Nếu hạnh phúc mua bằng tiền thì anh định trả cho em bao nhiêu?
Nhưng không hiểu vì sao sau khi nghe anh nói tôi lại vùng ra khỏi vòng tay anh và hét lớn “Nếu hạnh phúc có thể mua bằng tiền thì anh định trả em bao nhiêu?”
Tôi nhấc chiếc túi xách lên rồi hét thẳng vào mặt anh: “nếu hạnh phúc có thể mua bằng tiền thì anh định trả em bao nhiêu?”
Thật lòng mà nói khi ấy tôi không hiểu tại sao mình có thể thốt ra những lời nói ấy. Anh là người luôn đi phía sau bảo vệ tôi, giúp tôi vượt qua những ngày đau khổ. Vậy mà tôi lại đáp trả anh nhưng câu nói chua chát ấy.
Anh là người mà tôi coi như anh trai, mọi chuyện buồn vui đều có thể chia sẻ với anh. Chuyện công việc, gia đình, kể cả chuyện tình yêu anh cũng là người đầu tiên được biết.
Còn nhớ lần đầu tiên tôi nhận được bó hoa cùng lời tỏ tình của một anh chàng làm cùng cơ quan, người mà tôi đã bao lần khóc lóc khi thấy anh ta thân mật với các cô gái khác, rồi chạy òa đến bên anh khóc như đứa trẻ, những khi ấy thì anh lại là người con trai duy nhất ở bên tôi an ủi, lau đi những giọt nước mắt loang trên gò má tôi, làm đủ trò chỉ mong tôi cười. Rồi những lần tôi và anh chàng kia hẹn hò… tôi cũng vui vẻ hồn nhiên kể mọi chuyện cho anh nghe.
Nhưng cuộc sống quả đúng là nghịch cảnh, tôi đâu biết được một người mà tôi từng coi là anh trai lại có thể yêu thầm tôi lâu đến vậy. Chỉ đến khi anh chàng cùng cơ quan bỏ rơi tôi để chạy theo cuộc tình mới thì tôi mới biết được tình cảm thật của anh.
Video đang HOT
Khi ấy tôi đang sống trong nỗi tuyệt vọng vì bị người yêu đá, tôi khóc lóc, có khi lại cười ngớ ngẩn, tôi sống khác với bản thân, tự hành hạ bản thân mình, có lúc ăn như người bị bỏ đói, cũng có lúc lại tự nhốt mình trong phòng gào thét… thậm chí đến công việc tôi cũng phải xin nghỉ vì không thể ngày ngày đối mặt với cặp tình nhân kia.
Tôi như người điên vì cú sốc quá mạnh, một cô gái cá tính như tôi sao có thể dễ dàng bị đá đau đớn đến vậy. những khi ấy vẫn chỉ có anh là người đàn ông duy nhất bên cạnh tôi, giúp tôi vượt qua sóng gió. Anh khóc thay cho nỗi đau đớn của tôi, khi tôi cười, tôi khóc, tôi ngất lả đi vì nỗi đau đớn tuyệt vọng thì anh đến ôm chầm lấy tôi. Những giọt nước mắt còn nóng của anh khiến tôi không còn gào thét nữa. Khi ấy tôi chỉ biết lặng thinh nhìn anh khóc nấc lên.
Một người con trai như anh mà có lúc phải rơi nước mắt vì những chuyện không phải của mình ư? Tôi không dám tin vào đôi mắt mình nữa. Nhưng anh vẫn ôm chầm lấy tôi và nói:
“Em hãy nghe kỹ những lời anh nói, anh yêu em, anh yêu em ngay từ những ngày mới quen em, 2 năm rồi, đã 2 năm rồi em biết không. 2 năm rồi anh chưa từng quen cô gái nào khác, chỉ mong có một ngày em nhận ra tình cảm anh và cho anh cơ hội. Nhưng em chỉ coi anh là anh trai thôi.
