Nếu muốn yêu, ta cần phải non nớt một chút…
Tôi buồn vì nền trời màu hồng gọi bóng tối của mình. Đó là lúc rung cảm vội vàng của tôi bắt gặp cái quay lưng của người…
Có một ngày tôi nhận ra nỗi buồn của tôi với mọi người trong ánh mắt nhìn nền trời chiều hồng. Cũng một nền trời chiều màu hồng, nhưng với một vài nỗi buồn, nền trời ấy gọi lên sự nhàm chán. Cái nhàm chán đó cũng có lý do, người ta dễ nhàm khi mà một ngày cứ trôi qua vô vị mãi như thế, giá thể mà nền trời đổi màu giỏi hơn một chút, chiều hôm qua màu hồng, chiều hôm nay màu xanh lá cây chẳng hạn thì cuộc đời hẳn sẽ bớt nhàm chán biết nhường nào.
Sự thật là trời chiều không chỉ có màu hồng, nhưng mà điều đó có nghĩa gì. Khi người ta buồn thì sự thật là vô nghĩa hết. Khi người ta thấy cuộc sống đơn điệu thì người ta sẽ tin, đúng là cuộc sống này đơn điệu thật. Và lúc đó, khi ngước lên trời, người ta sẽ nói rằng: vẫn là cái màu của hôm qua. Lúc ấy bạn có nói: “hôm qua là màu khác mà” thì người ta cũng chẳng nghe thấy gì đâu. Hoặc nếu người ta có nghe thấy, họ cũng sẽ chỉ cho rằng bạn đang nhiều chuyện, hoặc có thể là ngớ ngẩn.
Hãy tin họ đúng, vì có một vài sự thật thuộc về cảm xúc. Và đúng là có những nỗi buồn mang tên: nhàm chán.
Tôi thì may mắn hơn những người nhìn đời bằng lăng kính nhàm chán. Với tôi, cuộc sống luôn muôn màu muôn vẻ, nhiều rộn rực và luyến nao.
Nhưng cuộc đời chẳng có gì là hoàn hảo cả, may mắn cũng có khi là nơi bắt đầu một ưu phiền. Tôi nói đến nền trời của người khác, bảo rằng họ buồn chẳng qua cũng là để kể về chuyện của tôi, về nỗi buồn của tôi, nó ma mãnh ấp ôm cả những trẻ trung, da diết và chập chờn nơi tôi.
Video đang HOT
Nỗi buồn từ một nền trời nhắc nhớ, đó là lúc tôi hay bâng quơ về một màn đêm sắp buông, về những ồn ã sắp mất và về một xa xăm đọng lại trong đáy mắt. Tôi không phải mẫu người sống trong ảo mộng, nhưng đôi khi, chập chờn trong tôi là một suy nghĩ, đại loại như thế này: ảo mộng là chiều sâu của sự thật.
Nghe có vẻ hơi vô lý. Nhưng tôi tin có một vài điều tưởng vô lý lại hay chất chứa những bất ngờ về vài chân thực bên trong nó. Ví dụ như trong tình yêu, người ta cần một chút ngộ nhận để say nhau. Chút quan tâm của người, chút buông lơi của xúc cảm và một vài chờ đợi làm ta thấy ta chẳng thể thiếu người. Để rồi, từ trong đôi vai mòn mỏi của trái tim, những cử chỉ đáp lại của người làm ta thấy nét cười ấy là duy nhất trên đời. Sự thực thì có phải như vậy đâu, nhưng chiều sâu của sự thực thì đúng là như thế. Người ta đẹp nhất trong mắt nhau khi trót say nhau và đã thuộc về nhau. Mà chỉ có một vài ngộ nhận mới làm ta say nhau thôi.
Muốn có ngộ nhận, thì trái tim không được là một cái bàn cân. Lòng trẻ tôi khao khát được yêu, khao khát kiếm tìm đôi điều giao cảm sâu thẳm và giữ lại những xưa cũ trong vài gợn nhắc nhớ. Thế nên tôi hay buồn.
Tôi buồn vì nền trời màu hồng gọi bóng tối của mình. Đó là lúc rung cảm vội vàng của tôi bắt gặp cái quay lưng của người. Tôi bất chợt nhận ra mình thật là non nớt để mà yêu. Và, đáng buồn thay, đúng lúc ấy tôi cũng nhận ra thêm một điều nữa: nếu muốn yêu, ta cần phải non nớt một chút…
Theo VNE
Đàn bà ai cũng muốn yêu và được yêu
Đàn bà dù ở tuổi nào đi chăng nữa cũng đều khát thèm được yêu nồng nàn, yêu tha thiết...
