Nếu em vì mất trinh mà không dám lấy anh thì để anh đưa em đi vá
Mắt em rớm nước: “Nếu vì mất trinh tiết mà em mặc cảm khi yêu anh và lấy anh thì anh đưa em đi vá. Chỉ cần em sống vui vẻ tự tin là đủ còn chuyện trinh tiết hãy quên nó đi”.
ảnh minh họa
Tôi gặp em trong 1 chiều thu muộn trong 1 ngôi chùa. Em ngồi ở ghế đá nhìn ngắm xa xôi, đôi mắt có vẻ buồn sâu thẳm. Khuôn mặt mộc, đôi môi hồng… em khác xa với những cô gái son phấn lòe loẹt mà tôi thường gặp.
Tôi xin ngồi cùng ghế với em vì ngôi chùa đó đã hết ghế trống. Ngồi 1 lúc chúng tôi quay sang nói chuyện với nhau, nhưng dĩ nhiên tôi là người mở lời. Sau lần đó tôi hay đến chùa hơn chỉ để mong gặp lại em một lần nhưng dường như không hi vọng. Một chiều khi đang lững thững đi vào chùa tôi thấy em ngồi đó, trên chiếc ghế đá lần đầu chúng tôi gặp nhau, lúc đó tôi không biết dùng từ gì để diễn tả niềm hạnh phúc. Lần này tôi xin số em và rồi chúng tôi làm bạn.
Tôi biết trái tim mình đã thổn thức vì em, tôi biết em cũng quí mến tôi nhưng lại luôn chừng mực giữ ý với tôi. Sau nửa năm làm bạn tôi tỏ tình với em, đáp lại tôi là đôi mắt ngấn lệ quay đi. Em bảo em không thể yêu tôi. Tôi buồn, nhưng vẫn không từ bỏ vì tôi biết hiện tại em vẫn chưa yêu ai.
Tôi cảm giác như em giấu tôi chuyện gì đó cho đến 1 ngày tôi nghe em kể về 1 người bạn. Em nói rằng bạn em trước có yêu 1 người và cô ấy đã lỡ đánh mất cái ngàn vàng nên giờ rất mặc cảm. Hiện tại cô ấy có tình cảm với 1 người mới nhưng không dám nói ra vì sợ anh ta sẽ chê khinh cô ấy. Em kể với đôi mắt rất buồn. Tôi ngầm hiểu người con gái em kể đó là em chứ không phải là bạn em.
Tôi lờ mờ hiểu ra những tổn thương em đã chịu và nỗi mặc cảm em đang mang. Đôi khi tôi nghĩ: “ Sao em ngốc thế, cái đó đâu có gì quan trọng đâu, anh yêu em chứ đâu yêu cái màng trinh bé tẹo ấy”.
Rồi 1 năm trôi qua, chúng tôi vẫn bên nhau. Tôi vẫn bụi bặm như ngày nào, thay vì đi con ô tô sang bố mẹ tôi sắm cho thì tôi chọn con xe cà tang nhưng em vẫn thích ngồi. Tôi nhớ có 1 lần tôi đi xe ga đến em tròn mắt:
- Ơ chiếc Dream đâu mà anh lại đi con này?
Tôi nghĩ thầm: “Trời con gái gì lạ vậy tưởng ai cũng thích đi xe đẹp chứ”.
- À xe kia hỏng nên anh mượn xe bạn.
- Dạ, em cứ tưởng anh đổi xe hì hì em ngồi con xe kia quen rồi nên không thấy nó em lại nhớ nhớ. Anh đừng có đổi xe nha, sau này lấy vợ hãy đổi còn giờ đón em cứ đi con xe đó là được rồi.
Video đang HOT
- Em chỉ nhớ xe thôi à, thế không nhớ người hả?
Em cười tươi rồi đánh trống lảng.
- Hì thôi mình đi nào.
Em vẫn thế, giản dị và bình yên. Hôm đó tôi đã chuẩn bị rất công phu để tỏ tình em, tôi muốn làm em bất ngờ. Đúng là em bất ngờ, ánh mắt em ngạc nhiên hạnh phúc rồi lại chùng xuống.
- Em làm bạn gái anh nhé?
- Em… em đã nói rất nhiều lần rồi mà. Em không thể, em không xứng đáng với anh đâu.
- Ngốc có gì mà em không xứng?
- Anh biết vậy là đủ?
- Nếu anh nói điều này không phải thì em đừng giận nhé, có phải em mặc cảm chuyện trinh tiết không? Cô bé em nhắc trong câu chuyện lần đó có phải là em không?
