Nếu yêu anh cũng cần lý do thì em đã chẳng yêu anh nữa!
Ngày mới yêu nhau anh thường hỏi rằng vì sao em yêu anh? Anh chẳng có gì cả, nhìn người thì chẳng có gì nổi bật, anh cũng chẳng thông minh, cũng chả hài hước và đắc biệt anh cực kỳ vô tâm.
Em biết mà, em biết anh là một người vô tâm vì anh chưa từng để ý đến bất kì lời nói nào của em. Anh chưa từng nhìn xem xung quanh mình đang có những gì, và anh chưa từng để ý đến cảm xúc của em.
Nhưng từ trong con người anh, em nhìn thấy được rằng trước khi trở thành một người vô tâm như vậy thì anh đã từng là một người rất biết quan tâm đến người khác, chỉ là anh đang tự giam mình trong cái gọi là cô đơn và lạnh lung quá lâu sau những tổn thương anh từng trãi qua, giờ đây anh đã quên mất cách quan tâm người khác như thế nào, quên mất cách yêu thương một người phải ra sao.
“Vì sao em yêu anh?”. Đây có lẽ là câu hỏi khó trả lời nhất mà bất kỳ ai đặt ra cho người yêu của mình, vì một khi đã yêu thì chẳng cần phải có lý do nào cả, chỉ là khi con tim này cảm thấy rung động và nó chẳng còn nghe theo ý mình nữa thì em đã biết mình đã yêu anh mất rồi. Em sẽ kể anh nghe câu chuyện có thật mà em vô tình xem trên facebook ngày hôm qua.
‘Một cô gái hỏi bạn trai của mình:
- Tại sao anh yêu em?
- Sao em lại hỏi như thế, sao anh tìm được lí do chứ! – chàng trai trả lời
- Không có lí do gì tức là anh không yêu em
- Em không thể suy diễn như thế được
- Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lí do anh ta yêu cô ấy
Video đang HOT
- Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, vìem lạc quan. Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác.
Cô gái cảm thấy rất hài lòng
Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may cô vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng. Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình:
“Chào em yêu.
Anh yêu em vì em xinh đẹp. Thế thì với vết sẹo trên mặt em bây giờ anh không thể yêu em được nữa.
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ em có làm được gì đâu. Vậy thì anh không thể yêu em.
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn. Đây không phải lí do giúp anh có thể tiếp tục yêu em.
Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh không thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó, than vãn.
Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều. Anh không nên yêu em nữa.
Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em, vậy mà anh vẫn yêu em . Em có cần lí do nào nữa không em yêu?’
Cô gái bật khóc và chắc chắn, cô không cần một lí do nào nữa.’
Là vậy đó anh yêu ạ! Con người ta yêu nhau là khi đồng điệu từ tâm hồn, là em nhìn thấy được chính mình trong anh và là ánh mắt của anh đã chạm vào trái tim em một cách nhẹ nhàng và ấm áp.
Mình yêu nhau chẳng giống như người yêu, chẳng ồn ào và nồng nhiệt như tình yêu tuổi mười tám, chẳng nói nhiều như lúc mới yêu lần đầu. Nhưng em biết rằng luôn có một người hiện hữu trong tim mình đủ để nhớ, để mong mỗi khi không được gặp. Luôn có nụ cười của một người khiến em mỉm cười theo, luôn có một vòng tay đủ rộng để em tựa vào sau này dài làm việc vất vả.
Gửi đến anh chàng trai em yêu, chờ anh đến nắng cũng cười em!
Theo crushstory.net
Bao giờ anh hết bận để ở bên cạnh em?
Tự hỏi, đến bao giờ anh mới hết bận, hết bận để yêu em? Và khi anh hết bận rồi, em cũng chẳng biết mình có thể đứng đợi anh nữa không. Em sẽ cố gắng đứng đợi, nhưng nếu có lúc nào đó em chẳng thể đủ sức để đợi anh nữa, thì anh à, hãy tạm dừng bận lại để đi tìm em, được không anh?
"Em, anh nhớ, rất nhớ em!"
"Em, em đâu rồi? Em không nhớ anh ư?"
Từng dòng tin nhắn của anh liên tục nhấp nháy trên màn hình điện thoại, nhưng em chẳng đủ dũng cảm để mở ra. Em sợ, thật sự rất sợ vì sau đoạn hội thoại đó, sẽ vẫn là một lí do muôn thuở của anh: "Nhưng anh bận rồi nên anh không thể đến bên em được."
Anh biết không, em chẳng mạnh mẽ như vẻ bề ngoài đâu, em cũng chẳng vô tư như những gì hay nói. Anh biết đằng sau tất cả những vui cười vô tư đó là những lần trong lòng em dâng lên cảm giác khó chịu khi bị bỏ lại phía sau.
Em luôn bị bỏ lại sau tất cả những bộn bề, những công việc, những mối quan hệ, những thú vui... của anh. Anh gọi đó là bận. Đến nỗi thời gian để nhớ em cũng càng ngày càng ít lại. Không phải là mỗi sáng sớm thức dậy, không phải là mỗi giờ giải lao buổi trưa, không phải là khi chiều tan sở, cũng không phải là trước giờ đi ngủ, càng không phải là những lần chợt tỉnh giấc giữa đêm... Vậy, anh nhớ em vào lúc nào?
