Nếu không cưới, tôi sẽ đánh mất anh
Anh bảo kiểu gì năm nay cũng phải cưới, không sẽ chia tay vì không muốn mọi người dị nghị về việc anh ‘ít học’ hơn tốt.
ảnh minh họa
Tôi không có ba, đúng hơn là một đứa con hoang. Vì thế, tôi lớn lên trong tình thương của mẹ, ông bà ngoại, các dì và các cậu. Tôi có mọi thứ mà các bạn có (tôi nghĩ do mẹ muốn bù đắp cho tôi), mặc dù gia đình tôi bình thường chứ không giàu có gì.
Mọi người xung quanh tôi thường tránh nhắc về ba trước mặt tôi. Tôi biết họ sợ tôi buồn. Nhưng trong thâm tâm tôi từ lâu không để bụng chuyện đó vì tôi có biết “ông ấy” là ai đâu. Có đôi khi người ta hỏi về ba, tôi cũng hơi chạnh lòng và lúc đó tôi nghĩ tới mẹ mình – người đã tảo tần mưa nắng “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” để nuôi tôi ăn học.
Do hoàn cảnh của mình nên trong suy nghĩ, tôi sẽ cố gắng học để làm mẹ vui, sẽ không có bạn trai như các bạn khác. Vào cao đẳng, tôi chọn một trường gần nhà vì không muốn xa mẹ và cuối tuần có cơ hội phụ giúp mẹ nhiều hơn. Và như thế ba năm học cao đẳng trôi qua êm đềm.
Video đang HOT
Sang đến năm thứ ba, tôi bắt đầu yêu. Anh là người hiền lành, rất thương tôi, thương một cách chân thành, trong sáng. Anh quan tâm tôi ở mọi mặt và luôn lo lắng cho tôi khi tôi có chuyện buồn. Anh lo tôi nhịn đói khi tôi học ôn thi… Những lúc đó, anh luôn gọi điện nhắc nhở tôi ăn uống. Đôi lúc anh bực mình mắng tôi vì lo học chưa ăn cơm, bệnh mà không uống thuốc… Những cử chỉ đó của anh làm tôi thương anh lúc nào chẳng hay. Mặc dù trước đó tôi không thèm để ý gì tới anh. Vì anh cũng bình thường như bao nhiêu người khác.
Tôi ra trường, trải qua nhiều công việc và bây giờ tôi đã đi làm ở một cơ quan nhà nước. Anh cũng luôn sát cánh bên tôi, cũng quan tâm tôi như ngày trước. Có thể nói anh là một người mẫu mực. Quen nhau gần một năm rưỡi nhưng anh chưa một lần nói lớn tiếng với tôi, không rượu chè, thuốc lá, biết làm ăn, là người lanh lẹ biết tính toán chứ không phải là khù khờ gì. Ai cũng nói gặp anh là phúc của tôi. Mẹ tôi các cậu và dì của tôi cũng rất quý anh. Tôi cũng đã lên nhà anh chơi một lần hôm Tết và gia đình anh cũng rất quý tôi. Họ luôn muốn anh và tôi được với nhau.
Nhưng bây giờ cản trở của chúng tôi là sự mặc cảm trong anh. Mọi người xầm xì bảo tôi rằng: “ Sao mày lại đi yêu một thằng ít học như thế (anh chỉ học hết lớp 9)? Công việc mày ngon lành, mày tìm một thằng ngon hơn yêu không sướng à? Sau này cưới về lỡ nó không cho mày đi làm nữa thì sao?”. Nghe mọi người nói, tôi chỉ cười.
Còn anh, không biết anh nghe thấy gì mà dạo này anh có thái độ khác với tôi. Anh ít nói chuyện với tôi, ít quan tâm tôi. Anh bảo tôi rằng: “Tương lai em còn dài lắm, em hãy đi tìm hạnh phúc của mình, đừng quen một người ít học như anh nữa, chắc anh em mình có duyên mà không có nợ”. Tôi biết anh đau khổ, tôi cũng đã khuyên anh nhưng anh không nghe.
Chúng tôi tạm chia tay được nửa tháng thì anh nói không thể quên tôi được vì anh rất yêu tôi, anh luôn nhớ và nghĩ tới tôi. Tôi cũng đâu khác gì anh. Tôi cũng đã khóc rất nhiều, cố quên anh nhưng tôi cũng không thể. Thế là tôi lại gặp anh. Anh lại quan tâm tôi như ngày xưa. Lần này, anh đòi cưới tôi, cưới càng nhanh càng tốt, vì anh không muốn mất tôi lần nữa.
Nhưng tôi còn biết bao việc phải làm: phải học liên thông (mặc dù anh nói vẫn cho tôi đi học, đi làm bình thường do nhà anh cũng khá giả, ba mẹ anh cũng rất hiền), phải thi biên chế và vấn đề là tôi mới vào làm được mấy tháng nên tôi cũng không muốn cưới chồng sớm… Anh bảo nếu không cưới lần này, tôi sẽ mất anh mãi mãi. Anh nói anh không ép tôi nhưng trong năm nay phải cưới dù có giữa năm hay cuối năm vì anh không muốn nghe người ta dị nghị nữa.
Trong khi đó ông ngoại tôi, một số cậu dì lại không cho tôi quen anh. Họ nói nếu cưới anh tôi sẽ khổ vì anh không có việc làm ổn định. Anh sẽ không cho tôi đi làm sau khi cưới. Còn mẹ, bà ngoại và một số cậu dì ruột lại chấp nhận anh. Giờ tôi phải làm gì đây? Tôi đang rất bối rối.
