Ngàn nét vẽ giản đơn
Một người giỏi là người có thể xâu những công việc đơn giản vào với nhau THÀNH CHUỖI hành động để giải quyết được vấn đề TO LỚN, phức tạp. Khó mà dễ!
Ở nhà tôi
Con trai tôi 9 tuổi đang giúp bố cháu dọn rửa chén bát và pha café cho mẹ sau bữa cơm tối. Đang ngồi đọc những nghiên cứu chuẩn bị cho bài viết này, tôi nghe được loáng thoáng đoạn hội thoại của hai bố con:
Con trai: “Ba à, ba chỉ cho con làm những công việc như thế này là để mai sau, khi con lớn, con có thể tự lo cho con, rồi lo cho vợ con của con đúng không ạ?”.
Ông xã: “Đúng rồi, bây giờ con nhỏ, ba dạy con những việc nhỏ. Con lớn dần, ba sẽ dạy con những việc lớn hơn, cộng với những kiến thức con học ở trường, ở bạn, tất cả sẽ trang bị cho con trở thành một người lớn tự lập”.
Con trai: “Vâng, mai mốt con lớn, con cũng sẽ pha café cho vợ con, giống như ba”.
Ở nhà một người bạn
Tam, một người bạn thân của tôi dạy con quản lý số tiền tiêu vặt hàng tuần của con như sau. Chị đưa con tới siêu thị để biết số tiền 5 Euro của mình có thể mua được những vật dụng gì? Chị dạy con nếu không tiêu mà để dành số tiền đó, nó sẽ lớn dần như thế nào. Chị đến ngân hàng cùng con lập một tài khoản tiết kiệm có kỳ hạn để thấy số tiền của con có thể sinh ra lãi kép. Chị dạy con giá trị của đồng tiền: nếu con tiêu số tiền đó để mua một quyển sách nó sẽ không còn đủ để mua một món đồ chơi nữa và chị nhắc con luôn nhớ dùng một phần số tiền của mình để làm từ thiện giúp đỡ người khác.
Một gia đình người Việt ở Sydney
Tôi có một người bạn gái rất thân ở Sydney, Úc. Cách đây 5 năm, hai vợ chồng chị xin được visa nhập cư sang Úc theo diện người lao động có tri thức cao (high-skill labour). Cả hai vợ chồng đều là luật sư, chồng chị đã có bằng tiến sĩ luật ở Singapore và Anh, còn chị tốt nghiệp đại học Luật ở Việt Nam và học cao học luật ở Singapore. Sang đến Sydney, tất cả bằng của anh chị đều không dùng để hành nghề được vì luật phổ thông và kinh tế mỗi nước một khác. Tài sản không nhiều, bụng bầu sắp sinh đứa con thứ hai, nhà cửa, công ăn việc làm không có, nếu muốn hành nghề luật, cả hai không có lựa chọn nào khác ngoài việc học lại 3 – 4 năm luật của Úc, trong khi phải lao động chân tay để nuôi sống cả nhà.
Ngàn nét vẽ đơn giản để tạo nên tuyệt tác phức tạp cuối cùng (Ảnh minh họa)
Đơn giản và Phức tạp
Đơn giản hay phức tạp, các triết gia và các nhà xã hội học chia thành hai nhóm: Một nhóm ủng hộ sự phức tạp, còn một nhóm ủng hộ sự đơn giản.
Bên phức tạp nói: thế giới vốn là phức tạp, cảm xúc của con người rất phức tạp và điều khiển trí óc, hành động của con người thành phức tạp. Cứ nhìn thực tại tình hình kinh tế, chính trị, xã hội trên thế giới mà xem. Sigmund Freud, rồi muộn hơn một chút, ở đầu thế kỷ 19, Carl Jung là cha đẻ của lý thuyết phức cảm tâm lý học tin rằng, những yếu tố tác động và có ảnh hưởng quan trọng nhất tới các hành động của con người đều đến từ vô thức. Điều này đúng với bản chất của cuộc sống là phức tạp và không tiên đoán được.