ảnh minh họa
Không phải theo thời gian đàn bà bớt yêu đi, bớt đắm say nồng nàn đi mà chỉ bởi người đàn ông ở bên cạnh vô tình đã khiến cho ngọn lửa ấy dần lụi tàn mà chẳng có mấy người chịu đổ dầu khơi bấc. Chứ đàn bà dù ở tuổi nào đi chăng nữa cũng đều khát thèm được yêu nồng nàn, yêu tha thiết...
Đúng thế đấy, đàn bà cần được yêu thương. Yêu thương và trân trọng chính là thứ khiến trái tim người đàn bà cảm thấy đủ đầy hơn bất cứ thứ vật chất nào trên thế gian này. Đàn bà có thể có người sống thực dụng. Nhưng người ta không có ai có thể mang một trái tim trống rỗng mà đủ sức mạnh để có thể sống thực dụng trong suốt cả một cuộc đời không hề ngắn này. Tới cuối cùng, thì cũng chỉ có tình yêu mới có thể khiến con người ta luyến tiếc và lưu luyến thế gian này mà thôi. Nếu như sống mà đến cuối cùng không luyến tiếc ai mà cũng không có ai luyến tiếc mình thì chẳng phải là đã vô ích rồisao ? Và nhất là đối với đàn bà, nếu khi mất đi mà chưa hề khiến cho một người đàn ông nào đau lòng nuối tiếc thì chẳng phải là quá oan ức cho một kiếp làm đàn bà sao?
Nhưng thời gian và cuộc sống bon chen, cơm, áo, gạo, tiền... lại có sức mạnh khiến cho tình yêu trong lòng người lụi tắt đi, tình yêu biến thành nghĩa vụ, thành những thói quen khó bỏ: như thói quen được nhìn thấy nhau, được dựa dẫm vào nhau, thói quen ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, làm tình cùng nhau, thậm chí cả sinh con cùng nhau nưa... Và con tim cứ thế bình lặng, cứ bình lặng như chẳng có gì, như chai sạn mất rồi. Chẳng còn nữa cái cảm giác thắc thỏm, nồng nàn, hồi hộp và cả phấn khích chỉ vì một cái chạm tay, chỉ vì một ánh mắt nhìn hay một câu thương nhớ... Nếu như thời gian biến chúng ta thành những cỗ máy bận rộn và làm việc theo thói quen như thế, thì chúng ta phải làm sao? Nếu như cái ngọn lửa yêu thương trong trái tim cũng không còn đủ sức cháy nữa thì phải làm sao?
Nhất là đối với đàn bà, liệu chúng ta có đủ bản lĩnh để tự mình khơi lên không? Chúng ta có đủ thứ tình yêu nồng nàn, bao dung mà tự khơi nó lên để yêu một người đàn ông đã quá quen thuộc ở bên cạnh hay không? Nghĩa là ta có thể tự đổ dầu khơi bấc cho ngọn đèn tình yêu trong lòng ta cháy mãi và thắp sáng cho cả người đàn ông bên cạnh? E là khó! Nếu có người đàn bà nào làm được thì hẳn đó phải là người đàn bà vô cùng xuất chúng. Còn đa phần đàn bà chúng ta là những người phụ nữ bình thường nghĩa là chúng ta cần yêu thương và cần được yêu thương lại. Nghĩa là trong tình yêu, đơn giản là chúng ta cần được cho và cần được nhận. Cho nên muốn thứ tình yêu trong trái tim người đàn bà của mình cháy mãi, nồng nàn và ấm áp thì người đàn ông nhất định phải là người đổ dầu khơi bấc mà thôi. Trái tim phụ nữ nhiều khi đa cảm và mong manh như ngọn đèn dầu vậy đấy. Nếu người đàn ông không biết giữ gìn, che chở, trân trọng yêu thương, không biết chăm sóc thì một ngày nào đó người đàn bà ấy chỉ còn là một cây đèn khô cạn, không thể thắp sáng cho mình mà cũng chẳng thể thắp sáng hay sưởi ấm cho ai được nữa.
Có những người đàn bà sống bên cạnh người đàn ông của mình tới cả nửa đời người và những lời yêu thương đã không còn nằm trên môi của người đàn ông ấy nữa. Và người phụ nữ dù buồn lòng, dù thất vọng dù nghen tỵ với những người đàn bà khác thì vẫn cứ tự an ủi bản thân rằng: Thôi, thì lấy nhau rồi, thành vợ thành chồng rồi ai mà chả thế. Đòi hỏi cũng có được đâu. Buồn, có lẽ nhiều lắm, những người đàn bà chúng ta có chung nỗi buồn như thế. Nhưng cũng chẳng biết làm cách nào để nó sống lại rộn ràng và nồng nàn như xưa nữa. Không lẽ khơi nó lên để tự yêu mình? Nhưng thứ tình yêu tự yêu ấy lại không phải là thứ tình yêu người đàn bà khao khát trong nỗi bơ vơ trống trải của riêng mình.