Theo VNE
Tình... ban ơn
Nhìn ánh mắt rạng ngời hạnh phúc của anh khi sánh bước bên cô, cô biết Bắc yêu cô nhiều lắm. Nhưng, trong trái tim cô, tình cảm dành cho Bắc không khác gì một sự ban ơn.
Cô đứng lặng bên bờ sông, cắn chặt ngón tay đến suýt bật máu. Đó là thói quen của cô mỗi khi gặp chuyện gì quá sức chịu đựng. Dường như cô muốn lấy cái đau thể xác để xoa dịu nỗi đau tinh thần đang vò xé tâm can.
Cô vẫn nghĩ, với những gì từng trải trong tình yêu, cô sẽ không còn đau vì tình. Vậy mà, trước sự ra đi đột ngột của Bắc, trái tim cô buốt nhói. Cô không hiểu tại sao lại như vậy, bởi cô luôn khẳng định mình không yêu Bắc nhiều. Anh yêu được cô là một sự may mắn lớn.
Cô đã qua vài mối tình trước khi đến với Bắc. Tình yêu với Bắc như chốn dừng chân yên bình sau những sóng gió của cô. Cô nhận lời yêu Bắc khi người yêu cũ lên đường đi du học không hẹn ngày về. Cô mệt mỏi, buồn chán, muốn tìm một bờ vai để tựa, và cô nghĩ đến Bắc - người đã theo đuổi cô khá lâu. Anh làm thợ bạc tại một tiệm kim hoàn gần nhà cô. Cô chú ý đến Bắc vì mỗi lần cô đi làm về đều thấy anh ngồi uống cà phê đầu ngõ. Sự trùng hợp ngẫu nhiên ấy làm cô ngờ ngợ. Sau này cô mới biết, Bắc cố tình ngồi chờ ở đó để được nhìn thấy cô mỗi ngày.
Dạo đó, mẹ cô kể, thỉnh thoảng Bắc lại sang nhà cô sửa giùm cái bóng đèn hay lợp lại mái hiên. Cô biết, Bắc đang tìm cách tiếp cận cô. Nghĩ đến điều ấy, cô cười thầm trong bụng. Một đứa con gái xinh đẹp, học hành đàng hoàng, đang làm ở một công ty lớn như cô, chẳng lẽ lại yêu một anh thợ bạc. Vả lại, lúc ấy cô đang vui vẻ bên người yêu nên không quan tâm.
Khi người yêu chia tay, cô mới bắt đầu nghĩ về Bắc, về những quan tâm anh dành cho cô. Cô đáp lại tình cảm của Bắc một cách có chủ ý, chỉ vừa đủ để anh nuôi hy vọng mà vẫn giữ được sự kiêu hãnh của cô. Nhìn ánh mắt rạng ngời hạnh phúc của anh khi sánh bước bên cô, cô biết Bắc yêu cô nhiều lắm. Nhưng, trong trái tim cô, tình cảm dành cho Bắc không khác gì một sự ban ơn. Cô vô tư đón nhận tình yêu, sự chăm chút của Bắc. Đối với Bắc, cô như một bông hoa đẹp cần chăm sóc thật chu đáo. Dù nắng hay mưa, anh đều tận tụy đưa đón cô đi làm. Cô chỉ nhức đầu, sổ mũi là Bắc chạy cuống lên. Bắc không bao giờ giận hờn cô dù cô nhõng nhẽo và bướng bỉnh không ai bằng.
Anh biết, nghề thợ bạc của anh khiến cô ngại ngần khi giới thiệu anh với bạn bè, đồng nghiệp nên anh ý tứ mỗi lần đưa đón cô đều đứng ở rất xa. Dù Bắc làm thợ bạc nhưng tay nghề giỏi nên thu nhập hàng tháng còn cao hơn lương của cô nên muốn mua sắm gì cô chỉ cần đánh tiếng là có ngay. Với gia đình cô, Bắc cũng hết lòng giúp đỡ. Mẹ cô ốm, cô bận việc công ty, mình Bắc túc trực trong bệnh viện. Em trai cô hư hỏng, bỏ nhà đi, Bắc cũng lặn lội tìm về. Cô tin, với tình yêu ấy, Bắc sẽ chẳng bao giờ rời xa cô được...
Vậy mà một ngày, Bắc chở cô đi làm về, ghé vào tiệm hoa mua ít hoa cẩm chướng mừng sinh nhật mẹ cô. Bắc đứng đợi ngoài lề đường, cô vào chọn hoa. Ngẫu nhiên, cô bạn cùng công ty đang ở đó. Khi cô bạn chỉ tay về phía Bắc hỏi có phải người yêu không?. Cô đáp nhỏ "Xe ôm đó". Nào ngờ, cô bạn ngạc nhiên hét to lên. Lời nói của cô bạn đến tai Bắc, nhìn vẻ bối rối của cô, anh dường như đã hiểu chuyện. Trên đường về, anh vòng tay ra sau nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hỏi nhỏ: "Anh trèo cao quá, phải không em?". Cô chỉ biết im lặng.
Sau ngày đó, Bắc gửi cho cô một tấm thiệp nhỏ có hình trái tim vỡ tan và không đến làm ở tiệm kim hoàn nữa... Từ ngày Bắc ra đi, hình bóng anh cứ lẩn quẩn làm cô không thể nào quên được. Lòng cô quặn thắt với niềm hối tiếc không nguôi...
Theo VNE
Vợ mê tít chồng xấu trai Ngày anh chị kết hôn, không ít người thầm lo lắng, bởi Hà là cô gái đẹp, còn Trí thì có biệt danh Trương Chi, vừa xấu vừa lùn. Người ta vẫn bảo, hôn nhân là mồ chôn của tình yêu, vậy mà vợ chồng Hà thì ngược lại, càng ngày họ càng yêu nhau hơn, càng lãng mạn hơn. Ai đời, ngồi...