Nhóm phản bác lại tin đơn giản là chân lý và những chứng minh gần đây của họ cho thấy não con người ưa thích sự đơn giản. Một trong những chứng minh nổi tiếng và hay được phổ biến gần đây nhất của họ là dự án phông chữ do hai nhà tâm lý học của trường đại học Michigan (Mỹ), giáo sư Norbert Schwarz và học trò của ông Hyunjin Song thực hiện. Họ đã chứng minh được phông chữ có thể đánh lừa được não người. Cũng là hai bảng hướng dẫn nội dung giống nhau, một bảng dùng phông chữ đơn giản, bảng kia có phông chữ phức tạp. Khi đưa bản hướng dẫn cho 2 nhóm người giống nhau, nhóm có bảng hướng dẫn với phông chữ đơn giản có có xác suất hoàn thành công việc cao hơn và tốt hơn nhóm có bảng hướng dẫn với phông chữ phức tạp.
Từ nghiên cứu chính này, có nhiều nghiên cứu ăn theo của nhóm đơn giản, nhằm đưa lý thuyết đơn giản vào phục vụ cuộc sống hàng ngày: nào là nếu cổ phiếu có tên dễ nhớ ta sẽ thành công hơn trong giao dịch, nào là người mẫu có khuôn mặt với các nét quen sẽ dễ dàng nổi tiếng. Những ai trong chúng ta hay phải thuyết trình, hoặc thường xuyên phải đưa ra đề xuất thuyết phục khách hàng đều biết những bài thuyết phục chỉ nên có nhiều nhất ba điểm chính. Nói nhiều hơn thính giả cũng không nhớ được…
Quay trở lại với những mẩu chuyện nhỏ của tôi ở trên. Bước đường để trở thành một người đàn ông thực thụ, để trong tương lai con trai tôi có thể là trụ cột cho gia đình của cháu sẽ không phải là một con đường thẳng tắp, nhưng trước tiên, cháu đang làm đúng hai việc: ham học hỏi, chăm làm và nhận thức được những việc nhỏ như giúp đỡ bố mẹ, chăm sóc người thân, là một phần của quá trình trở thành người đàn ông chân chính.
Tương tự, con trai của chúng tôi chưa chắc đã trở thành một nhà kinh tế học để điều khiển một doanh nghiệp hoặc một nền kinh tế thành công trong tương lai, nhưng chắc chắn cháu sẽ có khả năng quản lý tốt tài chính cá nhân một cách hợp lý, hữu ích nhất.
Video đang HOT
5 năm sau ngày đặt chân tới nước Úc, vợ chồng người bạn thân của tôi đã đứng tên hai căn nhà khang trang ở Sydney, con trai đầu của chị vừa thi đỗ vào một trong những trường điểm hàng đầu của thành phố, chồng chị đã học xong bằng Luật và đang là luật sư cho chính phủ Úc, còn chị cũng đã hoàn thành gần xong bằng Luật của mình. Dù vất vả đến cỡ nào, gia đình bạn tôi cũng thanh thản, hạnh phúc vì họ biết đơn giản hóa những việc lớn và luôn tập trung để đạt được những mục đích mà họ kỳ vọng.
Còn kết luận của tôi? Một người giỏi là người có thể xâu những công việc đơn giản vào với nhau thành chuỗi hành động để giải quyết được vấn đề to lớn, phức tạp. Người đó phải hình dung được bức tranh khi đã hoàn thành, nhưng đồng thời sẽ đưa ra một ngàn nét vẽ đơn giản để tạo nên tuyệt tác phức tạp cuối cùng. Khả năng đơn giản hóa này, thêm sự bình tĩnh và tính kiên nhẫn, một quyết tâm dám làm, giống như con trai tôi và con trai bạn tôi, giống như vợ chồng người bạn thân kia, đào non, lấp bể cũng sẽ làm được. Khó mà dễ!
Theo 24h
Eva thời hiện đại (P.cuối)
Nếu biết được sự thật, cô sẽ không bao giờ rời xa anh, dù bị mẹ chồng gây áp lực. "Già rồi mà sao lại thích cái thể loại này hả trời?" - An Di lẩm bẩm khi rời cửa hàng may thời trang. Cô trở về nhà, anh chị em trong gia đình đã có mặt đông đủ và nói cười ầm ĩ. Vừa thấy An Di, mẹ chồng cô đã lườm dài một cái, rồi lờ đi như không thấy gì. Mọi người trong phòng cũng im bặt. Chỉ có Triều Vĩ là gọi lớn và cười toe toét với cô.