- Anh… sao anh lại…?
- Anh nói như vậy có vẻ hơi vô duyên, nhưng nếu vì lý do đó thì xin em hãy cho anh được ở bên em. Anh yêu tâm hồn em, yêu con người em. Anh chưa bao giờ đặt ra mục tiêu là yêu và lấy vợ còn trinh cả. Điều anh quan tâm đó là được ở bên chở che người con gái anh yêu mà thôi, anh không cần gì nữa hết.
Mắt em rớm nước, em khóc nấc lên. Tôi ôm em vào lòng rồi nói:
- Đừng đẩy anh xa em nữa nhé, anh yêu em.
- Anh sẽ không hối hận khi yêu một cô gái không còn trinh như em chứ?
- Anh không hối hận. Thậm chí anh còn muốn cưới em làm vợ ngay và luôn cơ?
- Nhưng dù sao em vẫn thấy mặc cảm, em xin lỗi.
- Nếu vì mất trinh tiết mà em mặc cảm khi yêu anh và lấy anh thì anh đưa em đi vá. Và hãy làm lại từ đầu từ đó em nhé, vứt bỏ sự mặc cảm đi, anh sẽ bù đắp cho em. Chỉ cần em sống vui vẻ tự tin là đủ còn chuyện trinh tiết hãy quên nó đi.
- Cảm ơn anh.
- Ngốc, đừng xa anh nữa nhé. Anh yêu em.
Sau lần đó chúng tôi là 1 đôi, dù tôi chẳng quan trọng chuyện trinh tiết nhưng tôi vẫn đưa em đi vá. Tôi muốn em xóa bỏ quá khứ, muốn em vui vẻ trở lại. Và đến khi kết hôn chúng tôi sẽ làm chuyện đó vào đêm tân hôn xem như em còn nguyên vẹn.
Tôi nguyện sẽ yêu em, thương em bằng cả con tim mình. Ngày mai, chúng tôi sẽ là vợ chồng. 2 năm qua cũng đủ để tình yêu chúng tôi được kiểm chứng. Tôi cũng mong các bạn gái nếu rơi vào trường hợp như vợ tôi thì đừng mặc cảm và tôi cũng mong các anh đàn ông đừng ích kỷ họ, vì cuộc sống không ai hoàn hảo cả. Hãy yêu và nhìn vào tâm hồn nhân cách của người bạn yêu thay vì cái màng trinh bé tẹo giữa kẽ chân kia.
Theo blogtamsu
"Cô mất trinh đừng nên bắt tôi phải chung thủy!"
Giá như ngày đó, khi biết tôi đã mất "cái ngàn vàng", anh chối bỏ tôi một cách phũ phàng thì giờ tôi đâu phải đau khổ như này.
Tôi được sinh ra trong một gia đình truyền thống, bố mẹ đều là cán bộ công chức nên từ nhỏ tôi đã được giáo dục tử tế. Cuộc sống gia đình bình lặng, cùng với sự quan tâm của bố mẹ nên phải nói rằng tôi được bao bọc như một công chúa. Thậm chí, so với bạn bè cùng trang lứa, tôi là đứa bị bố mẹ quản lý chặt chẽ nhất. Tôi biết, bố mẹ thấy nhiều vụ cưỡng hiếp xảy ra với các bạn gái nên lo lắng cho tôi mà theo sát tôi như vậy.
Thế nhưng, sự quản lý chặt chẽ của bố mẹ khiến tôi trưởng thành chậm hơn so với các bạn. Giữa tôi và mẹ gần như tôi chẳng bao giờ tâm sự chuyện tình cảm, cảm xúc cá nhân. Đến khi tôi học lớp 9, một số bạn trong lớp đã thích và yêu nhau. Lên cấp 3 cũng vậy, lớp tôi và lớp khác, tôi cũng được biết một vài cặp đôi yêu nhau. Họ đi học rồi về cùng nhau, còn ôm hôn nhau công khai. Một lần vô tình được nhìn đôi bạn cùng lớp hôn nhau tại cầu thang, tôi ngại quá, mặt đỏ bừng. Tôi cảm thấy, dù được học môn Sinh học nhưng dường như tôi rất tồ trong chuyện tình yêu, chứ chẳng hề biết đến khái niệm tình dục.