Anh biết điều đó, nên anh không dám nói ra tình cảm của mình, anh sợ, anh sợ nếu nói ra anh sẽ mất em mãi mãi. Khi em quen những chàng trai khác, khi em hẹn hò với họ em có biết lòng anh đau đớn đến nhường nào không?. Khi thấy em cười sung sướng anh cũng vui niềm vui của em, những khi em khóc, em buồn lòng anh còn đau hơn em gấp trăm lần.
Anh không thể hiểu nổi bản thân mình, tạ sao cứ phải chạy theo em, phải mải miết đuổi theo một bóng hình. Nhưng từ nay sẽ khác, anh không thể để tuột mất hạnh phúc của mình. Anh yêu em, hãy quên đi mọi chuyện đau khổ, hắn ta không xứng đáng với em, hãy cho anh cơ hội làm người yêu em, ở bên em quan tâm, chăm sóc em. Đừng bắt anh làm anh trai em mãi thế. Em cần một người đàn ông thành đạt, cần một người có tiền đúng không, những thứ đó anh đều có cả, anh có thể cho em tất cả những gì anh có, tiền bạc, nhà cửa… Hãy làm người yêu anh nhé!”.
Anh nói ra những câu nói ấy trong nghẹn ngào nước mắt, tôi không thể nói thêm được gì, chỉ biết im lặng nghe anh nói. Hóa ra là vậy, anh yêu thầm tôi từ lâu mà tôi lại ngờ nghệch không nhận ra, tôi vô tình đã sát muối lên vết thương lòng anh quá lâu rồi.
Nhưng không hiểu vì sao sau khi nghe anh nói tôi lại vùng ra khỏi vòng tay anh và hét lớn “Nếu hạnh phúc có thể mua bằng tiền thì anh định trả em bao nhiêu?”. Anh đau xót, đứng dậy vụt chạy đi, trong căn phòng lạnh lẽo chỉ còn mình tôi. Tôi hoảng hốt nhận ra có thể tôi đã mất đi một người anh trai tốt, và mất luôn “hạnh phúc” của đời mình vì sự khờ dại của mình.
Theo Guu
Sai lầm vì chọn hôn nhân dựa trên tiền bạc
Tôi có tình yêu đầu 4 năm sinh viên với một người con gái, chúng tôi sẽ nên vợ nên chồng nếu như tôi không đặt vật chất vào hôn nhân.
Tôi có tình yêu đầu 4 năm sinh viên với một người con gái, chúng tôi sẽ nên vợ nên chồng nếu như tôi không đặt vật chất vào hôn nhân.
(Ảnh minh họa)
Tôi năm nay đã ngoài 30 tuổi, lấy chồng vợ được gần 10 năm, nhưng chưa khi nào tôi quên được người con gái đã cùng tôi chia sẻ vui buồn trong 4 năm học thời sinh viên thiếu thốn. Cô ấy không quá đẹp nhưng rất ngoan và yêu tôi hơn chính bản thân mình, tôi cũng rất yêu em, và cảm nhận được những phút giây hạnh phúc khi ở bên em.
Chúng tôi ở khác tỉnh, nhưng cũng chỉ cách nhau có 70 km, gia đình bố mẹ 2 bên đều rất yêu quý và tán thành tình yêu của chúng tôi, bố mẹ tôi còn gọi cô ấy là con dâu khi cô ấy chưa một ngày về làm dâu nhà tôi. Thi thoảng về quê có gì ngon, bố mẹ cũng đều gửi tôi mang ra cho cô ấy dùng, cô ấy dịu dàng và chẳng bao giờ to tiếng với ai, kể cả với tôi, 4 năm yêu nhau, có những lúc tôi sai, có khi cô ấy thật giận cũng chưa khi nào cô ấy to tiếng. Cô ấy mềm mỏng như một dải lụa, nhưng cũng rất mạnh mẽ.
