Ngàn lần xin lỗi em
Anh xin lỗi vì đã đến và yêu em, niềm hạnh phúc vui vẻ em có được ít hơn là sự đau khổ khi yêu anh.
Anh muốn tâm sự thật nhiều với em nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Em cố gắng đọc lần này nữa thôi em nhé vì anh cũng chỉ có thể viết cho em lần này nữa thôi. Và mỗi khi nhớ em không chịu được nữa thì anh lại nhắn tin trên điện thoại cho em, em cũng chỉ đọc nhưng đừng nhắn lại cho anh nghe em vì anh không thể kiềm chế được bản thân mình. Mọi thứ thuộc về em anh đã cố gắng xóa bỏ để anh có thể quên em được nhưng không hề đơn giản chút nào hết, đặc biệt là hình ảnh của em. Tình yêu và kỷ niệm của chúng ta anh không thể nào xóa bỏ khỏi tâm trí của anh được, cả số điện thoại của em nữa.
Tình yêu và kỷ niệm của chúng ta anh không thể nào xóa bỏ khỏi tâm trí (Ảnh minh họa)
Đêm đến khi tỉnh giấc giữa chừng anh đã khóc thành tiếng em à, anh khóc giống như một đứa trẻ ấy. Anh hình dung được rằng sao anh lại thảm thương đến vậy. Đà lạt mấy ngày này lạnh lắm em, vừa mưa phùn vừa gió lạnh nữa, anh nghĩ ai cũng có thể cảm nhận được sự lạnh buốt này và anh cảm nhận nó rõ rệt hơn hết. Một mình nằm co ro với 4 bức tường vô cảm, cái lạnh lẽo càng tăng thêm khi anh biết mình đã mất em. Lúc đó anh thật sự khao khát được sưởi ấm từ bàn tay của em, của cơ thể em và đặc biệt là tình yêu của em dành cho anh trọn vẹn, nhưng những điều anh cần đó với anh bây giờ có điều gì đó quá xa xỉ. Rồi anh đã ngủ lúc nào cũng không biết nữa, một giấc ngủ không phải để hưởng thụ mà là kết thúc một sự mệt mỏi, một giới hạn của con người phải chịu đựng, rồi anh sẽ phải đón nhận nó tiếp theo.
Em biết không, anh mơ ước nhiều lắm, những ảo tưởng đó luôn có em bên cạnh anh. Anh ước rằng sau này anh và em sẽ cưới nhau, sẽ có một ngôi nhà nho nhỏ cho chúng ta. Trong ngôi nhà đó có anh, có em và mẹ anh nữa. Em sẽ sinh cho anh những đứa con thật dễ thương đó là tài sản của hai chúng ta. Anh cũng rất thích trẻ con nữa vì nó ngây thơ đáng yêu làm sao, đặc biệt đó là con của anh và em. Lúc đó anh không còn phải ăn cơm tiệm nữa mà bữa cơm hằng ngày có tình cảm của gia đinh, anh không phải một mình chịu sự cô đơn như bây giờ nữa.
Để có thể quên được em anh nghĩ anh sẽ về quê, hay đi làm ở một nơi nào đó thật xa xôi, ở nơi đó cái gì cũng mới mẻ rồi anh hy vọng quên được em. Anh còn nghĩ đến cái chết nữa em à! Anh suy nghĩ vớ vẩn lắm phải không em? Anh yếu đuối lắm phải không em? Anh không muốn anh yếu đuối, không có bản lĩnh như vậy và anh nghĩ em cũng không muốn anh như vây. Anh không hiểu được tại sao người ta yêu nhau rồi chia tay mà thấy nhẹ như lông hồng còn anh khó vượt qua như vậy nữa. Anh nghĩ rằng tình yêu anh dành cho em trong tim anh lớn quá rồi, mất em là một sự mất mát lớn, chứ anh không phải là người khó chấp nhận sự thay đổi.
Em nói em hiểu anh nhưng em có biết anh yêu em nhiều đến mức nào không? Anh yêu em nhiều đến nỗi anh cũng không kịp nhận ra nữa. Em biết không, anh bỏ tất cả mọi thứ để một lòng một dạ yêu em, xác định em là vợ của anh chỉ trong thời gian rất ngắn mà mình quen nhau, không một do dự, đắn đo gì cả. Và khi dẫn em về ra mắt gia đình anh cũng không suy nghĩ, cân nhắc gì cả.