Nhiều khi đàn bà cứ nói đùa với người đàn ông của mình rằng: Anh cứ đưa thật nhiều tiền đây là em sẽ hạnh phúc còn chả cần gì nữa. Nhưng nếu người đàn ông cũng lại chỉ hiểu có thế thì thật là sai lầm. Đàn bà nhiều khi cũng tự dối lòng mình khi nói ra những điều mình muốn. Bởi thực tế là: có người đàn bà nào lại có thể đủ tự tin để nũng nịu, đủ tự tin để hờn yêu, đủ tự tin để sà vào lòng người đàn ông đã sống cùng bao nhiêu năm của mình khi mà: tóc đã không còn mướt, da không còn mịn, mắt chẳng còn long lanh, thân hình chẳng còn nuột nà... mà đòi rằng: Em muốn nghe anh nói yêu em! Em muốn nghe anh nói thương em! Em muốn nghe anh nói anh chỉ có mình em... Hay: Em muốn được anh ôm! Em muốn được anh hôn... Không! Không! Có ít những cặp vợ chồng có thể làm được điều đó sau một vài năm sống chung lắm mà cũng ít có người đàn bà nào làm được điều đó lắm. Dù trong lòng họ thèm khát biết bao nhiêu. Như cây đèn dầu khô cạn mong được người ta đổ dầu, khơi bấc và châm lên ngọn lửa ấm nồng, thắp sáng lên những khoảng tối trống không.
Và liệu, có bao nhiêu người đàn ông sau bao năm sống chung với một người phụ nữ, có thể hiểu được nhưng hi sinh thiệt thòi của họ, hiểu được những vết tàn nhan trên gò má, yêu được những vết chân chim trên khóe mắt, trân trọng được thân hình của người đàn bà đã sinh con cho mình nên mới không nuột nà như ai, yêu cả đôi mắt đã bớt long lanh đi vì nỗi lo cơm áo gạo tiền, vì vun vén cho gia đình cho mái ấm... Nếu như họ hiểu được những điều đó thì... một cái ôm khi mệt mỏi, một nụ hôn ấm áp lúc riêng tư, một lời yêu thương tha thiết chân thành tự đáy lòng, một lời quan tâm giản dị, nhỏ bé... Những thứ đôi khi có thể mạnh như một cơn lũ có đủ sức mạnh cuốn trôi đi tất cả những ưu phiền, những hờn tủi, những thiệt thòi, những ấm ức tủi hờn trong lòng một người đàn bà. Và nhất là nó có đủ sức mạnh để khơi lên, đốt lên thứ tình yêu nồng nàn, sâu sắc, mãnh liệt trong trái tim vốn đã ngủ quên bao ngày của họ. Thứ tình yêu tái sinh khi nào cũng mạnh mẽ hơn nhiều thứ tình yêu ban đầu vì nó đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống và ngấm biết bao nhiêu dư vị đắng cay, mặn đắng của trường đời...
Yêu một người đàn bà, nhất là yêu người đàn bà của mình thì người đàn ông chẳng bao giờ thiệt cả. Bởi những thứ mà người đàn bà đáp lại thứ tình yêu đó khi nào cũng vượt quá sức tưởng tượng của người đàn ông đấy.
Cho nên nhất định nếu muốn người đàn bà của mình khi nào cũng đắm say, cũng nồng nàn cũng tha thiết thì đàn ông nhất nhất đừng có im lặng, đừng có im lặng trước những lời yêu thương, đừng biến thành tượng gỗ trước những cứ chỉ âu yếm, đừng làm kẻ vô tình trước một người đàn bà luôn muốn được yêu. Vì vậy, nhất định phải nói phải nói và phải nói bằng: "Lời yêu nơi cuối mắt đầu mày", "bằng đầu ngả bằng miệng cười tay riết", "bằng im lặng bằng chỉ em có biết", "cốt nhất là anh chớ lạnh như đông", "chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng", "chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ", "yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ"... Phải nói yêu trăm bận đến ngàn lần....
Theo blogtamsu
8 lưu ý cho ai đang muốn bắt đầu một tình yêu Tình yêu là một nghệ thuật, và người đang yêu là một nghệ sĩ. Nếu bạn muốn bắt đầu một tình yêu, hãy đọc những điều sau để tự nhắc nhở bản thân mình... Bạn muốn yêu, được yêu, và hãy nghĩ rằng người ta cũng thế. (Ảnh minh họa) 1. Độc thân cũng là một loại hạnh phúc, hãy tận hưởng nó...