Chúng tôi hứa hẹn với nhau, sau khi ra trường sẽ làm đám cưới, nhưng tôi đã không thực hiện lời hứa của mình. Sau khi ra trường, người tôi chọn lấy làm vợ lại không phải người con gái tôi yêu mà là một cô gái tôi chưa từng quen biết. Tôi là nhân viên của bố cô ấy, ông nói nếu lấy con gái ông tôi sẽ có nhà, có một công việc ổn định và khả năng thăng tiến cao, đầu tiên tôi cười thầm và muốn chửi vào mặt ông ta đã mang vật chất ra để dụ dỗ tôi, tôi tự nhủ không bao giờ đánh đổi bất cứ điều gì để lấy người con gái tôi yêu. Nhưng rồi chẳng hiểu vì sao tôi nghĩ lại, và sau một đêm thức trắng tôi đã quyết định tìm hiểu và cưới cô gái chưa từng quen ấy làm vợ. Đám cưới của chúng tôi chỉ sau 2 tháng kể từ sau cuộc nói chuyện của tôi và bố cô ấy.
Ngày tôi quyết định lấy người con gái khác, tôi đã không dám đến gặp, cũng không dám đối diện với người con gái đã cùng tôi 4 năm, không dám nói ra quyết định của mình, vì chẳng có lý do gì để tôi bỏ cô ấy mà chỉ có lý do rằng tôi đưa vật chất vào hôn nhân. Tôi đã phải nhờ bạn bè nói với cô ấy sự thật này, tôi cứ tưởng cô ấy quá mong manh, sẽ buồn, sẽ gục ngã trước thông tin đó, nhưng cô ấy không như vậy. Ngày tôi cưới, cô ấy vẫn đến dự và chúc phúc cho chúng tôi, cô ấy rất buồn, nhưng tôi không thấy giọt nước mắt rơi trên khóe mi cô ấy, cô ấy vẫn cười, vẫn nói như không có chuyện gì xảy ra, cô ấy làm tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé và hèn mọn trước mặt cô ấy.
Cưới xong, đúng như lời bố vợ đã hứa, tôi có tất cả, nhà cửa, công việc ổn định và khả năng thăng tiến nhanh. Vợ tôi cũng rất đẹp và ngoan, có công việc ổn định và rất tôn trọng tôi, cưới xong cô ấy sinh liền 2 đứa con, một trai và một gái, người ngoài nhìn vào ai cũng khen tôi tốt số, hạnh phúc. Nhưng sao tôi vẫn cảm thấy có một cái gì đó đè nặng trong trái tim tôi, tâm hồn tôi không lúc nào thanh thản. Hình ảnh người cũ cứ chấp chới trong đầu tôi, tôi luôn muốn nghe và tìm mọi cách để biết được thông tin về người cũ, tôi đau, tôi buồn khi biết người cũ có gia đình và đang sống hạnh phúc cùng với chồng con. Tôi đau khi cô ấy nói với bạn bè về tôi như hai kẻ xa lạ, và chẳng thèm hỏi han thông tin gì về tôi. Cô ấy không cả bận tâm đến việc tôi vẫn yêu và nhớ cô ấy mỗi ngày.
Vợ tôi biết tôi không quên được hình bóng người cũ nên cô ấy rất buồn, tôi thấy thương vợ, cảm thấy mình có lỗi với vợ và các con. Nhưng lại chẳng thể chấm dứt những ý nghĩ về người cũ và toàn tâm toàn ý với gia đình, vợ con. Chẳng biết đến bao giờ tôi mới thoát ra khỏi tâm trạng tội lỗi và đau khổ này?.
Theo Baodatviet
Bao nhiều tiền bạc cũng không mua nổi một ngày Lần này, Thần Chết gật đầu. Anh run rẩy viết một dòng: - Xin hãy ghi nhớ: "Bao nhiều tiền bạc cũng không mua nổi một ngày". Có một người rất keo kiệt, lúc nào cũng chắt bóp chẳng dám ăn tiêu gì. Tích cóp cả đời, anh ta để dành được cả một gia tài lớn. Không ngờ một ngày, Thần Chết...