Nếu lỡ một ngày ta chán nhau thì cũng đừng vội vàng buông tay
Hãy nhắm mắt để nghĩ về những kỷ niệm ngọt ngào bên nhau chứ đừng vội vàng buông tay để mất nhau mãi mãi, anh nhé!
Sáng ngủ dậy, theo thói quen em đưa tay cầm điện thoại để đọc tin nhắn của anh như mọi khi. Nhưng em bỗng hụt hẫng, anh lại ngủ quên hay sao lại không nhắn tin chúc em một ngày mới tốt lành thế nhỉ? Chẳng sao cả, anh chưa nhắn cho em thì em sẽ nhắn cho anh vậy.
Mãi đến giờ nghỉ trưa mà sao em vẫn không nhận được tin nhắn hay bất cứ cuộc gọi nào của anh thế nhỉ? Chẳng nhẽ anh cũng chưa nhận được tin nhắn của em, hay anh bận gì đến mức không cầm đến điện thoại?
Buổi tối, em bồn chồn lo lắng vì cả ngày nay chưa nói chuyện với anh, chưa nhận được tin nhắn của anh dù là ngắn ngủi. Anh chưa bao giờ như vậy cả, hay là anh có chuyện gì mà em không hay biết. Em chợt lo lắng đến thất thần. Cầm điện thoại lên để gọi cho anh mà tim đập thình thịch. Đến lần thứ ba mới có người bắt máy, giọng anh không ấm áp, ngọt ngào như mọi khi mà mệt mỏi, lạnh lùng, thờ ơ. Anh chỉ nói chuyện qua loa rồi cúp máy khiến em hoang mang vô cùng. Anh có chuyện gì vậy, sao bỗng dưng anh lại như vậy với em, hay là em đã làm sai chuyện gì. Hay là anh chán em rồi, anh không còn yêu em nữa.
Em lo sợ, sợ tình yêu của chúng mình cứ như vậy mà phôi phai, tan vỡ. Em không tin là anh có thể dễ dàng lãng quên và buông tay em như vậy. Em cũng không chắc rằng mình cứ như vậy mà đánh mất đi tình yêu mà chẳng dễ dàng gì mình mới có được.
Nhưng gặp anh thì anh từ chối, gọi điện anh không bắt máy, nhắn tin anh không trả lời. Anh trốn tránh em bất cứ khi nào có thể. Nỗi nhớ, nỗi sợ và cả những băn khoăn khiến con tim em không thể ở yên. Em đi tìm anh, tìm câu trả lời cho những nỗi nhớ ngày qua.
Gần hai tiếng đồng hồ đứng dưới mưa trước cửa nhà anh, em đã gặp được anh.
- Sao anh lại tránh mặt em?
Video đang HOT
- Anh không biết, anh thấy mệt mỏi thôi.
- Anh còn yêu em không?
- Anh cũng không biết được nữa. Anh thấy mệt mỏi và chán nản mọi thứ em à.
- Em cho anh thời gian để suy nghĩ, để im lặng nhưng xin anh đừng buông tay được không? Hãy nhắm mắt lại để nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào mà chúng ta từng trải qua. Em tin anh sẽ có quyết định khác với bây giờ.
Hãy nhắm mắt nghĩ về những kỷ niệm chứ đừng buông tay (Ảnh minh họa)
Thế rồi, mỗi ngày em nhắc cho một kỷ niệm về tình yêu của chúng mình. Nào là cái nắm tay còn ngượng ngùng buổi đầu hẹn hò, là cái ôm nồng ấm để cảm nhận nhịp đập trái tim của nhau, là nụ hôn còn vụng về nhưng đầy ắp tình yêu chân thành. Em nhắc anh cái lần đầu mình giận dỗi nhau, anh đã phải đạp xe hơn 20 cây số đến nhà em để xin lỗi em, rồi chúng mình lại vui vẻ và yêu nhau nhiều hơn. Nhắc anh về chiếc khăn đầu tiên em đan tặng anh, dù khăn chẳng được đẹp nhưng anh đã vui vẻ và hạnh phúc đến thế nào khi nhận được nó… Rồi hàng trăm kỷ niệm khác em chẳng thể đếm được.
