Nếu là phái đẹp, bạn hãy dành thời gian đọc hết bài này, nó thực sự có ích cho bạn
Phụ nữ Việt Nam có câu nói muôn thuở: “đàn bà hơn nhau là ở tấm chồng”. Ai cũng mặc định câu nói đó đúng, gần như trở thành định kiến xã hội bất di bất dịch
Hôm trước, đứa bạn cùng học với tôi than thở: “Tao lấy phải thằng chồng hèn, đời tao thất bại toàn tập rồi mày ơi!”. Nghe bạn mình than thở câu đó, tôi thực sự xót xa, thương cảm và cả đồng cảm. Nhưng, tôi cho rằng thất bại cuộc đời một người phụ nữ không phải là lấy phải một người chồng không tốt, ly hôn (hay còn bị định kiến là bị chồng bỏ) hay không được khoác lên mình hàng hiệu. Vậy, thế nào là thất bại ư? Tôi cho rằng phụ nữ thất bại khi không chủ động cuộc sống của mình mà phải phụ thuộc.
Nếu như bạn đã đủ tuổi vị thành niên, bạn lành lặn chân tay và cái bóng đèn trong nhà bạn bị hỏng, bạn phải chờ người đến thay giúp mới có thể thoát khỏi bóng tối, bạn là một người phụ nữ thất bại.
Nếu như bạn muốn sở hữu những bộ quần áo đẹp hay hàng công nghệ đắt tiền mà phải chờ đợi bố mẹ mua cho hay một người đàn ông – dù đó là chồng hay anh trai bạn, bạn là một người phụ nữ thất bại.
Có lần, tôi sống chung với một cô bạn. Cô ấy dọn đến hàng tuần mà vẫn chưa chuyển hết đồ đến chỉ vì phải chờ người có xe máy giúp cô ấy chở đồ. Nếu tôi là cô bạn ấy, tôi sẽ một lần dọn sạch sẽ tất cả và chi tiền gọi một chuyến taxi cho xong. Cứ cho là không có tiền thì có thể xe buýt, xe ôm. Còn hơn đằng đẵng hàng tuần gọi điện chờ xem ai đó có rảnh không, tốn thời gian vào những thứ vô ích.
Tất nhiên, việc một cô gái có thể tự thay bóng đèn hay đóng đinh lên tường không nói được rằng cô ấy có thành công hay không, nhưng việc cô ấy xử lý với rắc rối như thế nào thì có. Nếu cô ấy bình thản đi mua một cái bóng đèn hay nhấc máy lên, gọi người đến thay cho và trả tiền dịch vụ, cô ấy sẽ tiết kiệm được khối thời gian và cảm xúc cho chuyện vặt vãnh đó.
Video đang HOT
Là phụ nữ, nếu thích cái gì, hãy cố gắng kiếm tiền mà mua nó. Đừng than thân trách phận và tiếc nuối, đừng nhịn ăn nhịn tiêu trong khổ sở, cũng đừng đau buồn khi không được ai tặng.
Là phụ nữ, nếu có muốn giảm cân thì hãy vì mình, vì những bộ cánh đẹp chứ đừng vì để được đàn ông chú ý đến hay giữ chân được người đàn ông. Nếu không thể có một cơ thể cân đối mảnh mai, hãy cố gắng giữ cho cơ thể khỏe mạnh.
Là phụ nữ, đừng bao giờ hét vào mặt đàn ông rằng: tôi đã sinh con cho anh… Và cũng hãy bỏ ngay cái suy nghĩ ấy đi. Là phụ nữ, sinh con trước hết phải là để cho mình. Cho dù người đàn ông có tệ bạc, có bỏ đi thì đứa con cũng là của mình và cuộc sống mình là của mình. Anh ta phản bội mình chứ không phải phản bội người đã sinh con cho anh ta.
