Ngại yêu
Gặp nó trong một buổi cơm trưa, cà phê ché.m gió, tôi cứ thấy lòng vương vấn những lấn bấn riêng. Ba mươi tuổ.i, tôi đã kịp xong một cuộc hôn nhân. Nó vẫn đợi một ý trung nhân chưa rõ mặt. Lần nào hỏi chuyện chồng con, nó cũng cười toe bảo: “Cuối năm tao cưới. Chỉ chưa biết là cuối năm nào!”.
Chuyện bạn bè, chuyện gia đình cứ luẩn quẩn như những con hẻm chật chội hàng ngày hai đứa sống. Đều là dân tỉnh lẻ về thủ đô học hành, lập nghiệp, hình như trong lòng, ngoài những tình cảm đồng môn, tôi và nó còn chia nhau những nỗi lòng đầy vẻ “nhược tiểu” của dân ngụ cư. Nó bảo, cả chục năm sống ở Hà Nội, nó chưa bao giờ thấy mình là người phố. Đến một nơi sang trọng một chút, cứ ngượng ngượng, chân tay bỗng dưng thừa thãi đến lạ.
Biết chuyện hôn nhân của tôi đi đến hồi kết. Nó cười buồn. Chỉ mới đây thôi, cô em gái nó cũng đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân đáng lẽ phải kết thúc sớm hơn thế rất nhiều. Em nó, bi kịch hơn tôi, phải về nhà ở cùng bố mẹ với cái bụng bầu chỉ sau chưa đầy môt năm xuất giá. Sự thật trần trụi ấy có lẽ là cái lý thuyết phục nhất để bố mẹ không muốn giục giã chuyện chồng con với nó, ngay cả khi, năm nay đã dợm bước tuổ.i “băm”. Đôi khi, hình như để muốn an ủi nỗi khổ của ai đó, người ta thường có xu hướng kể cho họ nghe môt câu chuyện khác bi đát hơn. Nhưng không hiểu sao, nghe chuyện em gái nó, tôi chỉ thấy lòng mình nặng nề, u ám thêm. Chả lẽ có thể vui được khi biết có môt người khác khổ hơn mình ư? Chợt hiện lên gương mặt cô em nó. Hồn nhiên, vô tư thuở năm nào mới ra Hà Nội nhập học cùng chị gái.
Nhìn lại cả đám bạn “cùng môt lứa bên trời lận đận”, nó bảo, nhiều đứa b.ỏ chồn.g hay chồng bỏ quá. Nó đâ.m ngần ngại trước hôn nhân. Một vài cuộc tình thoảng nhẹ không lưu lại dấu vết gì, dẫu chỉ là đau khổ. Nhiều lúc tôi than, yêu gì như mày, chia tay không thấy đau! Sự thực thì tôi biết nó đã bắt đầu ngại yêu, ngại “đầu tư” xúc cảm cho những cuộc tình mà đôi khi nỗi ám ảnh ngờ vực còn lớn hơn cả sự da diết nhớ nhung.
Tự thấy mình hình như cũng có lỗi trong muôn vàn những ám ảnh của nó, tôi đã cố gắng biện minh cho sự đổ vỡ hạnh phúc của mình môt cách cụ thể nhất. Rằng đó chỉ là trường hợp đặc biệt, là sự xung đột quan điểm sống, là những lựa chọn có nỗi khổ riêng, v.v… Nhưng với nó, tình yêu đang ngày càng trở nên xa xỉ trong nhịp sống hối cả và trong cả sự xơ cứng của tâm hồn. Ba mươi tuổ.i, nó tự thấy hài lòng với cuộc đời của môt công chức. Tự thấy mình không có nhu cầu nhất thiết phải có được môt tấm chồng cho đúng mẫu hình chung của xã hội. Tự thấy mình có thể tìm được niềm vui trong công việc, bạn bè, không nhất thiết phải đeo bám vào điều gì nếu đó chỉ đơn thuần vì trách nhiệm và áp lực dư luận.
Video đang HOT
Làm được như thế, có phải là một thứ bản lĩnh của phụ nữ thời hiện đại không nhỉ?
Theo VNE
Lời nguyền
"Qủy Sơn La - ma Hòa Bình" - Hồi bé mỗi lần nghe người già uống rượu kháo nhau vậy Doành chỉ thấy lạnh dọc sống lưng, nhưng rồi quên ngay. Nghĩa là Doành hoàn toàn vô tâm xem đó như lời biện bạch cho những con người xấu số phải sớm về Mường trời.
Nhưng từ ngày anh Vỉa, anh trai Doành, qua đời chưa được ba tháng thì Chuẩn chồng cô bị sốc m.a tú.y chế.t, Doành mới biết cái giá phải trả cho sự oan nghiệt và một sợi dây vô hình còn vương vấn giữa cõi trần và cõi hư vô. Nghĩ đến đây thôi Doành thấy sởn hết gai ốc, từ nay cô phải chấp nhận một cuộc đời góa bụa...