- Con tặng mẹ. Chúc mẹ một sinh nhật vui vẻ.
Hai tay An Di đưa hộp quà ra trước mặt, bà đáp chưng hửng : "Ừ".
- Mẹ khui quà đi ạ! - Cô nói tiếp.
- Lát nữa tôi khui cũng được.
Mặt An Di mặt buồn thiu. Triều Vĩ đành phải lên tiếng. - Mẹ khui quà đi mẹ. Khui đi. Con cá là mẹ sẽ thích mà.
Anh chị em trong gia đình cũng hô hào: - Khui đi mẹ ơi. An Di đi đến tận giờ này mới về thì chắc chắn là quà đẹp rồi!
Trước sự hưởng ứng của mọi người, bà cũng khó để chối đẩy. Kéo từng lớp băng dán, mắt bà sáng lên trông thấy nhưng nét mặt vẫn phải giả vờ nghiêm chỉnh. Cho đến khi bà cầm hẳn chiếc áo dài màu xanh cốm trên tay, anh chị em trong nhà mới ồ lên. - Mẹ là số một rồi. An Di còn biết hẳn mẹ thích màu gì nữa kìa!
Trong lần chọn quà 20/10, cô chỉ nghĩ mình thích màu xanh cốm, chứ ở tuổi của mẹ chồng, ai lại " trẻ trung đến độ xì tin" tới vậy? Thế mà sau buổi tối cô gửi bà hộp nước hoa, bà lại ngó luôn hộp quà mà đến cả cô cũng chưa nghĩ được phải làm gì với mảnh vải đó. Bà đem chuyện này kể lể với mấy đứa con gái và bắt đầu bắt lỗi An Di từ những việc nhỏ nhất.
Chị gái cả của Triều Vĩ là người thương An Di nhất. Hai người rất hợp nhau, nhất là ở khoản mua sắm. Lần nào đi sắm đồ, chị cũng phải kéo An Di đi cho bằng được. Nghe cái lý sự đến ngớ ngẩn của mẹ mình, cô đành kể cho An Di nghe. An Di cứ há miệng như mắc phải quai. Cô nào có xấu xa như mẹ chồng nghĩ?
Hôm vào phòng lấy thử một bộ đồ của bà, mặc dù An Di đã bị tóm ngay và oan ức vì không thể lý giải nỗi oan của mình, cô vẫn ngậm đắng nuốt cay lẻn vào phòng bà lần thứ hai. Hôm đó cô nghỉ làm, đi nhanh lên chỗ cửa hàng may đồ rồi lại trở về cất đúng bộ đồ vào vị trí trong tủ đồ của mẹ chồng.
Thời tiết Sài Gòn đang trong độ đỏng đảnh, lúc nắng lúc mưa, An Di ốm ròng hai ngày mà chỉ biết nũng nịu Triều Vĩ. Vậy mà vào sinh nhật ngày hôm nay, khi mẹ chồng cô đang ướm thử bộ đồ trên người, mắt bà lại ngân ngấn nước, bà chỉ nói vờ: - Ôi cha! Sao nó vừa người mình quá thể.
***
Thiện Ân khệ nệ bưng vài bịch đồ lớn về nhà. Hôm nay, anh lại nhắn tin chọc ghẹo Vân Khánh:
- Em cứ đi làm đẹp đi. Về trễ cũng được. Nhé!
Vân Khánh thấy ấm ức vì bị chồng xua đuổi. Thay vì đi làm đẹp, cô lái xe nhanh về nhà và lén lút xem xét những hành vi kỳ lạ của Thiện Ân.
Cả phòng khách và phòng bếp vắng tanh. Lồng ngực trái của cô như có ai đó thúc mạnh cho một cái, đau đến tột cùng. Rón rén từng bước lên phòng ngủ, căn phòng lại trống hoác đến ngạc nhiên. Cô nghe thấy tiếng búa đập, máy khoan ở ngoài khoảng sân thượng. Tò mò...