Là phụ nữ, đừng bao giờ nói với người đàn ông rằng không có anh ta, bạn không sống nổi. Dù bạn có yêu anh ta hay cần anh ta thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng chẳng phải cái cột chống trời. Hãy cứ khóc cho thỏa rồi đứng lên bằng đôi chân mình, dù sao mặt trời vẫn sẽ mọc ở đằng đông, mặc cho anh ta không ở bên bạn.
Là phụ nữ, hi sinh cũng được, dâng hiến cũng được nhưng hãy vì hạnh phúc của mình. Nếu hạnh phúc thì hãy làm, không thì ngưng lại. Đừng bao giờ gào lên rằng tôi đã hi sinh cho anh, dâng hiến cho anh, anh phải tôn trọng tôi, anh phải biết ơn tôi. Bởi vì, dù bạn có gào thế, anh ta cũng chẳng tôn trọng bạn hơn đâu. Bạn tự nguyện mà. Anh ta chỉ biết ơn với sự hi sinh của duy nhất một người, đó là mẹ anh ta thôi.
Là phụ nữ, có thể không đẹp, không giỏi giang nhưng phải ngẩng cao đầu mà sống. Đừng hận thù người đàn ông đã từ bỏ mình mà làm hủy hoại nhan sắc. Hãy ngủ sớm, ăn uống khoa học và tập thể dục, xem một bộ phim hay. Chăm lo cho bản thân mình đẹp sẽ thất cuộc đời trở nên đẹp, anh ta tự dưng chẳng là cái đinh gỉ gì.
Là phụ nữ, có thể cần tiền, cần được nhường nhịn hay cần được nuông chiều, nhưng cần nhất vẫn phải là cần được tôn trọng. Không có thứ hạnh phúc viển vông nào được xây dựng từ sự bình yên giả tạo bên một người đàn ông không tôn trọng mình, dù anh ta giàu cỡ nào, bên bạn bao lâu hay là cha của mấy đứa con bạn.
Là phụ nữ, nếu thấy không thể chịu đựng thì đừng chịu đựng, không thể tha thứ thì đừng vội tha thứ. Đừng cố chấp chịu đựng hay tha thứ chỉ vì trách nhiệm rồi lại đay nghiến người ta hay âm thầm tủi nhục một mình.
Là phụ nữ, dù có như thế nào cũng phải chủ động sống, làm chủ mình, đứng trên đôi chân của mình. Nếu không có chân thì hãy cố ngồi vững trên chiếc ghế của mình trước khi nghĩ đến chuyện ngả vào người đàn ông nào đó. Hãy lao động để có được thứ bạn muốn, tự xử lý rắc rối và tự yêu lấy chính mình. Nếu có buồn và cô đơn, hãy tự mình vượt qua nỗi buồn và sự cô đơn bằng cuộc sống lành mạnh, đừng trông đợi vào sứ mạng đó của người đàn ông.
Là phụ nữ, dù không thể thành công, cũng đừng là người phụ nữ thất bại.
Theo blogtamsu
Sợ cưới vì người yêu "cuồng ghen"
Có thể người ngoài nghĩ tôi may mắn, nhưng sự thật chỉ có người trong cuộc là tôi mới hiểu mình đang phải chịu đựng những gì.
Tôi quen người yêu hiện tại của mình trong một buổi giao lưu văn nghệ ở trường. Anh là người đệm đàn cho bạn tôi hát. Từ giây phút nghe tiếng đàn trầm bổng, tim tôi đã biết thổn thức rung động. Sau hôm ấy, tôi đã xin theo học lớp guitar của anh. Tình cảm của chúng tôi dần nảy nở. Tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời khi được chính người con trai thầm thương trộm nhớ tỏ tình.
Người ta nói "Yêu nhau củ ấu cũng tròn". Quả thật lúc mới yêu, tôi thấy người yêu mình thật hoàn hảo. Anh không chỉ vui tính, mê nghệ thuật mà học cũng rất giỏi. Gia thế thì không có gì phải bàn. Bố mẹ đều làm công chức nhà nước khá giả. Trong khi đó, gia đình tôi chỉ là lao động chân tay, tôi cũng không có gì nổi bật cả về ngoại hình lẫn tính cách. So với anh, tôi có phần lép vế hơn nhiều.