Doành ít nói hẳn, lầm lũi như một con rùa. Có những lúc cô quên ngay mình là một phụ nữ trong thời xuân sắc, hết công việc đồng áng lại quay sang phụ hồ, làm lụng hùi hụi như đàn ông, gặm nhấm nỗi buồn khi đêm xuống. Phải chăng tạo hóa sinh ra con người là quàng theo nỗi khổ, ai khôn ngoan thì rũ bỏ được, ăn ở kiếp này là trả nợ kiếp xưa?
Người già kể lại, đời cụ kỵ gì đó của Doành là quan lang khét tiếng giàu có và tà.n á.c ở xứ Mường. Trong nhà lúc nào cũng kẻ ra người vào tấp nập, trước cửa lúc nào cũng có đôi ngựa bạch của quan tri châu và quan Tây về uống rượu cần và hút thuố.c phiệ.n.
Nhà lang cả thảy đến mấy bà vợ nhưng vẫn chưa đủ, chức việc suốt ngày lùng sục tìm gái về phục dịch. Chị Thía lúc đó chắc cũng trạc tuổ.i Doành bây giờ, nổi tiếng là người hát hay thường được lang gọi đến châm nước rượu cần mỗi khi quan Tây về. Một người sắc nước hương trời như chị làm sao thoát khỏi cặp mắt cú vọ của lang, ngặt nỗi chị đã có chồng...
Nhiều đêm trằn trọc cuối cùng lang cũng nghĩ được một cách, gọi chồng chị đi Sơn La đẵn gỗ rồi từ đó không về. Chị Thía khóc lóc thảm thiết, biết đây là âm mưu của lang nên đang đêm chị bỏ trốn. Chị chạy đến ngọn nguồn sông Bưởi thì dừng lại bất lực: Có ở đâu dưới gầm trời này lang không tìm thấy.
Sông Bưởi năm ấy nước dâng cuồn cuộn tràn bờ, trước khi gieo mình xuống dòng nước xiết chị đã thề nếu thành ma sẽ bắt nhà lang con trai đột tử, con gái góa bụa suốt đời.
Sự đời lắm nỗi éo le. Doành chỉ muốn yên phận trả cho xong kiếp nợ đời nhưng đâu có được. Bản năng đàn bà trong cô lúc nào cũng âm ỉ chực trỗi dậy. Đó là những đêm dài thăm thẳm nghe tiếng trẻ con khóc, là căn buồng nhỏ bỗng dưng rộng thênh thang mặc cho gió lùa, là những vật vã khi trong đêm con hoẵng cất tiếng gọi bạn.
Những lúc phải ở lại công trình, xẩm tối Doành cùng đám bạn phu hồ ra sông tắm, bọn con gái phải xuýt xoa: "Cái Doành một đời chồng mà như con gái mười tám!". Khuôn mặt tròn trĩnh, nước da ưng ửng, đôi mắt to đượm buồn, khuôn ngực đầy đặn săn chắc, tất cả được bài trí khéo léo trên thân hình tròn lẳn như cây chuối rừng...
Trong đám phu hồ, Thuấn hiền lành ít nói nhất, mọi công việc nặng nhọc của chị em nhất là với Doành anh đều cáng đáng, không chút nề hà. Thân hình chắc nịch lừng lững như con gấu ngựa nhưng việc đến tay là nhanh thoăn thoắt. Không ít lần cô bắt gặp anh len lén nhìn trộm... Doành chỉ muốn lao ngay vào anh mà thổn thức, mà kể lể với bao niềm đau chất chứa nhưng lời nguyền năm xưa như bức tường vô hình chắn ngang, ngọn lửa hừng hực trong cô tắt lịm.
Một bận Doành ra sông tắm. Giờ này đám phu đang ăn cơm, rượu vào lời ra ầm ĩ. Vùng vẫy chán chê, vừa bước lên bờ, Doành trượt phải hòn đá phủ rêu trơn lầy lậy chực ngã thì một bàn tay chắc nịch đỡ lấy bờ vai cô. Trong phút chốc Doành hiểu cả. Cô nhắm mắt lại, bao nhiêu cảm xúc chất chứa bấy lâu bỗng vỡ òa như con sông mùa lũ.
Tiết Thanh minh nhà nhà đi tảo mộ. Họ tập trung ăn uống chuyện trò sôi nổi. Doành thổn thức, cô không thể tảo mộ cho chị Thía năm nào, cũng không đủ sức đi đến ngọn nguồn sông Bưởi. Doành chỉ có thể lên đồi nứa cao nhất nhìn về đằng xa lầm rầm khấn Thía ở mường trời linh thiêng hãy buông tha cho cô, ân oán đời xưa kiếp này cô đã trả, đừng bắt Thuấn đi...
Bốn bề xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ có rặng nứa lao xao nghe lòng cô thổn thức. Tiết Thanh minh trên đồi nứa có người con gái đang khẩn cầu.
Theo VNE
Nỗi sợ của người già Cách đây 30 năm, khi bước vào tuổ.i 50, tôi chân tình hỏi ông bạn vong niên: "Cuộc đời này khi về già ông sợ điều gì nhất?". Tức thì ông bạn trả lời: "Ở tuổ.i về già, tôi chỉ sợ duy nhất một điều là... chế.t đói!". Câu trả lời rất ngắn gọn, nhưng khiến tôi đêm ngày suy nghĩ. Bởi theo...