Ngã vào vòng tay đại gia đáng tuổi bố mình
Chẳng như nhiều mối tình kiều nữ đại gia khác, Ngọc ngã vào vòng tay vị đại gia đáng tuổi bố mình không phải bởi mưu cầu tiền bạc hay dục vọng thấp hèn.
Chỉ là cô muốn tìm thấy một góc khuất che chở sau bao sóng gió từ mối tình đầu đầy vụn vỡ và ngu dại.
Gục ngã bởi kẻ bạc tình
Ngọc và Trình yêu nhau khi cô là sinh viên năm nhất tại một trường đại học có tiếng ở Hà Nội. Cô xinh đẹp, chân thật và hết mình. Trái lại anh lại là một thiếu gia đất cảng chán học bỏ bê lên Hà Nội mở hiệu cầm đồ, chơi bời cá độ bóng đá. Thế mà họ lại yêu nhau.
Cái thứ tình yêu khỉ gió chỉ quẩn quanh từ hiệu cầm đồ, ngồi quán net xem bóng bánh và đêm muộn kết thúc tại nhà nghỉ lại khiến cô gái trẻ mê muội trong tình ái. Họ yêu nhau bởi thứ tình yêu có thể với nhiều người cho rằng phù phiếm, nhưng ai dám nói trong phù phiếm không tồn tại tình yêu thực sự?
Những đêm anh thắng cá độ cả trăm triệu cô vui cho anh, nhưng sau đó lại mất ăn mất ngủ khi sụp tổng bóng, Trình lại trốn nợ lay lắt cả tỉ bạc chứ chẳng ít gì. Từ một cô sinh viên xinh đẹp, năng động, giỏi giang xuất thân từ gia đình gia giáo, là niềm tự hào của cha mẹ và tấm gương cho bao đàn em trong xóm nhìn vào.
Ngọc trượt dài trong cuộc vui tình ái. Số lần cô có mặt trên giảng đường chỉ đếm trên đầu ngón tay và dĩ nhiên kết thúc năm nhất đại học cô chỉ qua mỗi một môn là: Ngoại ngữ! Môn học duy nhất vớt vát lại hình ảnh cô học sinh giỏi suốt 12 năm qua.
Ảnh minh họa
Từ khi yêu Trình, Ngọc cũng dần đánh rơi các mối quan hệ khác. Không còn bạn bè, gia đình thì ở xa, với cô người yêu có lẽ là nhất, mối bận tâm duy nhất và là thứ duy nhất có thể làm cô đau. Trình thì khác, anh là dân xã hội lắm tiền nhiều của, anh yêu Ngọc nhưng… cũng thích nhiều cô gái khác. Anh tự nhủ tình dục và tình yêu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Video đang HOT
Mỗi khi vắng Ngọc, anh lại vui vẻ với các cô gái khác một chút. Ngọc biết hết những điều đó nhưng tự ru mình trong mê muội. Cô chỉ thực sự tỉnh giấc khi nhìn thấy sự phân vân của Trình khi cả cô và một ả đàn bà khác cùng thông báo có thai. Anh muốn cưới cô nhưng cũng chẳng biết làm sao với cái thai của ả đàn bà kia đang lớn dần trong bụng và kiên quyết “anh không nhận tôi tự đẻ một mình”.
Thất vọng với người cô luôn coi là cả thế giới. Ngọc dứt áo ra đi với hành trang tuổi 19 là một bào thai trong bụng, không bạn bè, không thể dựa dẫm vào gia đình và tờ giấy đe dọa đuổi học từ ngôi trường đã từng là niềm mơ ước. Có thể nói Ngọc trắng tay và gục ngã hoàn toàn!
Tình đũa lệch
Sau thất bại từ mối tình đầu đầy đau thương, Ngọc ru rú trong căn phòng trọ như một con thú bị thương, tránh tiếp xúc với bên ngoài. Tìm thú vui trên mạng, ở đó cô quen anh H. – chủ một doanh nghiệp lớn ở Hà Nội. Cô biết anh đã có gia đình nhưng có sao đâu khi chỉ là trò chuyện… cho đỡ buồn.
Câu chuyện ban đầu chỉ là những chia sẻ tủn mủn từ cuộc tình chẳng ra sao của mình, rồi dần dà là quan niệm sống, là tình yêu và chuyện chăn gối. Như dò trùng tần sóng, họ hợp nhau đến nỗi thoải mái nói chuyện như cặp vợ chồng, chẳng ngại ngần gì hết. Anh hỏi cô về sở thích gối chăn, cô hỏi anh về người vợ hiện tại.
Rồi họ còn mơ mộng kể cho nhau những chuyện tình lãng mạng như đốt lửa bên bãi biển và trần trụi cùng “ăn trái cấm”… Đấy là tưởng tượng thế, cô đã suýt chao đảo chàng trai đầy tâm lý và ngọt ngào này nếu không có ngày hôm đó.