Chẳng lẽ phải nhất định không còn em bên cạnh anh mới nhớ đến em?
Chẳng lẽ anh cứ dồn em vào cuối con đường, chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài rẽ sang một lối khác ư?
Có nhẫn tâm quá không anh?
Anh biết không, Hà Nội bé lắm, khoảng cách của em với anh cũng chẳng phải xa xôi, nhưng khi trong lòng anh chẳng có nổi hình bóng của em thì Hà Nội lại chợt rộng lớn đến thế, rộng lớn đến nỗi mình chẳng thể ở bên nhau, chẳng thể nhìn thấy nhau, cũng chẳng thể chạy đến bên nhau mỗi khi nỗi nhớ ùa về.
Biết bao lần, dù trong lòng đã nhớ anh, chỉ muốn nhắn cho anh rằng: "Anh à, bận không, có thể đến với em một lúc không?" Đã bao lần soạn tin nhắn rồi lại xóa, viết rồi nhưng chẳng thể gửi, vì em biết, anh sẽ vẫn như mọi lần: "Anh xin lỗi, anh bận rồi, đừng giận anh nhé."
Anh biết không, em luôn phân vân nghĩ tình cảm mà anh là gì? Có phải là tình yêu như anh vẫn nói, hay chỉ là một tình cảm nhất thời, trong một giai đoạn nhất định? Nếu là yêu, vậy sao anh cứ để em bơ vơ một mình như vậy. Mỗi lần nhớ đến anh, em chỉ có thể hít thật sâu rồi nghĩ đến chuyện khác. Em luôn khiến bản thân bận rộn để không có thời gian nghĩ ngợi linh tinh, bận rộn đủ để không làm phiền đến anh, bận rộn để quên anh đi. Nhưng anh à, sao trong lúc anh bận rộn anh có thể không nghĩ đến em, còn em thì vẫn không làm được. Vân âm thầm nhớ, vẫn không ngừng yêu, không ngừng nghĩ về anh.
Người ta vẫn nói tình yêu là thứ tình cảm đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người. Nhưng tại sao em lại thấy tình yêu chính là thứ tình cảm khiến con người ta khó chịu nhất. Em chỉ muốn quay về ngày xưa với cuộc sống bình lặng khi ta chưa gặp nhau. Phải chăng vì anh là đàn ông nên anh có thể phân định rạch ròi các mối quan hệ, tình cảm, công việc. Còn em thì chẳng thể như vậy nên cứ loay hoay mãi chẳng tìm thấy lối ra.
Em muốn bứt khỏi những hoang hoải, vô định để trở về là chính em. Nhiều lần chạy xe trên đường mà em lại bật khóc nức nở như đứa trẻ, nhưng rồi lại tự nín chẳng cần ai dỗ dành. Người ta có thể nhìn em với ánh mắt kì thị, lạ lẫm, thương hại, cảm thông. Anh ở đâu những lúc đó? Anh đang bận hay anh đang ở bên một người khác?
Làm người trưởng thành chính là vậy, chính là tự biết phải xoa dịu nỗi đau của mình, tự chịu trách nhiệm với những tổn thương. Nghĩ cho cùng, trong cuộc đời này, bản thân mình chính là người có lỗi với mình nhất. Nếu không tự cho mình cơ hội được yêu, được nếm trải tình yêu thì bản thân cũng sẽ không có cơ hội để thấy đau là như thế nào, cảm giác nhói buốt ở lòng ngực là ra sao...
Anh như cơn gió, em cứ đuổi mãi, đuổi mãi cũng chẳng thể theo kịp. Nhiều khi em tự hỏi, vì sao với đàn ông, sự nghiệp luôn là quan trọng nhất. Người ta cứ đắm đuối với công việc rồi khi nào đó ngoảnh lại sẽ chẳng thể nhìn thấy người phụ nữ mình yêu thương nữa. Dù muốn, dù không em vẫn chẳng thể không đau lòng. Anh chưa bao giờ hứa hẹn, cũng sẽ chẳng bao giờ hứa hẹn với em bất cứ điều gì. Em chưa bao giờ đòi hỏi, cũng sẽ chẳng bao giờ đòi hỏi anh bất cứ điều gì. Chỉ mong, trong tình yêu này, những khi em yếu lòng hay vấp ngã, có anh đứng bên cạnh.
Nhưng anh bận rồi, chẳng thể ở bên cạnh anh nữa phải không anh? Tự hỏi, đến bao giờ anh mới hết bận, hết bận để yêu em? Và khi anh hết bận rồi, em cũng chẳng biết mình có thể đứng đợi anh nữa không. Em sẽ cố gắng đứng đợi, nhưng nếu có lúc nào đó em chẳng thể đủ sức để đợi anh nữa, thì anh à, hãy tạm dừng bận lại để đi tìm em, được không anh?
Theo blogradio.vn
Mẹ chồng tôi bị mất chiếc nhẫn, tôi bị cả nhà chồng nghi ngờ và cái kết Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, đông con ở vùng nông thôn Bắc Bộ. Chứng kiến cảnh bố mẹ thường xuyên phải đi vay mượn, rồi bị người ta khinh thường vì nghèo, vì không có tiền, tôi luôn muốn cố gắng học tập, ước mong sẽ đỡ đần được bố mẹ sau này. 18 tuổi, tôi bước chân vào trường...