“Nếu thông minh thì người vợ có chồng giỏi đừng nên có ghen tuông!”
Chẳng có gì lạ khi một người đàn ông giỏi, tuyệt vời được hàng tá phụ nữ vây quanh, yêu và ngưỡng mộ… Vì thế người vợ có chồng giỏi nếu thông mình thì ghen tuông để làm gì!!!
Đó là chia sẻ của chị T. (Hoàn Kiếm – Hà Nội) về vấn đề người chồng tài giỏi, kiếm ra tiền của mình được khá nhiều phụ nữ vây quanh. Hãy cùng theo dõi cuộc trò chuyện với chị để phần nào hiểu được quan điểm có phần đi ngược lại với xu hướng với đa số mọi người của chị.
Tôi muốn nghe một người phụ nữ đẹp như chị đánh giá về chồng mình?
Chồng tôi là một người đàn ông mà nhiều bà vợ khác mơ ước chồng mình được một phần như vậy và nhiều cô gái sẽ siêu lòng vì chồng tôi mà không hiểu lí do tại sao mình lại siêu lòng. (Cười).
Chị có nghĩ mình đánh giá cao chồng mình quá không?
Thứ nhất, tôi không ảo tưởng về chồng mình. Cách anh ấy đối nhân xử thế, cách anh ấy nghĩ và làm,… mọi cái xứng đáng được những người phụ nữ tôn thờ, yêu quý, nể trọng và mong muốn được anh ấy chăm sóc.
Thứ hai, tôi biết rất nhiều phụ nữ, cả trẻ đến trung tuổi siêu lòng vì chồng tôi. Điều đó là tất yếu và vô cùng thú vị chứ nhỉ! Một người đàn mà không được các cô gái để mắt và mong muốn có anh ta bằng được thì không phải người đàn ông tuyệt vời rồi. Thậm chí có thể nói chỉ có người đàn ông bất tài mới không khiến phụ nữ để mắt tới mình.
Tôi vẫn cứ nghĩ người vợ nhìn chồng mình là đẹp nhất. Nhưng thực tế trong mắt những người khác, nếu anh ta không tài giỏi, không kiếm ra tiền thì chỉ là một người vô cùng tầm thường, không cần phải để mắt tới. Nhiều anh đàn ông còn dưới mức bình thường vẫn cố gắng chinh phục phụ nữ để thỏa mãn tính cách “đàn ông”. Tất nhiên khi anh ta chinh phục, sẽ mất nhiều công sức hơn những người đàn ông tài bà, đẹp đẽ.
Nếu thật sự anh tuyệt vời như chị nói thì sẽ có nhiều người phụ nữ khác siêu lòng vì anh nhà?
Đối với chồng tôi, tôi biết có nhiều cô trẻ, đẹp, thông minh, năng động hơn tôi nhiều đổ trước anh ấy. Tôi không thể giữ đầu anh ấy lúc nào cũng nhìn về phía tôi. Bản thân tôi nhìn, tiếp xúc với những người phụ nữ đó còn thích huống chi chồng.
Video đang HOT
“Không có gì lạ khi một người đàn ông có tài, giỏi về kinh tế được cả tá phụ nữ vây quanh. Do đó đừng lấy làm phiền lòng…” (Ảnh minh họa)
Trong lòng tôi không thích, thật sự là không thích. Tôi cũng nói với chồng mình: Em không thích việc chồng mình có quá nhiều người phụ nữ thích. Nhưng việc họ thích anh thì em không chi phối được. Anh tự cân nhắc mọi việc.
Tôi để cho chồng cân nhắc mọi chuyện thật, không thắc mắc. Khi tôi thắc mắc, chỉ mình tôi là khổ. Tôi vui vẻ sống tốt với người thân và những người xung quanh. Tôi thường xuyên trao đổi công việc, cách đối nhân xử thế trong cuộc đời. Khi nào có hai người tôi tạo không khí thật tuyệt vời. Còn tôi không đòi hỏi anh ấy phải thế nào với tôi.
Bản thân anh ấy gần 40 tuổi, anh ấy không còn là một chàng trai mới lớn không chịu trách nhiệm được hành vi của mình. Tất nhiên mình cũng phải kiểm soát khéo léo, không thả lỏng được. Kiểm soát bằng cách không bao giờ để mất anh ấy trong suy nghĩ. Còn cụ thể như thế nào lại là một câu chuyện khác nhỉ!(Cười)
Hình như chị đang nêu lên chân lý: Đàn ông đẹp, tài giỏi thì có quyền đào hoa và chị không hề ghen tuông?
