Ngầm uống thuốc tránh thai để thử chồng
Nếu không âm thầm uống thuốc tránh thai thì tôi đã không biết thực ra chồng và gia đình chồng chỉ cần tôi như một cái máy đẻ.
Tôi viết ra tâm sự này khi giờ đây, tôi đang tự do tự tại sống một mình, bỏ lại sau lưng tất cả những lời đàm tiếu, tiền bạc và cả chồng. Nghĩ lại chuỗi ngày vừa qua mà tôi vẫn còn thấy rùng mình khi bị chồng và gia đình chồng hành hạ. Có lẽ tôi đã không thể nhận ra chân tướng sự việc sớm nếu tôi không làm một việc đó là ngầm uống thuốc tránh thai.
Ảnh minh họa
Tôi quê Nam Định, chồng tôi quê Hải Phòng, chúng tôi kết hôn khi tôi vừa tốt nghiệp đại học còn anh đã ổn định công việc. Sau khi cưới, tôi về ở với bố mẹ chồng. Bố mẹ chồng hứa sẽ xin cho tôi một công việc ổn định, bố mẹ tôi cũng yên tâm giao cho tôi một số tiền lớn để khi cần xin việc sẽ dùng đến.
Những ngày đầu mới về làm dâu tôi rất được lòng mọi người vì từ hình thức, gia cảnh đến học thức đều ổn. Tôi lại biết cách đối nhân xử thế nên chuyện mẹ chồng nàng dâu đều suôn sẻ. Chồng tôi cũng rất chiều chuộng và quan tâm đến vợ nên tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Cưới được hai tháng thì tôi có thai, cả nhà đều mừng vui ra mặt và càng chăm sóc tôi hơn. Tôi thấy mình sống ở nhà chồng mà được yêu thương chăm sóc chu đáo như ở nhà nên càng biết ơn mọi người bên chồng. Nhưng sự đời thường không như ý, cái thai được 4 tháng thì đã bỏ tôi mà đi. Tôi đã rất buồn, cả nhà thì động viên tôi “có thai lại là được” rồi “đã có thai được thì có nghĩa là bình thường”. Nghe mọi người động viên nên tôi cũng bình tâm và nghĩ sẽ có con tiếp. Nhưng khi nghe tôi tâm sự thì bạn tôi lại nghi ngờ và đã bày cho tôi uống thuốc tránh thai để thử chồng và nhà chồng.
Video đang HOT
Mới nghe tôi thấy thật vớ vẩn vì tôi đang được mọi người rất yêu quý và bản thân cũng rất mong có con. Thế nhưng khi nghe bạn tôi kể lại chuyện của nó, chỉ vì yêu chồng và muốn có con nên cứ cố gắng có thai, xảy thai xong lại cố gắng có luôn đến khi không thể có con được thì bị gia đình chồng đuổi ra khỏi nhà. Bạn tôi thuyết phục mãi thì tôi cũng thông, tôi quyết định ngầm uống thuốc tránh thai vì “giờ mình cũng cần phải ổn định sức khỏe, xin được việc trước đã rồi sẽ có con”.
Thế nhưng tôi lại không thể ngờ việc tôi muốn đi làm lại bị gia đình chồng phản đối. Mọi người đều bảo tôi “phải sinh con xong đã rồi mới đi làm” và kiên quyết không xin việc cho tôi. Tôi bắt đầu thấy bất an và tiếp tục uống thuốc tránh thai. Thấy tôi lâu không có thai lại, thái độ của nhà chồng với tôi cũng khác dần, dù tôi có làm mọi việc quần quật từ sáng đến tối mọi người cũng không hài lòng. Chồng tôi cũng ngày một lạnh nhạt và hay cáu gắt với tôi hơn.
Tôi đã biết thế nào là cảm giác bị chồng đánh, ngỡ ngàng, đau khổ và thất vọng. Đó là khi em họ bên chồng muốn vay số tiền bố mẹ đưa tôi chờ xin việc. Tôi đồng ý cho vay nhưng phải viết giấy vay nợ. “Tiền bạc phân minh” nên tôi thấy “giấy trắng mực đen” là chuyện đương nhiên. Chưa kể đây lại là đồng tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ tôi cho tôi. Thật lạ là khi tôi vừa bảo em họ viết giấy thì cả bố mẹ chồng đều mắng tôi là ghê gớm, ích kỉ. Chồng tôi thì thẳng tay tát vào mặt tôi như trời giáng làm tôi ngã xuống đất và nói:” Em tao mà mày còn sợ bị lừa à?”. Rồi anh ta cầm tiền đưa luôn cho thằng em họ mặc tôi đang nằm sõng xoài đau khổ trên mặt đất.