Cái ngày H. thú nhận với cô, thực ra anh hơn cô nhiều tuổi, anh thành đạt và dĩ nhiên không còn trẻ. Ngọc choáng váng khi biết anh bạn bấy lâu nay hay chia sẻ vui buồn với cô hóa ra đáng tuổi “chú” và thậm chí H. chỉ kém ba cô ở quê có 1 tuổi.
Lý trí mách bảo không thể tiếp tục mối quan hệ tréo ngoe này dù chỉ là trên mạng ảo. Ngọc dự định sẽ chấm dứt tất cả, không trò chuyện, khóa face để tránh xa cái mãnh lực đầy thu hút từ người đàn ông có vợ, giàu có và lại tâm lý này. Chơi với lửa không bị phỏng cũng bị nướng chín. Ngọc đủ thông minh để hiểu điều đó.
Nhưng rồi sự trò chuyện hợp cạ với nhau tới nỗi họ vẫn quyết định gặp mặt. Buổi cà phê đầu tiên cô diện chiếc quần sóc khoe cặp chân thon dài cùng chiếc áo sơ mi khá kín nhưng không che lấp được vòng ngực căng đầy tuổi trẻ. Còn “chú” – hơn cô gái 25 tuổi có lẻ nhưng trông vẫn phong độ và bụi bặm với quần jean áo phông lacoste .
Chỉ ít phút trò chuyện tại quán café, Ngọc bước lên con xe camry đen cóng cạnh và họ cùng lao vút đến nhà nghỉ. Thời gian trôi đi, giờ đây Ngọc đã là nhân tình của H. được gần 4 năm. Họ khác các cặp đôi đến với nhau bởi tiền – tình – sắc khác trong xã hội. Ngọc xinh đẹp, H. lắm tiền nhiều của.
Nhưng chưa bao giờ họ nói yêu nhau hay đòi hỏi điều gì quá đáng ở người kia cả. Đôi lúc họ gặp nhau, đôi lúc họ lại cách xa nhau cả tháng trời. Nhưng mối quan hệ của họ cứ ngấm ngầm, không quá sâu đậm không quá hờ hững. Họ đến bên nhau khi cần chia sẻ và rồi mỗi người trở lại guồng quay cuộc sống riêng của họ.
Chỉ biết rằng sau bao nhiêu năm từ mối tình đầu vụn vỡ đầy vụng dại trên, người ta vẫn thấy Ngọc lẻ bóng, tại sao cô gái trẻ lại chịu đựng được sự cô đơn? Đáp lại mọi thắc mắc cô chỉ cười lòng đầy chua chát nói: “Người yêu không có, nhưng người tình thì… nhiều”.
Khi biết không thể trụ vững trước sóng gió cuộc đời… Ngọc nói, cô tự chọn cho mình một hướng để ngã!
Theo Tintuc
Tôi không cam tâm mất chồng
Tôi không tin nổi mình bị mất chồng vì người phụ nữ tầm thường, xấu xí này.
Tôi không cam tâm để mất chồng nhưng tôi không biết phải làm gì để giành lại anh (Ảnh minh họa)
Cô ta ngồi trước tôi, mặt mộc không son phấn, tóc túm gọn bằng chiếc cặp tóc nhựa rẻ tiền, áo sơ mi, quần tây; thậm chí trên người chẳng có món trang sức nào ngoài chiếc đồng hồ da cũ kỹ. Cả cái tên Quỳnh Hoa của cô ta nghe cũng quê mùa...
Cô ta đẩy ly nước về phía tôi, lịch sự: "Mời chị". Tôi nghe giọng cô ta cũng rất chói tai. Dám đến gặp mặt tôi thì cô ta không phải hạng tầm thường. "Chị có chuyện gì xin cứ nói"- cô ta lại chủ động lên tiếng.
Tôi tằng hắng: "Xin lỗi, năm nay cô bao nhiêu tuổi?". Tôi nghĩ, có lẽ cô ta còn ít tuổi hơn tôi rất nhiều. Trông mặt còn non choẹt thế kia... Nghe tôi hỏi, cô ta không trả lời ngay mà thong thả hớp một ngụm nước rồi mới từ từ: "Tôi 34 tuổi. Chuyện tuổi tác quan trọng lắm sao?".
Đúng là cái giọng xấc láo của kẻ chuyên giật chồng người. Tôi cười mỉa: "À, ra là đã già. Hèn chi... ". Tôi buông lửng câu nói khiến cô ta có vẻ sốt ruột: "Hèn chi thế nào?". Tôi nói nhanh: "Hèn chi mà đụng đâu quơ đó, không chừa cả đàn ông đã có vợ".
Tôi cứ nghĩ là cô ta sẽ tức điên lên trước sự khiêu khích cố ý của mình, thế nhưng tôi đã lầm. Cô ta vẫn tỉnh bơ: "Hình như câu nói vừa rồi của chị chưa đúng. Tôi không phải loại người như vậy". "Thế tại sao cô cặp kè với anh Thắng, không phải giật chồng người ta thì gọi là gì? Tôi không ngờ mình lại mất chồng vào tay một người đàn bà tầm thường như cô".
