Ngậm đắng nuốt cay để hàng đêm được chồng tôi ân ái
Có đêm nằm ngủ, ôm chồng từ phía sau mà tôi rớt nước mắt. Song tôi toàn phải cố nén để không bật khóc.
Chồng tôi là kỹ sư điện một nhà máy trên Thái Nguyên. Còn tôi thì làm việc và sống ở Hà Nội. Vợ chồng cưới nhau hơn 2 năm nay và chúng tôi đã có con trai nhỏ 1 tuổi. Vì chưa có điều kiện và đủ tiền chuyển được công tác cho chồng về Hà Nội nên vợ chồng tôi vẫn phải xa nhau. Hàng tuần, chồng tôi chỉ về nhà vào cuối tuần. Có lúc thì 2 tuần chồng mới về Hà Nội với vợ con 1 lần.
Vợ chồng xa nhau, nên tôi luôn cảm thấy tủi thân và chông chênh. Mấy lần tôi đã đề nghị chồng bỏ việc trên ấy về Hà Nội xin việc gì đó để làm. Nhưng chồng tôi bảo không thể tính như vậy và không muốn bỏ việc vì sợ thất nghiệp. Cho dù lương của chồng đi làm xa chỉ đủ nuôi bản thân cộng với 2 triệu/tháng anh gửi về cho vợ mua sữa cho con hàng tháng.
Chồng thường xuyên vắng nhà là vậy, nhưng khi về nhà, chồng tôi cũng kêu không thoải mái và không thích. Lý do là anh gần như đã quen với cuộc sống một mình ở trên đó.
Ảnh minh họa.
Chả thế mà những ngày cuối tuần chồng về nhà thì cứ như anh đang ở nhà trọ. Được vợ hầu cơm, ăn xong là anh chơi với con trai một lúc rồi lăn ra ngủ. Hoặc có tối anh ôm tivi xem đến lúc ngủ mặc kệ vợ làm gì thì làm. Anh rất ít khi chủ động chuyện gần gũi vợ chồng hoặc ôm hôn vợ tình tứ.
Mà vợ chồng tôi thì đâu đã già gì. Cả hai chỉ mới gần 30 tuổi. Chưa kể, tôi lại xa chồng nhiều nên nhu cầu sinh lý vẫn còn nhiều. Nhiều lúc, nghĩ lại, tôi luôn cảm thấy tự ái. Bởi với chồng, tôi luôn phải là người chủ động trong “chuyện ấy”. Tôi luôn muốn ngủ cạnh chồng, được vuốt ve và ôm ấp chồng. Còn chồng tôi thì rất ít khi chủ động ôm hôn vợ, trừ hôm nào anh có nhu cầu “chuyện ấy” ra. Những ngày còn lại, anh thường lơ chuyện vợ chồng. Đến vợ chồng nằm cạnh nhau, vợ gác chân lên người chồng hay đòi gối đầu bằng tay, chồng tôi cũng kêu khó chịu, bắt vợ nằm quay lại bên con. Nhiều lúc nghĩ mà tôi tự ái kinh khủng.
Video đang HOT
Nhìn lại hơn hai năm vợ chồng, có lẽ chúng tôi chỉ mặn nồng với nhau được thời gian mới cưới. Còn tất cả thời gian còn lại, tôi cứ phải sống trong buồi tủi và cô đơn. Nhất là trong chuyện ấy, chồng mỗi lần ở xa về nhưng cứ thờ ơ như vậy.
Khi vợ có ý đòi hỏi, chồng tôi toàn rào trước đón sau rằng anh không có nhu cầu và không thích làm chuyện đó. Có đêm nằm ngủ, ôm chồng từ phía sau mà tôi rớt nước mắt. Song tôi toàn phải cố nén để không bật khóc. Tôi thấy mình thật đáng thương khi tuần nào cũng phải chờ chồng về để được anh yêu thương, ân ái. Song thực tế lại rất ít khi được như vậy vì điều này dường như không có ý nghĩa gì với chồng tôi.
Nhiều lần như vậy, tôi cũng tự tìm hiểu lý do vì sao chồng tôi không hứng thú và kém nồng nhiệt chăn gối với vợ. Song qua âm thầm tìm hiểu, tôi khẳng định chắc chắn rằng chồng tôi không có bồ, không bị gay, không yếu sinh lý gì hết. Chỉ có điều, có khi do công việc nhiều lại ôm máy tính nhiều nên có lẽ anh bị stress và cũng mất cảm giác hứng thú với chuyện này.
