Nếu thời gian quay trở lại
Vừa bước chân vào đại học, em đã bỏ rơi anh để đến với chàng trai khác. Anh à, sắp tới ngày thi đại học rồi, tự nhiên em lại nhớ kỷ niệm ngày xưa quá!
Em còn nhớ rất rõ ngày thi đại học, anh lo lắng cho em từng li từng tí. Anh sợ em rớt đại học, chúng mình sẽ không được ở gần nhau vì anh đang học đại học trên thành phố, còn em đang nỗ lực để được ở bên anh. Ngày có kết quả đại học, em không thể ngủ được, em đến trường từ 4h sáng, lúc đó cỗng trường đại học vẫn đóng nhưng em đã ngồi ở ngoài để chờ kết quả.
Em ngồi đợi một lúc thì anh đến, em cũng bất ngờ vì anh không ngủ được và cũng đến sớm như em. Bên trong các anh sinh viên bắt đầu đã dán kết quả. Cảm giác hồi hộp đợi chờ kết quả thật khó chịu. Anh cũng không thể chờ được nên đã vội trèo vào cổng trường để xem kết quả cho em. Khoảng nữa tiếng sau, anh chạy ra với tấm áo ướt đẫm, anh cười thật tươi cho em hay là em đã trúng tuyển. Em cảm nhận được anh còn vui hơn cả em nữa.
Anh ơi, anh đâu biết rằng ngày em bước chân vào đại học là anh mất em mãi mãi, em đã thay đổi và nói dối anh rất nhiều. Em bắt đầu lạnh nhạt với anh và thấy hãnh diện với bản thân vì được nhiều chàng trai trong lớp để ý. Trong số những người đó, em thích một chàng trai vừa học giỏi, con nhà giàu có lại rất ga lăng. Và em đã quyết định bỏ anh để bắt đầu tình yêu với người ấy.
Video đang HOT
Em sẽ tiếp tục cuộc sống của riêng em (Ảnh minh họa)
Em biết thời gian đó anh rất đau khổ… nhưng em hạnh phúc chưa được bao lâu thì đã bị quả báo. Người ấy phản bội em và quen một cô gái khác. Còn anh thì không như vậy. Khi em chia tay anh, anh hoàn toàn im lặng, âm thầm thương nhớ em, anh không một lời lẽ nào oán trách em.
Giờ đây, anh đã có gia đình hạnh phúc, còn em thì không biết sẽ thế nào. Mặc dù người yêu hiện tại cũng thương em nhưng em cảm giác anh ấy không thương em, lo lắng cho em và thật thà như anh đã từng đối với em. Anh biết tại sao em khẳng định vậy không? Vì có mấy lần em dùng điện thoại khác nhắn tin thử lòng anh nhưng anh đâu có trả lời, còn người yêu hiện tại của em thì khác.. Không biết em làm thế có đúng không nữa?
Nếu có ước muốn, em ước thời gian quay lại, để được trở thành người hạnh phúc nhất khi ở bên anh. Nhưng thật đáng tiếc vì thời gian không bao giờ quay trở lại. Giờ em chỉ mong và cầu chúc anh mãi mãi được hạnh phúc. Còn em sẽ tiếp bước con đường của riêng em… dù không biết phía trước sẽ thế nào!
Theo 24h
Tôi nên đối diện với cô bạn thân như thế nào?
Chẳng bao giờ tôi nghĩ có lúc mình lại phải đi tìm những lời khuyên từ bạn đọc, và lại trong một tình huống "chẳng ra sao" như thế này...
Tôi đã theo dõi những câu chuyện, những mảnh đời của rất nhiều người được đăng trong mục Bạn trẻ cuộc sống. Tôi cũng đã từng tham gia góp ý với vài người, từng phẫn nộ, cảm thông... với họ. Nhưng chẳng bao giờ tôi nghĩ có lúc mình lại phải đi tìm những lời khuyên từ bạn đọc, và lại trong một tình huống "chẳng ra sao" như thế này...
Hiện tôi đang rất bối rối, sau chuyến đi về nhà người yêu tôi vừa rồi. Tuy rằng anh vẫn chỉ nói với bố mẹ anh là sẽ đưa bạn (không phải người yêu) về chơi, song kỳ thực bố mẹ anh cũng đã đoán biết được. Nên suy cho cùng, đây vẫn cứ là lần đầu tiên tôi về ra mắt gia đình anh. Tôi hơi lo lắng, nên đã rủ cô bạn gái thân thiết của cả hai đứa về cùng. Th, cô bạn ấy là cô gái rất, rất nữ tính, có thể nói là dịu dàng, chăm chỉ chuyện bếp núc và cũng quan tâm đến người khác.