Sao em có quyết định nhanh chóng và phũ phàng đến như vậy hả em? Anh cũng không thể hiểu được nữa. Em biết không, anh và những người đàn ông yêu em thật lòng đều luôn mong muốn người mình yêu là người đầu tiên của họ hết em à, mong muốn đó người nào may mắn thì đạt được, còn anh không thuộc người may mắn đó. Nhưng đó chỉ là mong muốn vậy thôi, còn khi em đến và yêu anh rồi anh có quan trọng quá khứ của em nữa không chứ, anh đã chấp nhận anh là người đến sau rồi mà. Anh đã tha thứ và bỏ qua hết quá khứ của người mình yêu, quan trọng là bây giờ em yêu anh thật lòng là đủ rồi. Người đàn ông luôn có tính sĩ diện nên lúc nóng nảy làm cho người mình yêu phải đau lòng nhưng rồi họ cũng có tấm lòng cao thượng để đón nhận tình yêu này của em mà. Anh nói ra điều này không phải để biện minh chuyện gì cả mà cho em hiểu được hoàn toàn về anh, và nếu sau này em sẽ gặp trường hợp này với người yêu mới thì em cũng phải hiểu họ như anh đã nói em nhé!
Anh xin lỗi em vì tất cả, anh xin lỗi vì gây ra chuyện này để rồi làm cho anh và em phải đau khổ, anh xin lỗi vì đã đến và yêu em, niềm hạnh phúc vui vẻ em có được ít hơn là sự đau khổ khi em yêu anh. Ngàn lần xin lỗi em, anh không mong em tha thứ chỉ mong lời xin lỗi chân thành này của anh khiến em có niềm tin vào cuộc sống và mạnh mẽ tiếp tục đứng lên.
Video đang HOT
Anh yêu em nhiều lắm!
Cho anh gọi lần nữa em nhé “Vợ yêu quý của anh”.
Theo 24h
Nhớ về anh, tình yêu đầu!
Nhìn hai người tay trong tay, không hiểu sao tôi lại ganh tị với người con gái đó để rồi day dứt, hối hận.
Ngồi nép mình ở một góc quảng trường, sao thấy lòng mình trống vắng cô đơn quá! Hơi sương se lành lạnh làm tôi khẽ run lên. Tôi bật dậy hì hục lê bước về nhà nhưng cái chân của tôi không nhấc lên nổi. Tôi duỗi thẳng chân ra rồi nắn nắn bóp bóp cho đôi chân hết tê cứng thì bất ngờ có ai đó ngồi xuống bên cạnh, giọng cất lên làm tôi giật mình:
Dù cố quên anh nhưng tôi không thể kiểm soát tâm trí của mình (Ảnh minh họa)
- Mai! Tình cờ quá hôm nay được gặp em ở đây. Em đến đây lâu chưa?
Tôi ngẩng lên khi tâm trạng còn ngờ nghệch. Nhìn thật kĩ tôi mới nhận ra đó là Khang - người anh cùng trường thời trung học phổ thông và cũng là... mối tình đầu của tôi. Tôi đáp:
- À! Anh khang, lâu quá không gặp anh! Anh đi cùng ai vậy?
- Anh đi với bạn. Bạn anh đang chụp ảnh quanh đây nè! Còn em đến đây với ai?
- Em đến một mình thôi!
Vừa trò chuyện được mấy câu thì cô bạn anh quay lại. Người ấy cất giọng:
- Mình đi thôi anh! Bạn anh hả?
Anh trả lời:
- Ừ bạn anh, anh đi nhe Mai. Hẹn gặp em sau!
Nhìn hai người tay trong tay có vẻ rất hạnh phúc, khiến tôi thêm chạnh lòng. Anh bỗng xuất hiện rồi vội vụt mất làm cho những kí ức trước đây bỗng ùa về trong tôi.
Chúng tôi quen nhau vào một buổi sáng bình minh với làn gió khẽ xào xạc qua từng kẽ lá. Lúc ấy, tôi đang ngồi ở một góc ghế đá một mình trong niềm mông lung, diệu vợi và ngắm nhìn đàn cá đang lượn lờ, bơi lội; nhìn những đóa hoa sen trắng tinh khôi đang nở phảng phất mùi hương dìu dịu trước sân trường. Bỗng anh xuất hiện trước mặt tôi:
- Em học lớp nào vậy? Sao trước giờ anh không thấy em?
