Ngạc nhiên khi chị gái nhờ tôi giữ giúp cuốn sổ đỏ
Chị gái giàu có là thế, sao phải đưa tôi giữ cuốn sổ đỏ? Phải chăng gia đình chị đang có vấn đề bất ổn?
Mọi người thường hay so sánh tôi với chị gái và luôn kết luận lại một câu, cái gì tốt đẹp nhất thì chị hưởng hết, còn tôi chẳng có thứ gì. Dù rất buồn mỗi khi nghe được câu đó nhưng là sự thật, tôi không thể thay đổi được mà phải thích nghi.
Ngoại hình chị tôi xinh đẹp, chồng tài giỏi và có một gia đình giàu có hạnh phúc. Tháng nào chị ấy cũng biếu bố mẹ tôi hơn 10 triệu để chi tiêu sinh hoạt. Mỗi dịp Tết đến chị biếu 50 triệu và sắm sửa đầy đủ mọi thứ cho bố mẹ tôi.
Còn vợ chồng tôi chỉ có một cặp bánh chưng và hộp bánh biếu ông bà. Biết tôi thua kém chị gái đủ mọi mặt nên bố mẹ rất thương, có gì cũng để dành cho và không bao giờ so sánh hai chị em với nhau. Chính vì thế, tôi rất nể phục bố mẹ.
Tết năm nay, chỉ có chị gái và các cháu về, còn anh rể bận làm việc không thể về được. Tôi để ý, chị gái chi tiêu không mạnh tay như những năm trước, mỗi khi mua đồ gì cũng cân nhắc khá kỹ. Hỏi mẹ thì biết được chị biếu bố mẹ 2 triệu ăn Tết. Có rất nhiều điểm nghi vấn về gia đình chị gái nhưng tôi không dám hỏi.
Video đang HOT
Chiều hôm qua, trước lúc quay trở lại thành phố, chị gái qua nhà tôi chơi, sau đó đưa một cuốn sổ đỏ nhờ cầm giúp. Thấy tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chị buồn rầu kể về tình hình hiện tại của gia đình.
Chị bảo một năm nay, tính tình của chồng thay đổi rất nhiều, anh ấy không còn yêu chị như trước nữa, những cuộc cãi nhau ngày càng nhiều lên. 2 lần anh rể đòi giữ cuốn sổ đỏ nhưng chị không đưa. Chị sợ anh ấy cầm rồi bán nhà đi và đuổi mẹ con ra đường lúc nào không hay nữa.
Nửa năm nay, anh đòi lại thẻ lương và mỗi tháng chỉ đưa cho chị vài triệu để chi tiêu trong gia đình. Lương chị thấp, tiền chồng chu cấp eo hẹp, buộc chị phải cắt giảm chi tiêu. Chị khẳng định, chồng không có người phụ nữ khác, chỉ là không còn yêu chị nên mới đối xử hà khắc với chị.
Chị đã cố gắng thử nhiều cách mà không biết làm sao để lấy lại tình yêu của anh rể. Cứ như thế này, chị sợ có ngày gia đình tan vỡ mất. Tôi rất muốn giúp chị gái nhưng không biết phải giúp thế nào nữa?
Tiếc nuối và đau lòng khi nhận ra tình cảm thật của mẹ chồng
Khi mới yêu, Đạt từng dẫn tôi về nhà riêng của mẹ anh ấy. Vì đã ly hôn nên bà chọn lối sống thanh lịch, nhẹ nhàng.
Tôi hỏi Đạt về việc bà nghĩ thế nào khi con trai yêu một cô gái xuất thân từ gia đình không hề khá giả. Đạt nói rằng những người bạn gái trước đây của anh cũng vậy, và điều đó không sao cả.
Ngày cưới, mẹ Đạt đã tặng tôi một chiếc vòng ngọc trai mà bà từng đeo thời trẻ. Bà cũng tỏ ra thẳng thắn khi đề nghị, vào mỗi dịp cuối tuần, hai vợ chồng phải về thăm bà và tôi có thể giúp bà vài việc trong bếp.
Tôi cảm thấy mình rất khó thích nghi với việc gọi ai đó là "mẹ", nhưng tôi vẫn cố gắng làm tốt vai trò của mình. Với tôi, mẹ chồng là một người xa lạ. Khi tôi sinh con gái đầu lòng, mẹ chồng đã chạy ngay đến bệnh viện để nhìn mặt cháu.
