Nếu là một người vợ thông minh, bạn đừng bỏ sót chữ nào trong câu chuyện này
Cô gái đó rời đi, còn chị ngồi yên trong quán. Chị lặng người với những gì cô ta nói. “Lỗi là tại mình ư?”, mấy đêm liền chị thức trắng để suy nghĩ và rồi…
Chị cũng giống như bao người phụ nữ khác đều hết lòng yêu thương chồng con. Chị tự hào về mái ấm của mình và luôn đinh ninh nghĩ rằng nó sẽ luôn hạnh phúc. Chị yêu gia đình của mình nhưng chị cũng yêu công việc. Chị nghĩ nếu chị kiếm được nhiều tiền và có địa vị trong xã hội thì anh sẽ lại càng yêu và tự hào về chị. Nhưng sau này chị mới biết chị đã lầm.
Để lên được chức Trưởng phòng chị đã lao động không ngừng nghỉ, ngày ngày chị bỏ ra 2 tiếng mỗi tối để đi học tiếng Trung. Năm này qua năm khác đều như thế, nhiều lần chồng chị góp ý rằng :”Em học ít thôi còn dành thời gian cho chồng con nữa chứ, đừng phó mặc hết việc nhà cho mẹ anh như vậy”.
Lúc đó chị nghe rồi ậm ừ, chị buồn vì anh chẳng hiểu cho chị. Ngày chị báo lên chức trưởng phòng anh cũng chẳng vui như chị nghĩ. Anh chúc mừng chị rồi lên phòng đi ngủ, chồng chị cũng là 1 người giỏi giang, anh có vị thế và được nhiều người nể trọng. Nhưng bản tính anh khiêm tốn, anh đi đâu làm gì cũng không ai hay nên khi anh lên đến cả chức phó giám đốc doanh nghiệp nhà nước mà chị vẫn không hay rõ.
Anh biết chị yêu mình và tình cảm anh dành cho vợ cũng rất nhiều nhưng qua năm tháng anh thấy dường như nó đang bị nhạt đi. Anh buồn vì chị quá tham vọng, anh buồn vì chị không chăm sóc chồng con chu đáo như những người vợ của bạn anh. Còn chị, chị lại không hiểu được những điều đó, chị cứ nghĩ mình làm như vậy là ổn rồi.
Nhìn lại chiếc nhẫn ngày anh cầu hôn tim chị lại đau nhức nhối vì mọi thứ không còn được đẹp đẽ như ngày hôm đó (Ảnh minh họa)
Cho đến 1 ngày chị phát hiện ra anh có người khác, đó là 1 cô gái trẻ đẹp. Chị buồn và khóc sưng cả mắt, chị không nghĩ một phần lỗi là do mình mà chỉ nghĩ rằng do cô kia dụ giỗ chồng chị. Hôm đó chị hùng hổ gặp cô ta để đánh ghen, nói vậy thôi chứ chị cũng biết cư xử sao cho phải.
Lúc gặp cô ta, chị thấy cô ấy khác với những gì mình nghĩ. Cô ta nói chuyện khá nhã nhặn chứ không phải bốp chát như những kẻ thứ 3 trơ trẽn khác. Nhưng có lẽ vì thế mà chị lại thấy đau đớn hơn gấp ngàn lần khi nghe từng từ cô ấy nói:
- Em không chủ động trong mối quan hệ này, là anh ấy tự tìm đến em. Anh ấy cũng đã từng rất yêu chị và kể về chị rất nhiều, chỉ có điều chính chị đã đẩy anh ấy xa mình. Chị yêu sự nghiệp hơn cả gia đình, chị phó mặc con cái cho mẹ chồng. Chị cũng không màng tới lời khuyên của anh ấy. Em yêu anh ấy, em cũng chẳng bòn rút tiền của của gia đình chị vì em không thiếu tiền. Bọn em bên nhau vì thấy đồng cảm, em không cướp chồng chị mà tại chị đánh mất anh ấy thôi. Nếu chị có bản lĩnh và đủ tự tin, thay vì đến đây đánh ghen thì hãy về nhà và níu anh ấy quay về bên mình. Bao giờ chị làm được điều đó thì em sẽ chủ động ra đi. Còn nếu chị vẫn chỉ là 1 người vợ như cái bóng trong gia đình, lúc đó em cũng sẽ không còn thấy áy náy với chị nữa.