Từ sau hôm đó, tôi trở nên trầm lặng, hầu như không nói gì nhiều ngoài những câu lấy lệ như mời cơm hoặc trả lời bố mẹ chồng. Với chồng thì tôi không nói gì, hai vợ chồng sống với nhau trong phòng như hai cái bóng.
Ngày tháng đó sẽ không được rút ngắn nếu như chuyện này không xảy ra. Hôm ấy tôi đi tiếp thị sản phẩm theo yêu cầu của mẹ chồng (vì bà bán bảo hiểm). Thật bất ngờ tôi gặp lại cô Hoa, bạn thân trước đây của mẹ tôi, vì nhà cô chuyển đi nên hai người cũng mất liên lạc. Vừa gặp, hai cô cháu đã ngồi tâm sự và khi biết tôi chưa đi làm thì cô bảo sẽ xin việc cho tôi.
Tôi nói với chồng và gia đình chồng về chuyện lấy lại tiền đã cho vay để còn mua quà biếu và chuẩn bị xe cộ đi làm. Cả nhà chồng đều không đồng ý, chồng tôi một lần nữa lại đánh tôi và hét lên: “Tao cấm mày đi làm. Tiền đấy giờ là của chung, tao không cần em tao trả. Việc của mày giờ là đẻ con, nếu không đẻ được thì biến”. Lần này tôi không thể chịu đựng thêm, tôi gào lên: “Tiền đó là của bố mẹ cho tôi, anh không có quyền. Tôi không muốn suốt ngày làm việc như ô sin và làm cái máy đẻ trong nhà này nữa”. Chưa nói dứt câu tôi đã nhận thêm một cái tát của chồng. Bố mẹ chồng thì gọi điện cho bố mẹ tôi để “dạy dỗ lại con gái vì đã không biết đẻ còn hỗn với cả nhà chồng”.
Vừa nghe thông gia nói bố mẹ tôi gọi cho tôi, nghe tôi kể hết mọi chuyện bố mẹ đã đi xe lên tận nhà chồng đón tôi về. Về nhà được ở với bố mẹ thật hạnh phúc, nhưng tôi lại không thể để bố mẹ chịu điều tiếng từ hàng xóm rằng “có con gái không biết dạy, bị nhà chồng đánh đuổi về”. Vậy là tôi lên thành phố ở và đi làm. Giờ đây tôi có công việc và cuộc sống tự do, vui vẻ.
Mất hết tất cả, tình, tiền, hạnh phúc tôi nhận ra “lòng người thật quá khó lường, yêu thương đôi khi chỉ là giả dối”.
Theo Blogtamsu
Rùng mình khi sờ vào "cái ấy" của chồng trong đêm tân hôn
Khi tình yêu không đi quá "giới hạn", bạn sẽ dễ bỡ ngỡ khi bước vào cuộc sống hôn nhân?
Sáng đèo nhau đến lớp, trưa cùng đi ăn cơm, tối về cùng tản bộ và ngồi nhâm nhi mấy món ăn vặt... tôi với anh có một tình yêu đúng nghĩa trong sáng. Những khi "lãng mạn" bao giờ cũng chỉ dừng lại ở môi hôn chứ chưa bao giờ có cái "luồn tay" nào trên cơ thể nhau.
Ngày cưới, tôi thấy bỡ ngỡ trên giường tân hôn. Trong men say anh đã ôm chầm lấy tôi, quá bất ngờ trước cơ thể trần truồng của anh tôi đã thét lớn. Bố mẹ chồng bàng hoàng trước tiếng thét của tôi, đến khi biết được sự thật họ chỉ biết nhìn nhau cười vì nghĩ tôi còn lạ chuyện...
Cưới nhau hơn ba tháng, tôi vẫn chưa cho anh làm "chuyện ấy". Quá bất ngờ trước sự lạnh nhạt trong chuyện gối chăn của tôi, anh bảo: "Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc anh tìm gái để giải quyết quá". Câu nói nửa đùa nửa thật của anh khiến tôi lo lắng. Rồi một ngày cách đó không xa, tôi "cắn răng" lên giường với chồng. Nhắm mắt cầm "của quý" của anh lên tay ái ngại... Và mọi chuyện cứ thế diễn ra như chính một mình anh đang tận hưởng.