- Dạ! em học lớp 10A2. Em ít ra ngoài lắm, thỉnh thoảng em có ra đây ngồi cho khoay khỏa. Anh học lớp nào?
- Anh học lớp 12A3. Nhà anh ở cuối xóm. Nhà em ở đâu?....
Trò chuyện được một lúc rồi anh buộc miệng: "Mình làm bạn nhé!". Tôi hơi bất ngờ vì từ trước đến giờ chưa có người con trai nào tỏ lời làm bạn với tôi. Thấy anh có vẻ gần gũi, dễ thương nên tôi cũng buộc miệng: "Ừ!"
Kể từ đó, chúng tôi quen nhau và dành nhiều thời gian cho nhau hơn. Mỗi khi tan học, anh vẫn đứng đợi tôi. Có hôm lớp anh được về sớm, còn lớp tôi học đến 5 tiết. Nhưng anh vẫn đứng đó đợi tôi để được về chung, lúc ấy tôi rất xúc động nhưng phải cố dằn lòng kìm nén để những giọt nước mắt không được rơi ra...
Quen anh một thời gian tôi mới nhận ra ra rằng anh là "thần tượng" của nhiều bạn gái trong trường bởi anh sở hữu một ngoại hình điển trai, lịch lãm. Ngoài ra anh còn là một học sinh giỏi và xuất thân trong một gia đình danh giá. Còn tôi chỉ là một người con gái bình thường chẳng có gì nổi bật. Chính vì thế, đôi khi tôi cảm thấy hoang mang, ngờ nghệch không hiểu tại sao anh lại thích tôi.
Dần dần hiểu được tình cảm của anh dành cho tôi. Thế là tôi lao vào vòng xoáy của tình yêu. Tôi yêu anh hơn yêu cả bản thân mình. Mỗi khi xa anh lại thấy nhớ, ở bên anh thì không muốn rời xa. Tôi luôn trân trọng từng giây từng phút ở bên anh...Đó là những cảm xúc đầu đời mà trước đây tôi chưa từng có và kể từ đó tôi biết thế nào là "tình yêu".
Hè về. Anh ra trường...người ra đi, kẻ ở lại. Chúng tôi mỗi người một nơi. Ban đầu chúng tôi còn liên lạc với nhau, nhưng dần dần những dòng tin nhắn, những lời hỏi thăm từ anh càng lúc càng thưa dần. Từ đó tôi mới nghiệm ra rằng những lời cửa miệng của nhân gian thật quả không sai "xa mặt cách lòng", tình cảm mặn nồng trước đây của chúng tôi giờ chỉ nép mình trong quá khứ và chúng tôi chia tay nhau trong sự im lặng...
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi. Mỗi ngày xa anh là mỗi ngày tôi tập quên anh để hình bóng anh không còn trong tâm trí tôi. Nhưng rồi hôm nay anh bỗng xuất hiện làm cho những kí ức trước đây bỗng dưng sống dậy. Tôi mang nỗi buồn man mác và nhớ về anh...
Tôi bước đi trong vô vọng như người vô hồn. Không hiểu tại sao nước mắt tự nhiên trực trào ra... Nhìn hai người tay trong tay, không hiểu sao tôi lại ganh tị với người con gái đó để rồi day dứt, hối hận: "Tại sao mình lại đặt quá nhiều niềm tin ở anh? Tại sao mình lại ôm ấp những điều hoang tưởng không thuộc về mình? Mình đúng là kẻ ngu đần!" tôi tự trách móc mình như để an ủi bản thân. Dù cố quên anh nhưng tôi không thể kiểm soát tâm trí của mình. Không hiểu sao tôi không thôi nhớ về anh...
Theo 24h
Em nhận ra cần phải nắm giữ yêu thương Em xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian để nghi ngờ mà lẽ ra em nên dành thời gian đó để yêu thương. Anh đã đến bên đời em, dừng chân lại, đưa tay kéo lấy em lên khỏi vũng bùn của nỗi buồn trong quá khứ. Sự rạng ngời của tình yêu và lòng tốt khiến em không dám tin...