Video đang HOT
Cô gái đó rời đi, còn chị ngồi yên trong quán. Chị lặng người với những gì cô ta nói. “Lỗi là tại mình ư?”, chị nhớ lại bao lần anh khuyên nhủ mình về công việc và gia đình. Chị cứ tưởng mình là một người vợ tốt, chị cứ nghĩ mình làm vậy là đúng nhưng có lẽ chị đang đi nhầm đường chăng?
Trái tim chị đau đến nhức nhối, hôm đó vợ chồng chị ngồi nói chuyện với nhau. Những con người văn minh nói chuyện không bằng cú đấm hay sự đay nghiến mà bằng sự thẳng thắn. Anh bảo anh yêu cô ấy, tim chị như bị ai đó càu cấu. Chị nói: “Vậy giờ anh muốn ra đi hay ở lại”. Anh chỉ trả lời: “Tất cả phụ thuộc vào em, anh đã cho em 4 năm để em sửa đổi, nhưng càng ngày em lại càng đẩy anh xa em. Bấy lâu nay ngọn lửa trong gia đình mình đã tắt rồi. “Đàn ông giữ nhà đàn bà giữa cửa”, có lẽ cả hai chúng ta cần thời gian để sắp xếp và suy nghĩ lại mọi chuyện. Còn về cô ấy, em đừng tim gặp nữa nếu muốn trách cứ gì hay muốn hỏi han gì thì hãy tìm anh, đừng làm phiền người ta”.
Anh bước đi rồi, chị òa khóc trong đau đớn. Lần đầu anh bênh một người mà không phải là chị. Mấy đêm liền chị nằm suy nghĩ, mình sai ở đâu và cần sửa những gì, anh cũng vậy. 1 tuần trôi qua chị vực mình dậy và thay đổi, chị nghỉ khóa học tiếng Trung. Chị chăm sóc chồng con chu đáo hơn, anh cũng đã về nhà ăn cơm mỗi tối. Tuy trái tim chị tổn thương vì bị chồng phản bội. Nhưng chị là người thông minh, chị thấu hiểu rằng: “Lỗ hổng ở chỗ nào thì nên bù đắp ở chỗ đó, nếu giờ cả hai cùng buông tay thì gia đình sẽ tan nát. Mọi thứ mà chị gây dựng bao năm qua sẽ vỡ tan tành”.
Chị điếng người trước những lời thú nhận thẳng thắn của anh (Ảnh minh họa)
Vậy đấy, phụ nữ khi đã làm vợ đừng lúc nào cũng đổ lỗi cho chồng và người thứ ba vì đôi khi mọi chuyện là xuất phát điểm từ mình. Tuy nghiên trong câu chuyện này anh cũng là người sai. Hãy luôn soi xét mọi chuyện phân tích sai đúng rồi hãy đưa ra quyết định. Bị phản bội đau thật đấy, nhưng nếu ta chỉ nhìn vào nỗi đau đó rồi làm mọi chuyện rối tung theo suy nghĩ tiêu cực của mình thì sẽ chỉ khiến gia đình và mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Đàn ông sẽ có lúc này lúc kia, nếu tha thứ được thì cứ tha thứ. Đàn ông họ không muốn vợ mình quá giỏi, họ cũng không cần vợ mình kiếm thật nhiều tiền, thứ họ muốn là 1 người vợ đảm đang, biết yêu thương chồng con gia đình và biết đối nhân xử thế.
Bão sắp qua đi, gia đình chị đang ấm dần lên. Như lời cô tình nhân của chồng hứa, cô ấy đã chủ động biến mất. Chị biết, chị cảm nhận được đó là 1 người có tự trọng và có lẽ cô ta cũng đau rất nhiều vì chỉ một lần gặp mặt thôi chị cũng đã hiểu tình cảm cô ta dành cho chồng chị là thật lòng. Vậy đấy, người thứ 3 kia đã khiến chị khổ sở rất nhiều nhưng cũng nhờ cô ta chị mới giật mình tỉnh ngộ để có thể cân bằng lại mọi thứ trong cuộc sống của mình.
Hà Nội chiều đông, lòng người trĩu nặng!
Theo Blogtamsu
Tỉnh dậy sau đêm mưa gió bị chồng đuổi khỏi nhà, tôi chết lặng vì bất ngờ
Khi lang thang một cách vô định trong đêm đầy mưa gió, tôi bị ngất và được đưa đến bệnh viện. Khi tỉnh dậy, tôi ngạc nhiên tột độ khi người chăm sóc tôi là Bắc.