Ngày biết mình mang thai, cô hận Chấn Hưng đến tận xương tủy (Ảnh minh họa)
Khuôn mặt, bắp tay... chồng cô đều đang mướt mồ hôi cho việc lắp đặt máy tập thể dục đa năng. Cô không hiểu chuyện gì?
- Anh định hồi xuân chắc. - Cô hỏi bằng giọng điệu gay gắt.
Anh cười nhăn nhó:
- Không. Anh làm cho em mà!
- Đã già thì thể nào nó cũng già thôi. Vẽ chuyện. - Cô trề môi.
Anh tiến đến gần cô. Cô đẩy mạnh người anh ra. - Người anh bẩn thỉu lắm. Tránh xa tôi ra đi. Từ giờ thì đừng hòng trông mong tôi tận tụy cơm nước nhé. Tôi thuê osin giặt đồ, cơm nước... Anh lại còn dám chê tôi già à?
- AAA...- Anh cười sặc. - Thế này thì vợ anh hồi xuân chắc rồi. Khỏi phải giả bộ vào siêu thị tự đi mua hoa hồng và nói dóc là có trai trẻ tặng nữa ha.
- Ơ... - Nét mặt Vân Khánh ngơ ngác đến buồn cười...
- Anh tìm thấy hóa đơn đấy. - Thiện Ân nháy mắt. - Ai kêu em kẹp hóa đơn đó vào cuốn sổ chi tiêu hàng tháng của gia đình làm gì? - Anh nháy mắt thêm lần nữa. - Tính tháng này kêu anh làm sổ chi nhiều hơn có phải không...?
Cố nhịn cười, Vân Khánh giả vờ dỗi: - Vậy kẻ nào dắt gái đi mua hoa mà dám nói dối tôi là đi đánh cờ?
- Chẹp... Chẹp... - Anh ngừng hẳn công việc lại và ôm chặt lấy Vân Khánh. - Anh nhờ cô ấy mua hoa để gửi lên phòng kế toán cho em chứ bộ. Thế em tưởng, sáng hôm sau đó, có thằng trẻ nào nó tặng em thiệt à? Em yêu?
Vân Khánh cười khúc khích. Nước mắt cô trào ra. Cô im lặng đón nhận nụ hôn từ chồng. Thiện Ân nói thêm. - Trước hôm 20/10, anh có tìm cho em một lớp tập Yoga ở ngay quận một. Không phải anh chê em già là có ý gì khác. Anh chỉ muốn em chú ý mình hơn, thay vì bận bịu cho anh và các con quá. Còn tất nhiên... em ... luôn ...xấu - xí... nhất rồi.
Vân Khánh cười và ho như con mèo bị sặc nước. - Vậy thì, em đã nhìn thấy bộ hồ sơ đăng ký lớp học Yoga rồi. Có phải, anh khóa chặt nó ở trong hộc tủ kia không?
Thiện Ân nháy mắt chọc cô lần nữa. - Quả không hổ danh là &'bốn mắt'.
***
Không nói không rằng, bà đột nhiên chặn cửa cổng, nhất định không cho Thụy Khanh rời khỏi đây.
Cô lúng túng. - Con đã gửi đơn rồi. Mẹ để con đi đi ạ.
- Không là không mà. Mẹ xin lỗi. - Bà nói. - Không phải thế đâu. Hôm đó mẹ đi xin quẻ. Chắc là bị bỏ bùa rồi. Không phải vậy đâu. Con ở lại đây với thằng Chấn Hưng đi. Mẹ sẽ lập tức ra Bắc luôn.
Thụy Khanh không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô ngẩng đầu lên tầng ba thì Chấn Hưng lập tức quay mặt đi. Anh chỉ nhắn tin cho cô rằng, "Anh đồng ý ly dị và xin lỗi em vì mọi thứ".
- Mẹ ạ. Con xin lỗi. Như mẹ cũng thấy anh ấy rồi đó. Anh ấy cũng đồng ý ký vào đơn rồi. Mẹ để con đi đi ạ.