Người yêu tôi luôn để ý đến mọi mối quan hệ của tôi với nam giới một cách sít sao
(Ảnh minh họa)
Thế nhưng yêu nhau một thời gian, tôi mới phát hiện ra anh không chỉ gia trưởng mà còn có tính ghen khủng khiếp. Anh luôn thắc mắc tôi đang làm gì, ở đâu, với ai. Anh hay đột ngột xuất hiện trước cửa phòng trọ để xem tôi có đang đúng "ở nhà" như đã nói không. Lúc đầu, tôi nghĩ đó chỉ là sự quan tâm giữa những người yêu nhau, giống như bao cặp đôi khác. Nhưng càng về sau, tôi càng nhận ra thái độ chiếm hữu ích kỉ của anh. Mỗi lần ngỏ ý muốn tham gia câu lạc bộ này nọ, hay đi học thêm, anh đều tỏ vẻ không hài lòng, thậm chí cấm cản. Trong khi anh có thể đi du lịch đây đó với bạn bè, lên kế hoạch đi du học vài năm thì chỉ cần tôi có ý định đi học tiếng Anh, anh sẽ xẵng giọng to tiếng bảo học ở nhà là đủ, đi ra ngoài chỉ để "thiên hạ soi mói". Bạn bè xung quanh nghĩ anh quan tâm tôi lắm, đi đâu cũng có người yêu đưa đón, chỉ có người trong cuộc là tôi mới "dở khóc dở cười". Nếu tôi phàn nàn, anh sẽ nổi nóng, đay nghiến tôi bằng những lời lẽ khó chấp nhận. Vì yêu anh, tôi cứ nhẫn nhịn...
Thấy tôi như vậy, anh được đà lấn tới, kiểm soát cả những mối quan hệ bạn bè. Anh ghen khi thấy có ai đó là nam bình luận trên trang facebook cá nhân của tôi, kết bạn với người đó để theo dõi xem họ "có ý đồ gì" với người yêu mình. Hay khi nhận thấy có ai buông lời trêu đùa, anh nổi nóng, tìm đủ mọi cách vào được faccebook của họ, xem giữa chúng tôi "có gì" không. Đỉnh điểm, anh còn lục tung tủ quần áo của tôi bất cứ khi nào nghi ngờ để xem có phải tôi đang giấu giếm điều gì...
Càng ngày, tôi càng sợ anh. Nhiều lần, tôi dạm nói lời chia tay, anh nổi điên lên đập phá đồ đạc, rồi lại khóc lóc khiến tôi mủi lòng. Tôi thật sự không biết phải làm thế nào. Anh vẫn đối xử tốt với tôi, thậm chí còn nhờ bố mẹ xin cho tôi một công việc tử tế, đòi nhà anh xuống thưa chuyện với gia đình tôi. Mẹ tôi vẫn khuyên nên xem xét lại mối quan hệ, giờ đang yêu còn ghen như thế, nếu lấy nhau rồi không biết anh sẽ đối xử với tôi thế nào. Quả thật, tôi bối rối vô cùng. Tình yêu dù sâu đậm nhưng vẫn cần có lí trí. Tôi vẫn phải nghĩ cho tương lai sau này của mình. Nhưng với tính cách ghen tuông nóng nảy của anh như thế, liệu tôi có thể sống yên ổn được không?
Theo Nguyễn Thùy (Nam Định)/Vietnamnet
Bị nữ giám đốc ép quan hệ tình dục - phải làm sao? Một lần chị bị ốm, tôi đã đến để nấu cháo cho chị ăn, chị đã ôm chầm lấy tôi, không kìm chế được tôi và chị ấy đã lao vào nhau... Chuyện đã kéo dài 2 năm và tôi đang... kiệt sức! Viết ra những dòng này, tôi thật ngại vì ít người nào rơi vào hoàn cảnh như tôi. Tôi đã...