Năm tôi học lớp 9, bố tôi đột ngột qua đời vì tai nạn. Cái chết bất ngờ của ông làm gia đình rơi vào cảnh khốn đốn. Mẹ tôi từ trước tới giờ chỉ ở nhà nội trợ, công việc làm ăn của bố, mẹ không hề biết. Vì vậy những người mà bố tôi nợ tiền thì họ đến đòi, còn bố tôi đang làm ăn với người nào thì bà không rõ.
Những ngày sau đó bà chỉ biết khóc, rồi bán từng món đồ trong nhà để trả nợ. Cả căn nhà của ba mẹ con cũng không giữ được. Trong lúc khó khăn ấy, hai vợ chồng bạn thân của bố giúp đỡ nhiệt tình. Họ muốn đưa tôi về nuôi để mẹ tôi bớt đi vất vả. Họ phân tích với mẹ tôi rất nhiều, vì tương lai của tôi, mẹ đồng ý. Tôi xa mẹ xuống thành phố ở trọ nhà hai bác và bắt đầu học cấp 3.
Những năm tháng ở trọ, con trai của hai bác là Bắc luôn dành cho tôi sự quan tâm đặc biệt. Bắc là người trầm tính nhưng rất chu đáo. Mỗi ngày hai đứa cùng đi cùng về, lúc nào Bắc cũng chuẩn bị sẵn ô, áo mưa. Đôi khi còn mua đồ ăn nhẹ cho tôi. Ngày ấy, tôi cảm nhận được tình cảm của anh dành cho mình.
Đặc biệt là những lời nhắn xa gần trong các tấm thiệp: "Mình sẽ mãi đợi bạn ở cuối con đường" hay "Mình sẽ là bến đỗ cuối cùng cho hành trình của bạn". Tôi hiểu Bắc muốn nói gì với mình nhưng cứ vờ như không biết. Càng lớn tôi càng xinh nên xung quanh tôi vệ tinh rất nhiều. So với những người theo đuổi thì Bắc quá rụt rè. Nhìn Bắc như ông già trước tuổi, không hợp với cô gái trẻ đẹp nhiều tham vọng như tôi.
Cả tôi và Bắc đều vào đại học, tôi học quản trị kinh doanh còn Bắc theo đuổi giấc mơ y khoa của mình. Suốt quãng thời gian sinh viên, Bắc vẫn nhớ tặng quà cho tôi vào tất cả các dịp lễ. Nhưng tôi nào có ngó ngàng gì, vào những ngày đặc biệt tôi đều kín lịch, tôi có quá nhiều người săn đón.
Với tham vọng của mình, vừa tốt nghiệp đại học, tôi đã trở thành con dâu nhà giàu. (Ảnh minh họa)
Khi đang học năm cuối tôi và Tuấn hẹn hò yêu đương. Tuấn là con trai của một gia đình kinh doanh giàu có. Hẹn hò với tôi Tuấn ăn mặc đẹp, tiêu xài rất thoáng. Những món quà Tuấn dành cho tôi có giá trị vật chất rất lớn. Không chỉ vậy Tuấn còn hứa sẽ lo việc làm cho tôi khi tốt nghiệp.
Tuấn đúng là mẫu người mà tôi ao ước. Với tham vọng của mình, vừa tốt nghiệp đại học, tôi đã trở thành con dâu nhà giàu. Cứ ngỡ rồi đây cuộc đời mình sẽ sống trong nhung lụa, sẽ rạng rỡ đẹp tươi. Nào ngờ tất cả chỉ là giấc mơ phù phiếm. Tuấn là con ngựa bất kham, sau khi có vợ rồi vẫn còn thèm gái đẹp. Chỉ vài tháng sau cưới Tuấn đã ăn chơi thâu đêm suốt sáng. Tuấn bỏ tôi bơ vơ trong căn nhà rộng lớn. Nhiều lần Tuấn về nhà trong trạng thái say khướt, nồng nàn mùi nước hoa và bia rượu. Tôi còn ê chề hơn khi Tuấn cứ luôn miệng nói khi tôi chăm sóc anh: "Em giỏi lắm, để anh bo cho em".
Chuyện vợ chồng nhạt nhẽo, cả tháng trời anh mới ở nhà với tôi một đêm. Tôi cảm giác giống như anh ban ân huệ cho mình. Chẳng một cử chỉ âu yếm, chỉ là vồ vập cho xong chuyện, như để làm đúng trách nhiệm và giải quyết nhu cầu. Tôi không biết mình đã khóc vì buồn tủi biết bao nhiêu. Vài lần tôi có nhờ mẹ chồng nói giúp, đáp lại là nụ cười mỉa mai của bà: "Cô đã không biết cách giữ chồng mà còn nói này nói nọ. Nếu cô không làm nó chán thì nó đâu có đi". Nhưng tôi đã làm nên gì nên tội, có chăng tôi đã quá nóng vội khi quyết định cho tương lai của mình.