Lúc đó tôi đang rất mệt, nhưng vẫn quan sát được từng cử chỉ của bà. Tôi thấy bà đã rơi nước mắt khi bế cháu trên tay. Mẹ chồng tôi rất yêu thương cháu, thậm chí "nghiện" cháu đến mức đề nghị hai vợ chồng để bà trông nom, chăm sóc cho đến khi cháu đủ tuổi đi mẫu giáo.
Bà là người đưa con tôi đi chơi công viên vào mỗi buổi chiều, tổ chức bữa tiệc sinh nhật đầu tiên cho con bé. Bà còn thuê thợ về sửa căn bếp cũ để làm phòng riêng cho cháu. Nhưng, mẹ chồng càng muốn can thiệp vào cuộc sống của chúng tôi, tôi càng muốn tạo khoảng cách với bà. Sau này, mọi thứ hoàn toàn thay đổi.
Một lần, giáo viên mầm non báo với tôi rằng bà nội đã quên đón cháu. Lần khác, tôi chứng kiến bà mắng cháu gay gắt không vì lý do rõ ràng nào cả. Tôi cũng nhận thấy, mẹ chồng ngày càng mất tập trung trong việc trả lời những câu hỏi của cháu.
Khi bố mẹ tôi quyết định đón cháu về chơi một thời gian, bà tỏ vẻ không hài lòng. Tuy nhiên, bà không nói gì mà chỉ lặng lặng đi vào phòng riêng. Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng lớn. Tôi không cố ý xa lánh bà, nhưng cũng không thể gượng ép tình cảm của mình được. Mẹ chồng - nàng dâu vốn không phải ruột thịt. Nhưng tôi không ngờ có ngày bà không còn xuất hiện trước mặt mình nữa.
Chồng tôi thất thần khi phát hiện bà đang lang thang cách nhà gần chục km. Đây chính là lúc vợ chồng tôi cần thể hiện trách nhiệm của mình. Lòng kiên nhẫn của tôi có dịp được thử thách. Tôi cố gắng hết sức để chứng tỏ mình là một cô con dâu chu đáo.
Mỗi ngày, vợ chồng tôi đều gắng thu xếp thời gian để đến ngó bà tại bệnh viện. Tôi không chắc bà còn nhận ra mình nữa không, bởi tôi không thể nghe và hiểu được phần lớn những gì bà nói. Nhưng thật kỳ diệu, đúng lúc này, trong tôi bỗng cuộn lên một thứ cảm xúc khó tả, vừa đau đớn vừa tiếc nuối.
Tôi nghĩ, bà cũng cảm nhận được điều gì đó, dù không thể diễn đạt bằng lời được nữa, nhưng dường như bà thấy an toàn khi ở cạnh tôi. Mỗi lần bà mỉm cười, tôi thấy khuôn mặt bà bừng sáng. Cách bà chào tôi giống như chào một người bạn.
Nếu như trước đây, sự đề phòng và cảnh giác chính là điều tạo nên khoảng cách giữa chúng tôi thì bây giờ, chúng tôi có cảm giác ấm áp và dễ chịu khi ở bên nhau.
Giữa chúng tôi không cần có thêm bất cứ chất xúc tác nào khác. Tôi nghĩ, mình không cần hiểu mẹ chồng quá nhiều, không cần biết bà đã từng nghĩ gì về mình, bởi điều quan trọng ngay lúc này chính là việc bà đã khơi dậy lòng trắc ẩn trong tôi.
Tôi biết, bà cũng đang có cảm giác đó khi nhìn tôi. Nó giống như một sự tin tưởng vô điều kiện. Tôi đã quên mất bản ngã ích kỷ và bướng bỉnh của mình. Thay vào đó, tôi thấy mình kiên nhẫn và bao dung hơn.
Tất cả những bệnh nhân cùng phòng đều ngỡ tôi là con gái ruột của bà. Mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên gắn bó hơn bao giờ hết, nhưng tôi vẫn thấy đau lòng, bởi nếu tôi chịu khó quan sát, lắng nghe và mở lòng sớm hơn, có lẽ tôi đã trở thành một người tốt hơn và trưởng thành hơn.
Chồng đi nhậu suốt đêm, 6 giờ sáng hôm sau mới mò về nên tôi bực tức ném quần áo đuổi đi, để rồi một ngày sau nhận tin dữ Giá mà tôi bình tĩnh nghe chồng giải thích thì đâu có ngày tồi tệ này. Thỉnh thoảng chồng tôi có đi nhậu với bạn bè và đến 9h tối anh ấy đã ở nhà nên tôi không có cấm cản gì. Mỗi lần chồng về nhà, tôi luôn chuẩn bị sẵn cốc nước giải rượu để anh nhanh hồi phục sức khỏe....