Tôi không bảo họ có quyền đào hoa, mà tự thân hai điều đó đứng cạnh nhau. Một người đàn ông đã đẹp lại còn tài, cô có thấy thích không? Nếu cô tiếp cận với anh ấy sâu, cô có động lòng? Đừng có hơi tí là nghĩ đến tình dục. Nhiều khi người ta rất buồn cười, cứ nghĩ yêu thích một ai đó là tội lỗi tình dục. Chính vì nhiều cô, nhiều chị cứ sấn sổ tấn công một người đàn ông có tài cho dù anh ta đã vợ con đề huề cho nên có thể nói khi đó họ đào hoa theo kiểu… không có chủ ý.
Một khi đã không có chủ ý thì họ không có tội. Và người phụ nữ, người vợ nếu thông minh sẽ không nên ghen tuông vì chồng mình được nhiều cô gái vây quanh. Ghen tuông vì lý do đó chả để làm gì cả!
Chị tin chắc như thế nhưng nếu chồng chị có phòng nhì, phòng ba, phòng tư… thì sao?
Tôi không nghĩ đến điều đó cho mệt đầu. Mặc dù tôi vẫn có cảm giác đâu đó anh ta có. Tôi hay đùa chồng: Ứng xử sao đừng để phụ nữ đến nhà chửi bới, nói anh là thằng đểu. Chỉ cần có cô nào đến nói anh như thế là em cũng nghĩ anh là đểu. Em sẽ không tha thứ cho anh.
Đối nhân xử thế trong cuộc đời này rất khó. Làm thế nào để mọi người yêu quý mà không ganh ghét đã khó rồi, làm thế nào để những người phụ nữ cùng yêu một người đàn ông mà lúc nào cũng nể trọng anh ta còn khó hơn nữa. Tôi chưa thấy cô nào đến làm “tanh bành” ở nhà tôi thì tôi vẫn tin: Hoặc là chồng tôi chung thủy, hoặc là anh ấy rất khéo léo.
Nhiều chị sẽ phản đối chị lắm đấy!
Họ phản đối thì họ có cho tôi được giải pháp đâu nhỉ! Chồng tôi, cuộc sống của tôi, mọi thứ của tôi khác với các chị khác. Tôi không để ý đến những việc không liên quan đến mình, tôi không thích tra hỏi, tôi không thích biến mình thành một người phụ nữ đáng thương.
Cứ cho là thế này: Nhiều người bảo tôi đáng thương vì không hiểu chồng mình. Hiểu hay không khoan bàn. Nhưng ít nhất là chúng tôi không gây áp lực cho nhau. Chúng tôi vẫn chia sẻ ở nhiều góc độ cuộc sống. Vợ chồng tôi có một thỏa thuận: Việc nào nói thì nên nói thẳng thắn và chân thành. Việc nào không nói thì không hỏi. Đó là góc khuất. Tốt nhất là im lặng chứ đừng nói dối.
Có thể, có thể lắm, đó là cuộc đời, rằng chồng tôi nói dối tôi. Làm sao đề phòng được chuyện đó. Không đề phòng được thì cứ tin đi. Không phải tin vào anh ta mà là tin vào chính mình. Để tôi không tin chồng nữa, anh ấy thiệt. Anh ấy mất vợ con, mất gia đình.
Tôi không nghĩ có một người đàn ông nào lại hi sinh gia đình anh ta lựa chọn. Họ chỉ có thêm, không bớt. Đó là bản chất đàn ông rồi. Mà bản chất thì tôi tôi nghĩ không thể thay đổi được.
Cho đến bây giờ chị cảm thấy hôn nhân như thế nào?
Chỉ có 2 từ là: Tuyệt vời!
Vậy thì không còn biết nói gì hơn là chúc chị luôn cảm thấy hôn nhân của mình tuyệt vời và cảm ơn chị!
Theo Khampha
Không đủ can đảm để chia tay
Bị phụ tình, tôi tuyệt vọng với đứa con gần 4 tháng trong bụng. Nhưng người đàn ông đến sau ấy vẫn quyết định bù đắp cho tôi dù biết tôi không có tình cảm với anh. Và tôi có chồng, một tấm chồng để con tôi có bố.