Ngày đầu tiên về nhà người yêu, tôi thấy mọi chuyện rất suôn sẻ. Bố mẹ anh không khó tính, thậm chí còn khá vui tính, chất phác. Tôi cũng đã tranh thủ hỏi han, nói chuyện và giúp đỡ mẹ anh chuyện nấu nướng. Nhưng từ ngày hôm sau, dần dần tôi nhận thấy mình đang bị đẩy ra rìa khi Th luôn xăng xái thế chỗ tôi trong bếp, hỏi han mẹ anh đủ điều... Khi tôi tham gia vào thì cô ấy toàn dừa cho tôi mấy việc lặt vặt (rửa rau, thái hành...). Tôi cũng đã cố chen vào giúp, nhưng đã không dưới một lần cô ấy còn gắt với tôi: "Em cứ để yên cho chị làm!" (hai chúng tôi nhận nhau làm chị em). Tôi hơi bất ngờ, vì thường thì câu trả lời của cô ấy là: "Ừ thì đấy, tùy em!". Nhưng thực sự là cô ấy đã gắt với tôi, có lẽ tôi hơi... vô duyên? Nghĩ rằng cứ tranh giành cự nự thì chẳng ra sao, tôi đành để cho cô ấy làm. Càng về sau, tôi càng cảm thấy mình là người thừa trong gian bếp.
Mẹ người yêu tôi đã tỏ ý khen Th chăm chỉ, khéo léo... (Ảnh minh họa)
Đến bữa tối cuối cùng, tình hình cũng chẳng khá hơn, sau một hồi tôi lăng xăng... đứng ngó. Đứng mãi cũng "trơ", tôi bỏ lên gác ngồi hóng mát, và cũng cho khuây khỏa một chút. Th vẫn hồn nhiên đảm đang nấu nướng, dường như không buồn để ý đến thái độ lạ lùng đó của tôi và cũng chẳng một lần ngỏ ý hỏi xem tôi đang ở đâu, hay là kêu tôi xuống phụ cả. Trong bữa tối hôm ấy, mẹ người yêu tôi đã tỏ ý khen Th chăm chỉ, khéo léo (còn tôi, dĩ nhiên là không bằng). Tôi ức đến phát khóc, trốn ra một góc ngồi một mình và không thèm đi tiễn Th ra đón xe khách đi chơi ĐN tiếp nữa. Mãi sau tôi mới mò mặt xuống dọn dẹp, và rõ ràng là mẹ anh ấy chẳng còn "mặn mà" gì với tôi. Tôi đành tự an ủi là ít ra mình vẫn khá hợp với em trai anh ấy...
Nếu mọi chuyện chỉ có thế, tôi dễ dàng bỏ qua, vì cho rằng đơn giản là Th sống thật với tính cách, con người cô ấy - còn tôi thì vẫn còn khối cơ hội để thể hiện mình. Nhưng... tôi thực sự sốc, và thất vọng, khi sáng hôm sau Th gọi cho tôi để thông báo là cô ấy đã vào đến nơi dự định, và bảo tôi: "Thật ra thì chị cũng muốn gọi điện để bảo cho mẹ Ph (người yêu tôi) yên tâm". Tôi sốc, và lập tức tắt máy. Tôi lại tự bảo mình: "Không, mình nghe nhầm đấy, chắc là Th nói đến mẹ cô ấy!". Nhưng không, không phải. Vì Th đã nói dối mẹ cô ấy về chuyến đi này, nên chỉ có một người mẹ biết chuyện cô ấy đi ĐN - là mẹ của người yêu tôi - và chữ "mẹ" thì tôi dứt khoát không nghe nhầm! Tôi không hiểu cô ấy nghĩ gì mà lại nói với tôi điều đó? Tôi thậm chí đã nghĩ, đáng lẽ ra lúc ấy nên hét vào điện thoại rằng: "Vậy để em chuyển máy cho chị nói chuyện với mẹ chồng chị nhé!".
Tôi xin nói thêm là thực sự Th không hề có tình ý gì với người yêu tôi. Cô ấy không phải người con gái lăng nhăng. Chắc chắn là như thế! Cô ấy cũng đã có vài cái đuôi - những anh chàng chết mê sự nữ tính của cô ấy. Và cô ấy là bạn thân của tôi, người ủng hộ chuyện tình yêu của hai chúng tôi từ ngày đầu tiên (lúc mà 2 đứa còn chả thèm nói chuyện với nhau mấy). Cô ấy được tôi rủ về cùng, chủ yếu là để tôi đỡ ngại, chúng tôi đã nói thẳng với cô ấy như thế mà... Rốt cuộc, tôi không hiểu mình nên đối diện với cô ấy ra sao?! Đã mấy hôm nay tôi không liên lạc gì với cô ấy nữa. Một cô bạn khác của tôi bảo tôi nên nói thẳng với cô ấy để cô ấy biết giữ ý mà cư xử. Tôi chẳng biết nên không? Và còn gia đình người yêu tôi, điều gần như chắc chắn là tôi đã bị ăn điểm trừ to tướng rồi. Tôi nản quá, không muốn cả nghĩ đến chứ đừng nói là về nhà anh lần nữa (ít nhất vào lúc này). Nhưng, tôi cũng không muốn mình đơn giản bỏ cuộc vì lý do vớ vẩn như vậy, trong khi tôi và anh đều rất yêu nhau, rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Tôi nên làm gì bây giờ, mong mọi người hãy giúp tôi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi niềm chôn kín Tôi không bao giờ tin vào tình bạn cũng như tình yêu có thật trên mạng. Tất cả chỉ là ảo mà thôi... Chúng mình quen nhau thật tình cờ phải không anh? Theo đánh giá của mọi người xung quanh em là người thân thiện, ngoại hình khá tốt, vui tính, năng động. Thật sự bên ngoài cuộc sống em không thiếu...