Tôi cũng đề nghị chồng thử tự điều chỉnh công việc. Nhưng chồng tôi bảo công việc vẫn vừa sức, không phải điều chỉnh gì. Vậy tại sao chồng tôi vẫn như vậy.
Tôi cũng xem lại xem về nhà có điều gì làm chồng không thoải mái. Nhưng đối nội, đối ngoại tôi vẫn lo chu toàn mà không khiến chồng phải ngại hoặc tự ái. Nhà cửa tôi vẫn chăm lo gọn gàng và sạch sẽ nhất. Con trai tôi cũng ngoan nên không quấy rầy tới những phút riêng tư của chồng hay của vợ chồng nhiều. Đặc biệt, tôi cũng chú ý ăn mặc và đầu tóc gọn gàng. Mỗi tối lên giường, tôi vẫn diện những bộ váy quan hệy, đủ để lôi cuốn anh.
Vậy mà chồng tôi vẫn thiếu lửa và để mặc vợ bị “nhịn đói” ngay cả trong những ngày anh về với vợ con. Sống với người chồng dường như không cần quan hệ, lâu dần tôi thấy mệt mỏi. Cảm giác trong tôi cũng dần như bị chai lì, dần mất hứng thú chuyện ấy với chồng. Tôi sợ cứ tình trạng này lâu sẽ không còn cách xoay sở được.
Biện pháp cuối cùng mà tôi đang nghĩ tới là tìm cách dọn tới ở gần chồng để làm mới và khôi phục chuyện ấy. Nhưng ở đây tôi còn công việc của tôi. Và hơn hết, tôi sợ lên đó, dù hy sinh nhiều thứ nhưng nếu anh vẫn vậy, tôi vẫn sẽ phải “ ngậm đắng nuốt cay” buồn tủi hàng đêm.
Theo Phununews
Ngậm đắng nuốt cay để hàng đêm được chồng ân ái
Có đêm nằm ngủ, ôm chồng từ phía sau mà tôi rớt nước mắt. Song tôi toàn phải cố nén để không bật khóc. Tôi thấy mình thật đáng thương khi tuần nào cũng phải chờ chồng về để được anh yêu thương, ân ái.
Chồng tôi là kỹ sư điện một nhà máy trên Thái Nguyên. Còn tôi thì làm việc và sống ở Hà Nội. Vợ chồng cưới nhau hơn 2 năm nay và chúng tôi đã có con trai nhỏ 1 tuổi. Vì chưa có điều kiện và đủ tiền chuyển được công tác cho chồng về Hà Nội nên vợ chồng tôi vẫn phải xa nhau. Hàng tuần, chồng tôi chỉ về nhà vào cuối tuần. Có lúc thì 2 tuần chồng mới về Hà Nội với vợ con 1 lần.
Vợ chồng xa nhau, nên tôi luôn cảm thấy tủi thân và chông chênh. Mấy lần tôi đã đề nghị chồng bỏ việc trên ấy về Hà Nội xin việc gì đó để làm. Nhưng chồng tôi bảo không thể tính như vậy và không muốn bỏ việc vì sợ thất nghiệp. Cho dù lương của chồng đi làm xa chỉ đủ nuôi bản thân cộng với 2 triệu/tháng anh gửi về cho vợ mua sữa cho con hàng tháng.
Chồng thường xuyên vắng nhà là vậy, nhưng khi về nhà, chồng tôi cũng kêu không thoải mái và không thích. Lý do là anh gần như đã quen với cuộc sống một mình ở trên đó.
Chả thế mà những ngày cuối tuần chồng về nhà thì cứ như anh đang ở nhà trọ. Được vợ hầu cơm, ăn xong là anh chơi với con trai một lúc rồi lăn ra ngủ. Hoặc có tối anh ôm tivi xem đến lúc ngủ mặc kệ vợ làm gì thì làm. Anh rất ít khi chủ động chuyện gần gũi vợ chồng hoặc ôm hôn vợ tình tứ.