Em chẳng thể biết anh đã thế nào, vui hay buồn, xúc động hay chán ghét những lời nhắc nhở ấy của em. Nhưng đối với em, em đã vui, đã buồn, đã hạnh phúc và thậm chí là khóc khi nhớ lại những kỷ niệm ấy. Và em càng khẳng định thêm một điều rằng em yêu anh nhiều lắm, em chẳng thể nào mất anh được.
Sáng ngày hôm nay, đang miên man trong giấc mơ còn dang dở, em giật mình bởi hồi chuông tin nhắn điện thoại. Là của anh. Tim em rộn lên hồi hộp và vui sướng. Sẽ là những câu nói ngọt ngào, tình cảm hay lời những câu nói lạnh lùng để chấm dứt mọi thứ. “Anh xin lỗi người yêu anh nhé! Anh đã sai khi khiến em phải buồn và lo lắng. Anh vẫn yêu em như vậy, chưa khi nào thay đổi. Đừng ngủ nướng nữa, xuống dưới nhà đi, anh đang chờ.”
Nước mắt em rơi vì vỡ òa trong sung sướng, hạnh phúc. Cảm giác ấy còn tuyệt vời hơn gấp trăm ngàn lần khi nhận được lời tỏ tình của anh! Em chạy đến bên anh và ôm chầm lấy anh, để thỏa nỗi mong nhớ bao nhiêu ngày qua.
Nhớ nhé anh, mỗi khi có lỡ chán nhau thì hãy nhắm mắt lại để nghĩ về những kỷ niệm tình yêu của chúng mình chứ đừng vội buông tay. Bởi lẽ, chỉ có những kỷ niệm là còn mãi với thời gian, nó chẳng bao giờ thay đổi cả. Đôi khi chỉ lỏng đôi bàn tay là có thể mất nhau mãi mãi đấy.
Theo Blogtamsu
Phá thai đi rồi chúng ta lại yêu nhau
Sau một lần cãi vã, chúng tôi chia tay nhau. Lần cuối cùng ấy, tôi đã trót mang giọt máu của anh ta trong mình. Để dụ dỗ tôi phá cái thai, anh ta bảo "phá thai đi rồi chúng mình lại yêu nhau" và hứa hẹn đủ điều.
ảnh minh họa
Tôi và người yêu tôi yêu nhau đã 7 năm. Dù yêu nhau lâu như vậy nhưng chúng tôi đều đang còn trẻ. 16 tuổi gặp nhau tại trường phổ thông, chúng tôi đem lòng yêu mến nhau từ đó. Tôi là mối tình đầu của anh ấy. Đến thời điểm này, hai chúng tôi đều đã ổn định công việc. Tôi làm kế toán một công ty tư nhân còn anh ấy làm cảnh sát khu vực tại nội thành Hà Nội.
Yêu nhau lâu vậy, chúng tôi dự định tầm 24 hoặc 25 tuổi sẽ kết hôn. Người tính không bằng trời tính. Tôi phát hiện anh ta lằng nhằng với một cô gái khác và chúng tôi đã cãi nhau một trận rất to. Không thể thỏa hiệp, chúng tôi đã quyết định sẽ chia tay nhau. Trước đây, tôi đã rất nhiều lần tha thứ cho anh ấy, nhưng lần này thì mọi thứ không thể duy trì được nữa. Tôi chỉ không ngờ, lần gặp nhau cuối cùng đó tôi đã có thai.