Năm nay tôi bước qua tuổi 30, có một gia đình, và một cậu con trai kháu khỉnh. Nhưng đó là những gì được xem là bất hạnh của cuộc đời tôi.
Ba năm trước, tôi yêu một người một người cùng cơ quan. Anh là kỹ sư cơ khí quê ở miền Nam xa xôi, còn tôi làm trợ lý phiên dịch cho giám đốc với trình độ trung cấp. Có lẽ vì làm việc cùng nhau, gặp nhau nhiều mà tôi và anh cảm tình với nhau, rồi thành người yêu. Tình yêu đầu da diết, như ngấm vào từng thớ thịt không thể buông ra được. Dù cho tôi biết, anh không yêu tôi nhiều như tôi yêu anh. Tôi vẫn cố níu giữ anh, cung phụng anh từ thứ nhỏ nhặt nhất đến tấm thân trinh nguyên.
Rồi cơ quan tôi lại xuất hiện cô gái mới. Anh lén lút đi lại với cô ta, cô gái kia lẳng lơ chẳng kém, đưa tình mời gọi anh. Giữa khi đó tôi đang mang trong mình giọt máu của anh, nhưng anh lờ đi, anh cay nghiệt từ lời nói đến hành động vũ phu với tôi. Anh không thừa nhận đó là con anh.
Tôi tuyệt vọng, trong đau khổ, chia tay anh dù cho đứa bé đã tháng thứ 4. Áp lực gia đình không hề muốn tôi sinh đứa bé ra, nhưng tôi không thể, đứa bé không có tội.
Trong khi tuyệt vọng thì có một anh cùng làng thích tôi từ lâu ngỏ lời. Tôi nói hết mọi sự thật về tôi, về đứa bé, về kẻ phản bội tôi, tôi không muốn vì người đàn ông đến sau vì sự thương cảm mà bù đắp cho tôi.
Tôi không đủ can đảm chia tay và sợ mang tiếng là bỏ chồng... (Ảnh minh họa)
Nhưng người đàn ông ấy vẫn quyết định bù đắp cho tôi dù biết tôi không có tình cảm với anh. Và tôi có chồng, một tấm chồng để con tôi có bố.
Sau 5 tháng, con tôi ra đời, kháu khỉnh. Dù cả gia đình chồng tôi biết đứa bé không phải là con anh, nhưng họ vẫn yêu thương không khác gì con cháu mình. Chồng tôi, thời gian ấy, chăm mẹ con tôi như người đàn ông mẫu mực.
Sống bên chồng, tôi yêu anh dần dần vì tình yêu anh dành cho con tôi rất nhiều. Mỗi khi nhìn con, tôi thầm cảm ơn và tự nhủ phải biết ơn anh. Rồi vợ chồng tôi đi làm.
Chuyện không có gì đáng nói, nếu tôi không được thăng chức. Chồng tôi chỉ học hết lớp 5, nên trình độ chúng tôi chênh nhau khá nhiều. Thấy ngày nào tôi cũng dành thời gian cho công việc nhiều, chồng tôi trở nên ghen tuông một cách vô cớ. Cứ uống rượu vào anh xúc phạm, anh mang cái công anh cưu mang mẹ con tôi, anh chửi tôi như gái đứng đường. Anh mang cái ê chề của tôi ra nhiếc móc.
Giữa hai vợ chồng tôi không có tiếng nói chung, công việc của tôi thì không thể bỏ được. Vì xin việc giờ đâu phải là dễ, hơn nữa con tôi ngày càng lớn sẽ phát sinh chi phí ăn học. Anh đi làm một ngày chỉ vẻn vẹn 50 nghìn sao đủ nuôi. Mỗi ngày trôi đi là ám ảnh nặng nề, anh càng xới quá khứ tôi càng đau khổ nhưng tôi không đủ can đảm chia tay và sợ mang tiếng là bỏ chồng.
Theo VNE
Chân dài phải đi lấy đại gia? Nhiều bạn trẻ mải mê theo đuổi những quy chuẩn của "môn đăng hộ đối" đã vô tình bỏ qua những mối quan hệ tốt đẹp. Người xưa thường dùng câu "môn đăng hộ đối" để cân nhắc chuyện thành gia thất với mong muốn tìm cho con em mình một chỗ cân xứng, nhưng ngày nay, không cần phải đến các bậc...