Mà vợ chồng tôi thì đâu đã già gì. Cả hai chỉ mới gần 30 tuổi. Chưa kể, tôi lại xa chồng nhiều nên nhu cầu sinh lý vẫn còn nhiều. Nhiều lúc, nghĩ lại, tôi luôn cảm thấy tự ái. Bởi với chồng, tôi luôn phải là người chủ động trong chuyện ấy. Tôi luôn có nhu cầu ngủ cạnh chồng, được vuốt ve và ôm ấp chồng. Còn chồng tôi thì rất ít khi chủ động ôm hôn vợ, trừ hôm nào anh có nhu cầu "xxx" ra. Những ngày còn lại, anh toàn lảng chuyện vợ chồng. Đến vợ chồng nằm cạnh nhau, vợ gác chân lên người chồng hay đòi gối đầu bằng tay, chồng tôi cũng kêu khó chịu, bắt vợ nằm quay lại bên con. Nhiều lúc nghĩ mà tôi tự ái kinh khủng.
Nhìn lại hơn hai năm vợ chồng, có lẽ chúng tôi chỉ mặn nồng với nhau được thời gian mới cưới. Còn tất cả thời gian còn lại, tôi cứ phải sống trong buồi tủi và cô đơn. Nhất là trong chuyện ấy, chồng mỗi lần ở xa về nhưng cứ thờ ơ như vậy.
Khi vợ có ý đòi hỏi, chồng tôi toàn rào trước đón sau rằng anh không có nhu cầu và không thích làm chuyện đó. Có đêm nằm ngủ, ôm chồng từ phía sau mà tôi rớt nước mắt. Song tôi toàn phải cố nén để không bật khóc. Tôi thấy mình thật đáng thương khi tuần nào cũng phải chờ chồng về để được anh yêu thương, ân ái. Song thực tế lại rất ít khi được như vậy vì điều này dường như không có ý nghĩa gì với chồng tôi.
Nhiều lần như vậy, tôi cũng tự tìm hiểu lý do vì sao chồng tôi không hứng thú và kém nồng nhiệt chăn gối với vợ. Song qua âm thầm tìm hiểu, tôi khẳng định chắc chắn rằng chồng tôi không có bồ, không bị gay, không yếu sinh lý gì hết. Chỉ có điều, có khi do công việc nhiều lại ôm máy tính nhiều nên có lẽ anh bị stress và cũng mất cảm giác hứng thú với chuyện này.
Tôi cũng đề nghị chồng thử tự điều chỉnh công việc. Nhưng chồng tôi bảo công việc vẫn vừa sức, không phải điều chỉnh gì. Vậy tại sao chồng tôi vẫn như vậy.
Tôi cũng xem lại xem về nhà có điều gì làm chồng không thoải mái. Nhưng đối nội, đối ngoại tôi vẫn lo chu toàn mà không khiến chồng phải ngại hoặc tự ái. Nhà cửa tôi vẫn chăm lo gọn gàng và sạch sẽ nhất. Con trai tôi cũng ngoan nên không quấy rầy tới những phút riêng tư của chồng hay của vợ chồng nhiều. Đặc biệt, tôi cũng chú ý ăn mặc và đầu tóc gọn gàng. Mỗi tối lên giường, tôi vẫn diện những bộ váy sexy, đủ để lôi cuốn anh.
Vậy mà chồng tôi vẫn thiếu lửa và để mặc vợ bị "nhịn đói" ngay cả trong những ngày anh về với vợ con. Sống với người chồng dường như không cần tình dục, lâu dần tôi thấy mệt mỏi. Cảm giác trong tôi cũng dần như bị chai lì, dần mất hứng thú chuyện ấy với chồng. Tôi sợ cứ tình trạng này lâu sẽ không còn cách xoay sở được.
Biện pháp cuối cùng mà tôi đang nghĩ tới là tìm cách dọn tới ở gần chồng để làm mới và khôi phục chuyện ấy. Nhưng ở đây tôi còn công việc của tôi. Và hơn hết, tôi sợ lên đó, dù hy sinh nhiều thứ nhưng nếu anh vẫn vậy, tôi vẫn sẽ phải "ngậm đắng nuốt cay" buồn tủi hàng đêm.
Theo Một Thế Giới
Chồng "mặt dày" đưa bồ về sống cùng nhà với tôi Tôi thật sự cảm thấy mình có chút nhục nhã khi phải sống chung nhà với người vợ hai của anh. Chắc người đời sẽ chửi toi là ngu muội, là dở hơi khi chấp nhận cảnh như vậy. Nhưng chỉ ai ở trong hoàn cảnh của tôi mới hiểu, tôi không còn đường nào để ra đi. Ngày đó, lấy nhau, tôi...