Sống trong nỗi buồn tủi gần một năm, tôi phát hiện mình có thai. Trong tôi nhen lên chút hi vọng, biết đâu khi có con anh sẽ thay đổi. Hôm ấy tôi chuẩn bị bữa tối thật thịnh soạn để báo tin vui cho anh. Nhưng rồi tôi như rơi xuống địa ngục khi hôm ấy anh về cùng với một cô gái khác. Anh nói dõng dạc trước mặt tôi: "Đây là người yêu và sống cùng tôi mấy tháng nay, tôi và cô ấy sẽ cưới nhau, chắc cô biết mình nên làm gì chứ?".
Không kiềm chế được cơn giận tôi gào khóc. Tôi nói hết những gì mình chịu đựng bấy lâu nay. Tôi kêu anh là một kẻ khốn nạn độc ác, tôi nhào đến định đánh anh cho hả giận. Nhưng anh đẩy tôi ngã nhào vào bàn ăn, thức ăn bám đầy người. Chưa hết anh còn đưa đơn li hôn kêu tôi kí, anh hét vào mặt tôi: "Ngày mai về tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa".
Anh đi rồi, tôi ngồi rũ rượi. Chẳng còn gì hết để luyến tiếc, chẳng còn gì để níu kéo. Tôi kí đơn rồi lẳng lặng ra khỏi nhà một cách vô định trong đêm đầy mưa gió. Mưa càng ngày càng nặng hạt, tôi lang thang như đang trừng phạt chính mình. Sức khỏe không tốt và ướt lạnh tôi bị ngất trên đường.
Không kiềm chế được cơn giận tôi gào khóc. Tôi nói hết những gì mình chịu đựng bấy lâu nay. (Ảnh minh họa)
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện, cú ngã quá mạnh cộng thêm bị lạnh và yếu nên cái thai trong bụng đã mất. Tôi còn ngạc nhiên vô cùng khi người bác sĩ đang chăm sóc cho tôi không ai xa lạ mà chính là Bắc, người đã từng yêu tôi.
Cảm giác ngượng ngùng xấu hổ dâng ngập lòng. Tôi cố kìm nén nhưng nước mắt tủi thân cứ liên tục trào ra. Những ngày ở viện, Bắc chăm sóc tôi hết sức tận tình. Anh không hỏi tôi bất cứ điều gì, chỉ luôn miệng động viên tôi hãy cố gắng cho mau hồi phục sức khỏe. Bắc càng chu đáo tôi càng hối hận. Tôi xuất viện Bắc nhiệt tình đưa tôi về tận nhà mẹ ruột.
Hơn 6 tháng nay, tan làm là Bắc lại về nhà tôi, Bắc nói bao năm qua tình cảm anh dành cho tôi vẫn không phai nhạt. Anh muốn tôi làm người yêu của anh. Anh sẽ là người chăm lo cho tôi trên quãng đường sắp tới. Bắc sẽ không quan tâm đến dư luận, sẽ bỏ qua mọi thứ và làm cho tôi hạnh phúc.
Bắc muốn tôi chấp nhận lời cầu hôn của anh và can đảm về ra mắt bố mẹ anh. Nhưng ngập tràn trong tôi là cảm giác tự ti và mặc cảm. Tôi là gái đã có chồng, đã từng chối bỏ tình cảm của anh ấy. Anh giờ là người thành đạt, tôi có còn xứng đáng khi đứng cạnh anh không. Rồi bố mẹ anh khi biết chuyện liệu họ có chấp nhận tôi làm dâu. Khi trước đây chính tôi là người vội vàng kết hôn dù họ khuyên tôi nên suy nghĩ cẩn thận. Tôi bối rối vô cùng, tôi có nên nhận tấm chân tình của Bắc, hay chủ động rời xa anh. Mong mọi người cho tôi vài lời khuyên.
Theo 2sao
Muốn nói bí mật đêm tân hôn cho chồng biết nhưng... Thấy những vệt loang trên tấm ga giường, anh bối rối tìm cách lau đi rồi ôm tôi vào lòng. Anh không biết đằng sau đó là nỗi đau. Tôi có một nỗi đau mà đến tận giờ cứ đang âm ỉ từng ngày. Tôi chấp nhận đến với anh khi vừa bị người yêu bỏ rơi, rồi ngày qua ngày tôi cảm...