Anh ấy không chối bỏ nhưng tỏ thái độ rất giận tôi vì đã không phòng tránh cẩn thận. Trước đây, tôi vẫn chủ động phòng tránh kỹ càng. Lần này, do tâm lý xác định là chia tay, chẳng cần đề phòng gì nữa nên tôi đã ngừng uống thuốc. Tôi rất đau khổ và tự trách móc bản thân đã để xảy ra chuyện này khi hai đứa quyết định chia tay.
Rồi gia đình hai bên biết chuyện, bố mẹ anh ấy và gia đình tôi đã gặp nhau 2 lần để bàn chuyện nhưng cả hai lần anh ấy đều vắng mặt. Sau khi im lặng và trốn tránh không gặp gỡ tất cả mọi người, kể cả gia đình anh ấy, gia đình tôi và tôi. Anh ta quyết định gặp tôi và tuyên bố là không muốn cưới vì chưa sẵn sàng.
Muốn con mình sinh ra được khai sinh đầy đủ nên tôi đề nghị anh ta đăng kí kết hôn, không cần cưới. Dù vậy, anh ta nhất quyết từ chối với lí do anh ta là công an, phải làm thù tục thẩm tra lý lịch rất mất thời gian. Tôi thừa biết, đó chỉ là lí do để anh ta chối bỏ đứa con, trốn tránh trách nhiệm của mình. Đồng thời không muốn ràng buộc gì với tôi và đứa con.
Tôi buồn và suy nghĩ rất nhiều.Thời gian mang thai, tôi nghén và không ăn uống được. Anh ta không bội bạc đến mức không nhắn tin, hỏi han, quan tâm hay mua đồ ăn chăm tôi dù cũng chỉ được... 2 lần. Nhưng tôi hiểu anh ấy muốn gì. Anh ta chỉ muốn dỗ dành tôi để tôi phá bỏ cái thai. Vì nếu tôi sinh con, anh ấy sẽ bị đuổi ra khỏi ngành nếu không chịu đăng ký kết hôn. Ấm ức, tôi nói anh ta nhiều câu không ra gì.
Điều tôi không thể tưởng tượng nổi là anh ấy buông 1 câu đầy thách thức: Tôi không cưới, cũng không đăng ký, nhà cô muốn kiện thì cứ kiện, thằng này không cần. Nghe xong, tôi thực sự thất vọng và đã khóc rất nhiều.
Ba ngày sau, tôi nhắn tin cho anh ấy nói rằng sẽ bỏ cái thai để tìm một tương lai mới bên người đàn ông tử tế khác. Anh ta giả đò nhắn tin lại bảo nếu tôi bỏ thai rồi thì quay về tiếp tục yêu anh rồi năm sau cưới. Tôi thừa biết đấy chỉ là lời có cánh để tôi an tâm. Thực tế, tôi quyết định sẽ không làm chuyện tội lỗi và giữ em bé lại nhưng anh ấy thì không biết gì và vẫn đinh ninh là tôi sẽ bỏ con.
Hiện giờ đã 1 tuần hai chúng tôi không liên lạc gì với nhau nữa. Bố mẹ anh ấy cũng không còn gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe và đi khám của tôi. Dù buồn nhưng tôi cảm thấy mình vẫn còn may mắn khi gia đình luôn ở bên và tạo điều kiện để tôi có đủ khả năng làm mẹ đơn thân. Tôi không còn yêu, cũng không còn muốn cưới đề chung sống với người đàn ông bội bạc đó, Nhưng tôi không muốn đứa con mình sinh ra chịu thiệt thòi, điều tiếng và giấy khai sinh của con bị trống. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Có nên mạo hiểm quay lại với anh ấy? Mặc dù vẫn còn tình cảm với anh, nhưng sao em thấy con đường để em quay về với anh ấy quá chông gai và nhiều mạo hiểm quá. ảnh minh họa Em năm nay 23 tuổi, còn anh ấy 28 tuổi. Anh là nhân viên xây dựng. Công việc của anh ấy cũng không được ổn định cho lắm. Chúng em yêu...