với mẹ, Thùy buồn như thế nào.
Nghe vợ tâm sự, Thắng mới nhận ra mình thật chẳng ra làm sao, bèn hứa rằng nhất định sẽ thay đổi. Thùy liền lôi ngay ra một bản “Cam kết không dỗi vặt”, yêu cầu Thắng kì vào với lí do: “Sắp làm bố trẻ con, cần phải nghiêm túc và có trách nhiệm hơn”. Nhìn chiếc que thử thai với hai vạch đỏ vợ vừa giơ lên, Thắng òa lên sung sướng, không chần chừ gì nữa mà kí luôn vào tờ cam kết. Từ nay, mỗi lần “định dỗi”, chính anh sẽ nhìn vào tờ cam kết này mà không cần vợ phải nhắc nữa!
Theo Tinmoi24.vn
Là vợ chính thức nhưng tôi như kẻ thứ 3 trong cuộc hôn nhân của chính mình
Nhìn anh chị chẳng khác gì đôi vợ chồng mới cưới ríu rít với nhau về những sự việc mà tôi không hề biết, tôi chỉ ngồi đó lặng lẽ nghe họ nói chuyện, miệng mỉm cười mà lòng như dậy sóng.
Ngày chị tôi giới thiệu tôi cho anh, tôi đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Người đàn ông chững chạc, lịch lãm và có nụ cười ấm áp ấy đã cho tôi cảm giác an toàn, được nâng niu và chiều chuộng.
Qua những lần hẹn hò, tình cảm tôi dành cho anh lại càng nhiều hơn. Chị tôi bảo: "Nó cứ đòi tao giới thiệu nó cho mày đấy, thích nhé, giờ tha hồ mà được chiều chuộng, khỏi làm phiền chị nữa nhé".
Chị và anh là bạn thân với nhau từ hồi cấp hai, rồi lên cấp ba, rồi đại học, hai người vẫn thân nhau như vậy. Ngày xưa mọi người xung quanh cứ gán ghép hai anh chị, nhưng suốt bao nhiêu năm chẳng thành công, anh chị vẫn cứ chỉ là bạn.
Tôi nào ngờ đâu bạn thân của chị lại trở thành chồng tôi bây giờ. Cưới nhau rồi, tôi như chú chim nhỏ ríu rít, ngày ngày vui vẻ, cả anh và chị đều chiều chuộng tôi.
Người đàn ông chững chạc, lịch lãm và có nụ cười ấm áp ấy đã cho tôi cảm giác an toàn, được nâng niu và chiều chuộng. (Ảnh minh họa)
Dù vợ chồng tôi ra ở riêng, nhưng ngôi nhà nhỏ của chúng tôi gần như là ngôi nhà thứ hai của chị tôi. Chúng tôi dành hẳn một phòng riêng và đánh chìa khoá cho chị, để chị có thể đến bất cứ lúc nào.
Trong căn nhà có một người là bạn thân, một người là em gái, còn nơi chốn nào mà chị tôi còn có thể cảm thấy thân thương hơn được cơ chứ. Ba người chúng tôi thường xuyên đi chơi với nhau, có những tối chúng tôi nhậu đến đêm khuya, cứ như ba người bạn tri kỷ không thể tách rời.
Nhưng rồi dần dần, thời gian trôi qua, tôi bắt đầu trưởng thành hơn, quan tâm đến chuyện gia đình và con cái nhiều hơn, tôi lại có chút khó chịu và ghen với chị. Ngọn lửa ghen tuông bé như trên đầu que diêm cứ cháy âm ỉ và lớn dần, lớn dần.
Nhưng tôi ghen đâu phải là vô lý, khi nhiều lần tôi bận đi tiếp khách cùng sếp, chị ở nhà nấu cơm cho anh, rồi hai người ngồi ăn vui vẻ với nhau. Đâu phải bỗng dưng tôi lại khó chịu, khi những lúc tôi bận việc, anh và chị vẫn cùng nhau đi xem phim, đi mua sắm.
Nhìn anh chị chẳng khác gì đôi vợ chồng mới cưới, ríu rít với nhau hơn cả vợ chồng tôi lúc mới cưới kìa. Tôi hờn ghen mỗi khi anh chị nói với nhau về chuyện quá khứ, về người bạn nọ, bạn kia, về những sự việc mà tôi không hề biết, tôi chỉ ngồi đó lặng lẽ nghe anh chị nói chuyện, miệng mỉm cười mà lòng như dậy sóng.
Chồng tôi vẫn tình cảm với tôi, hàng đêm vẫn ôm tôi đi ngủ, hàng sáng vẫn hôn tôi trước khi đi làm, nhưng cái tôi thèm muốn là sự vô tư, cái tình cảm như hai người bạn thân kia cơ.
Tôi khó chịu và ghen với chị. Ngọn lửa ghen tuông bé như trên đầu que diêm cứ cháy âm ỉ và lớn dần, lớn dần. (Ảnh minh họa)
Tôi vô tình phát hiện trong facebook của chồng tôi, anh chia sẻ và nói với chị rất nhiều chuyện. Những khó khăn trong cuộc sống của anh, những vấn đề ở chỗ làm việc của anh, những suy nghĩ sâu xa thầm kín của anh... những thứ đó anh chưa một lần chia sẻ với tôi, dù tôi đã cố gắng gợi chuyện hay hỏi han anh.
Có lẽ với anh, tôi chỉ là người nấu cơm đợi anh trở về, là người thoả mãn anh ở trên giường. Nhưng mối quan hệ vợ chồng đâu phải chỉ có vậy? Đáng lẽ ra chúng tôi phải là tim gan, phải là nguồn sống của nhau cơ mà?
Càng ngày tôi càng khó chịu vì chị tôi, chị tôi mãi chẳng lấy chồng, cứ tung tăng tự do qua lại nhà tôi mãi thế. Chị tôi nửa đùa nửa thật, có cậu em rể kiêm bạn thân là đủ đàn ông trong cuộc đời chị rồi, chị chẳng muốn lấy chồng.
Nhiều khi tôi nghĩ có khi chị yêu thầm anh... Nhiều khi tôi nghĩ tôi là nhân vật phụ trong bộ phim của chính mình, có khi nào anh cũng yêu thầm chị mà chưa kịp nhận ra không...
Tôi cay đắng và quằn quại mỗi khi tôi bị đẩy ra giữa cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ, mỗi khi tôi không thể về nhà sớm kịp bữa ăn tối, mỗi khi tôi phát hiện anh lại chia sẻ tâm sự với chị.
Giữa họ có một sợi dây vô hình mà tôi không thể chạm vào, chẳng những không thể chạm vào, mà sợi dây ấy còn đang ngày ngày ăn mòn trái tim tôi.
Bây giờ tôi phải làm gì đây? Nói ra tất cả thì tình chị em của chúng tôi sẽ thế nào? Chồng tôi sẽ nghĩ gì về tôi? Tôi làm sao có thế yêu cầu chị tôi và chồng tôi không được thân thiết với bạn thân của họ đây?
Theo Khánh Thi (Khám phá)
Ở lại nhà bạn trai 1 đêm, sáng hôm sau, tôi đau đớn nói chia tay Tôi chỉ muốn đi đâu đó thật xa để quên đi chuyện tình bẽ bàng này. Tôi và bạn trai quen nhau qua mạng. Chúng tôi sống xa nhau 80 km. Sau vài tháng trò chuyện thấy hợp ý nhau, chúng tôi quyết định gặp mặt nhau lần đầu tiên. Lần gặp gỡ đó, tôi đã đi xe ô tô 2 tiếng đồng...