"Cái thằng này...", bà lầm bầm rồi cũng buông tay khỏi cánh cửa cổng.
Ngày Thụy Khanh rời xa căn nhà này, cũng là một ngày... Sài Gòn rất nắng.
***
Mùa đông ở Vaverse lạnh lẽo và ảm đạm. Những hạt tuyết rơi ào xuống, dính đầy trên người anh. Qua cặp kính cận, anh khẽ nhìn những con chim bay lảo đảo qua bên kia bờ sông với đôi cánh màu tro nặng trịch. Anh vừa bắt gặp một người phụ nữ, dáng người quen thuộc đến sửng sốt, anh không nghĩ mình nhìn nhầm nên chạy nhanh lên phía trước. Hơi thở phả ra... khói bay quyện hòa vào tuyết... Mùa đông Vaverse làm nhức những trái tim vốn đã không lành lặn gì.
- Lạnh quá rồi. Chúng ta phải về nhà thôi. Chắc chắn ba Jouve đang rất lo lắng.
Người phụ nữ bế bổng đứa trẻ có mái tóc vàng xoăn. Con bé chỉ chừng hai tuổi. Đôi mắt xanh trong veo của nó cụp xuống và dụi đầu vào vai người phụ nữ.
Bước chân đột ngột dừng lại. Anh già hơn trông thấy so với bốn năm về trước. Anh đang một mình ở Vaverse. Dáng anh cô độc giữa con đường tràn ngập tuyết phủ và thưa thớt người qua. Cô chợt nhận ra, anh thật giống cô vào buổi đêm ngày ấy.
- Chào! - Cô mạnh mẽ nói.
- Ừ. Thụy Khanh!!! Chào... em...
Cô gật đầu với anh rồi đưa tay xoa đầu đứa bé. - Con gái tôi đang sốt. Tôi không thể ở ngoài này lâu được. Chúng ta quả thật là hết duyên mất rồi.
Anh cười gượng lại, khẽ tránh sang một bên để nhường đường cho cô. "Chúng ta quả thật là hết duyên mất rồi."
Tại anh giấu kín bí mật của mình. Tại anh đã làm cô phải tổn thương.
Chắc gì cô sẽ rời xa anh nếu biết được sự thật, anh mới là người không có khả năng sinh con?
Chắc gì, cô sẽ rời xa anh dù cho mẹ chồng có gây áp lực và những lời nói động chạm đến lòng tự tôn vốn đã thế?
Bởi tại, cô cũng là phụ nữ. Cô cần sự thật dẫu cho mình có phải hy sinh, chịu đựng đến nhường nào. Cô cần phản kháng khi phải im lặng để nhẫn nhịn, để níu kéo, để kìm nén nỗi đau đã đi quá giới hạn.
Cô cũng có nhiều tháng ngày đau khổ, phải chịu đựng nỗi nhớ nhà khi trở thành người xa xứ. Cô cũng phải chấp nhận cuộc sống chỉ biết đến công việc và công việc kể từ ngày sang đây. Việc đồng ý kết hôn với một người đàn ông là do cô tự nguyện. Ông ta thích cô, và cô cần rời xa Việt Nam để trốn chạy nhiều thứ. Nhưng Chúa thương cô bởi cô là một thiên thần và không đáng bị mất đi đôi cánh...
Một ngày, cô bất ngờ vì biết mình mang thai. Cùng ngày đấy, cô hận Chấn Hưng đến xương tủy. Cô không nghĩ mình đáng bị như thế khi cô hoàn toàn không có lỗi... Và cùng ngày đấy, cô quyết định quên anh, cô xây dựng hạnh phúc gia đình nơi đây, bên người chồng và đứa con ngoan.
Theo 24h
Eva thời hiện đại (P.7) Anh không hề biết, có một người phụ nữ, nước mắt đã cạn khô, những ngón tay cứng đờ, chậm rãi, gõ lạch cạch từng con chữ... Anh mà cũng dám ngoại tình? An Di chạy hớt hải vào phòng làm việc. Vừa nhìn thấy Vân Khánh. Cô đã hét lên: - Chị Khánh. Chết rồi... Hu hu... - Hả? Hả? - Vân...