Những ngày sau hôm đó, tôi thấy anh không hỏi han, đòi hỏi chuyện gì về chăn gối nữa. Quá bất ngờ vì điều đó, tôi dò hỏi anh nhưng chỉ nhận được những cái lãng tránh. Một ngày tôi quyết định theo dõi anh.
Quả thật anh đang cặp kè với mấy ả "gà" ở con đường lộ. Tôi thấy bất ngờ khi anh chọn nơi "hành sự" là một khoảng đất trống sau bụi rậm ở phía bên kia đường. Không nói được lời nào, nuốt nước mắt tôi ngậm ngùi trở về nhà trong cay đắng.
Tình cảm của tôi và anh càng ngày càng nhạt. Nhạt đến mức bố mẹ chồng phải can thiệp, quyết định một buổi họp mặt gia đình. Trong buổi họp "kín" ấy, tôi chỉ biết im lặng khi nghe lời giáo huấn của bố mẹ chồng. Còn phần anh, anh trút hết những cơn buồn bực, phẫn nộ lên tôi. Suy cho cùng, tất cả mọi chuyện cũng bắt đầu từ sự ngượng ngùng khi ở trên giường chiếu của tôi. Buổi họp kết thúc với lời khuyên răn của mẹ chồng: "Con dâu. Con phải thay đổi thôi!".
Tôi không biết mình phải thay đổi bằng cách nào khi tình cảm giữa anh và tôi vẫn chưa được hàn gắn. Anh vẫn "lăn tăn" với mấy ả gà ngoài lộ mỗi đêm, mặc cho tôi can ngăn, năn nỉ anh cố sửa đổi nhưng anh vẫn làm ngơ. Đến một hôm, khi anh đang nằm trên giường nghỉ, tôi đã đến nằm cạnh anh và chủ động làm cho anh "sung sướng" dù có phần hơi ái ngại.
Những "chiêu thức" trong chuyện chăn gối và kiến thức về chuyện gia đình tôi đã được học từ những người bạn của mình. Nhờ họ tôi đã khá hơn trong việc giữ lửa gia đình. Sau lần "tấn công" bất ngờ của tôi, tôi thấy anh thay đổi hẳn.
Thật ra, trong hôn nhân, chuyện vợ chồng mới cưới ngượng ngùng khi làm "chuyện ấy" là hết sức bình thường. Tuy nhiên, tôi biết nó sẽ khó khăn hơn với tôi rất nhiều, tôi thấy mình khó có thể "vượt rào" dù đã 3 năm yêu nhau trước khi cưới. Có lẽ 3 năm ấy là thời gian quá dài để tôi hình thành nên thói quen "sợ"...
Cuộc sống hôn nhân của vợ chồng tôi giờ đã ổn định. Và trong chuyện "giường chiếu" tôi đã không còn ái ngại nữa. Tôi viết bài tâm sự này không phải khuyến khích mọi người "vượt rào", hay "ăn cơm trước kẻng" để khỏi bở ngỡ khi bước vào cuộc sống hôn nhân. Tôi chỉ muốn cho các bạn thấy một điều rằng: Sẽ thật khó để giữ lửa hạnh phúc gia đình nếu không đáp ứng được nhu cầu tình dục. Và tôi biết đâu đấy trong cuộc sống hằng ngày, có rất nhiều người phụ nữ có tâm lý "sợ" giống tôi. Hãy can đảm lên! Vì dù sao người mà mình "dâng hiến" chẳng ai khác mà chính là người đàn ông mà mình tin tưởng cả đời.
Theo Nguoiduatin
Rùng mình khi sờ vào "cái ấy" của chồng đêm tân hôn Khi tình yêu không đi quá "giới hạn", bạn sẽ dễ bỡ ngỡ khi bước vào cuộc sống hôn nhân? Sáng đèo nhau đến lớp, trưa cùng đi ăn cơm, tối về cùng tản bộ và ngồi nhâm nhi mấy món ăn vặt... tôi với anh có một tình yêu đúng nghĩa trong sáng. Những khi "lãng mạn" bao giờ cũng chỉ dừng...