"Có lẽ chị mất chồng vì lý do khác chứ không phải do tôi. Đơn giản vì cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa nhận lời yêu anh Thắng. Tôi chờ cho ảnh ly hôn rồi mới quyết định. Tôi với ảnh chỉ là bạn bè, đúng hơn là hai người bạn tâm đầu ý hợp"- giọng cô ta vẫn đều đều, không có vẻ gì là bực bội. Tôi nói như hét : "Cô đừng có già mồm. Nếu không phải do cô thì tại sao anh ấy dám bỏ tôi? Nếu cô không ngọt nhạt rù quến thì làm sao anh ấy dám đòi ly hôn với tôi? Cô có biết là ảnh đã gởi đơn ra tòa không? Nè, tôi nói cho mà biết, không dễ ăn đâu. Tôi không đồng ý ly hôn thì ai làm gì được tôi?".
Cô ta vẫn bình tĩnh: "Chuyện đó thì chị phải hỏi ảnh chớ sao lại hỏi tôi? Tại sao tôi lại phải chịu trách nhiệm vì chuyện chị mất chồng?". Cô ta không chịu trách nhiệm thì chẳng lẽ tôi phải chịu trách nhiệm về chuyện chồng mình đột ngột nói không còn yêu vợ nữa và đòi chia tay.
Tôi lấy Thắng đã 8 năm. Trong 8 năm ấy, tôi chưa hề nghe anh than phiền, trách móc về việc tôi không làm tròn bổn phận. Anh đi làm, tôi cũng đi làm. Vợ chồng vị trí ngang nhau, thu nhập như nhau, nhà ba mẹ tôi giàu, tôi lại xinh đẹp, có học nên đương nhiên tôi phải có một số đặc quyền...
Anh có nhu cầu giao tiếp bạn bè thì tôi cũng có nhu cầu đi spa, làm đẹp, thư giãn. Anh thích đi nhậu thì tôi cũng có nhu cầu tụ tập, lai rai với bạn bè. Về đến nhà, anh muốn nghỉ ngơi thì tôi cũng cần phục hồi sức khỏe. Việc nhà thì đã có người giúp việc vì chúng tôi có tiền. Anh muốn ăn gì, uống gì chỉ cần nói một tiếng là có người mang đến tận bàn làm việc, thậm chí mang đến tận giường ngủ. Quần áo anh mặc thì đã có người giặt ủi thẳng thớm, thơm tho...
Chỉ có điều mà những việc ấy tôi không làm mà người giúp việc làm. Tôi nghĩ, thay vì làm những việc đó thì tôi đi kiếm tiền để thuê người làm. Chắc chắn những việc đó người giúp việc làm tốt hơn tôi. Xã hội đã có sự phân công lao động, ai làm việc nấy, mắc mớ chi tôi phải xen vô chuyện của ô shin?
Ấy vậy mà anh than thở với bạn bè: Thèm một bữa cơm do vợ nấu cũng không có; bị cảm cúm đau nhức mình mẩy muốn vợ nấu cho nồi nước xông, lấy cho viên thuốc cũng không có; muốn rủ vợ đi đây đó vui chơi thì lúc nào vợ cũng kêu bận việc; đám giỗ quải ở nhà mình muốn vợ về làm bổn phận dâu con cho nở mày, nở mặt cũng không có; muốn có một đứa con ẳm bồng với người ta nhưng vợ cũng không chịu đẻ...
Tóm lại là anh phán xét tôi như một quan tòa. Anh đâu biết, một người phụ nữ hiện đại, có học thì phải biết sử dụng thời gian và đồng tiền của mình một cách hợp lý nhất. Tôi xinh đẹp, tôi giàu có, tôi đang có một tương lai rộng mở thênh thang trong nghề nghiệp, thế thì tại sao tôi phải vứt bỏ những cơ hội để xinh đẹp hơn, giàu có hơn, thăng tiến hơn vì những chuyện tủn mủn như anh nói?
Đó không phải lý do để anh bỏ tôi chạy theo Quỳnh Hoa hay bất cứ cô gái nào khác. Họ chẳng có một điểm nào bằng tôi. Hay là họ có ngón nghề gì trong chuyện giường chiếu mà tôi không biết? Nếu vậy thì anh quá tầm thường. Tôi là con gái nhà đàng hoàng, tôi không thể buông thả, không thể làm những chuyện đồi bại mà chỉ có hạng gái không đàng hoàng mới làm.
Chỉ còn mấy ngày nữa là tòa sẽ đưa vụ án ly hôn của vợ chồng tôi ra xét xử. Tôi không cam tâm để mất chồng nhưng tôi không biết phải làm gì để giành lại anh...
Theo VNE
Bạn gái không chịu cưới, chỉ để xin con Cô ấy khăng khăng không chịu làm đám cưới chỉ muốn xin tôi một đứa con rồi sống độc thân. Tôi rất yêu cô ấy nhưng cô ấy lại không muốn cưới mà chỉ muốn xin một đứa con (Ảnh minh họa) Tôi bị sốc khi nghe bạn gái mình đề nghị như vậy. Hơn 2 năm yêu nhau, tôi và cô ấy...