Giá như ngày đó, khi biết tôi đã mất "cái ngàn vàng", anh chối bỏ tôi một cách phũ phàng thì giờ tôi đâu phải đau khổ như này. (Ảnh minh hoạ)
Lên học đại học, mối tình đầu của tôi với một anh hơn tôi 1 tuổi, học trường khác. Anh là em họ của chị cùng phòng ký túc với tôi. Vì chưa yêu ai bao giờ, trái tim của một cô gái mới lớn không tránh khỏi những thổn thức, những rung động đầu đời. Tôi còn chẳng biết thế nào là tình yêu. Chỉ là có tình cảm, cứ muốn gặp nhau, bên nhau mà thôi. Thân thiết hơn, chúng tôi cũng có động chạm cơ thể, nhiều lúc tôi thấy anh rất khó chịu, bức bối trong người nhưng anh quyết giữ gìn cho tôi. Bản thân tôi cũng thấy sợ nên không dám. Mối tình đầu kết thúc sau 2 năm, chúng tôi quyết định coi nhau như anh em.
Sau đó, tôi có thích 1-2 người nhưng rồi chẳng đến đâu. Cho đến khi, tôi quen một anh hơn tôi 4 tuổi qua một người bạn. Lúc đầu, cũng chỉ là những cử chỉ quan tâm, những lần hẹn hò đón đưa của anh. Rồi tôi dần yêu anh lúc nào không hay. Sau đó, mối quan hệ giữa chúng tôi ngày càng sâu sắc hơn, cũng là lúc anh thường xuyên đòi hỏi tôi "chuyện ấy". Tôi vốn nhút nhát, dù đã nghe các bạn cùng phòng kể về những điều thầm kín chẳng bao giờ nghĩ sẽ dám làm cả nên tôi đều từ chối. Anh nhiều phen quyết liệt nhưng thấy tôi sợ nên đành chịu. Trong một lần đi ăn cùng anh, tôi bình thường không uống rượu nhưng hôm đó vì vui mà uống một chút. Không ngờ tôi say luôn. Sáng tôi tỉnh giấc thấy mình nằm trong nhà nghỉ, không mảnh mải che thân. Anh đã cướp mất đời con gái của tôi trong lúc tôi say rượu. Tôi cảm thấy đau đớn, mệt mỏi vô cùng. Không thấy anh đâu, tôi gọi điện thì thấy không liên lạc được. Tôi mất vài phút bình tĩnh, nhớ lại những gì đã qua rồi tự về phòng.
Nghỉ ngơi một ngày sức khỏe tôi mới khá hơn. Tất nhiên các bạn cùng phòng không ai biết chuyện gì đã xảy ra với tôi. Bởi tôi nói với họ rằng tôi về hơi muộn nên ngủ lại nhà bạn cùng lớp. Những ngày sau đó, tôi gọi điện đến số máy của anh đều không liên lạc được. Cảm giác bị lừa dối khiến tôi rơi vào trạng thái khủng hoảng vài tuần sau đó. Tôi cũng chẳng tâm sự với ai, ngày tôi vẫn học nhưng đêm đến lại nằm khóc một mình. Việc tham gia vào một số câu lạc bộ của trường khiến tôi quen biết nhiều người hơn, cũng có những chàng sinh viên thích và tán tỉnh nhưng nỗi đau chưa nguôi khiến tôi cảnh giác.
Hơn nữa, qua đọc báo, qua những câu chuyện của bạn bè, tôi thấy mọi người lên án những cô gái chưa chồng mà mất "cái ngàn vàng" khiến tôi càng đau khổ. Có những khoảnh khắc tôi suy sụp từng nghĩ đến cái chết. Nhưng nghĩ đến công lao bố mẹ nuôi nấng, nghĩ đến sự quan tâm của họ hàng, thầy cô, bạn bè khiến tôi không thể nào hành động dại dột được. Những người sau đó đến với tôi, tôi thường như con nhím xù lông, tỏ thái độ lạnh lùng. Nhưng thực ra, chỉ là tôi rất sợ, sợ lại bị lừa thêm một lần nào nữa. Tôi nghĩ rằng mình không còn trong trắng, nếu người con trai biết họ sẽ chẳng yêu, chẳng cưới tôi làm vợ đâu. Thế nên, suốt 2 năm sau đó tôi không yêu ai.
Cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học và đi làm, tôi quen chồng tôi. Ngay từ khi tôi mới vào công ty làm việc, tôi đã cảm nhận được ánh mắt trìu mến anh dành cho tôi. Những ngày sau đó, anh chủ động làm quen, hẹn tôi đi ăn. Tôi biết anh thích tôi nhưng tôi từ chối vì sợ sẽ yêu anh. Nhưng lý trí không lấn át được con tim. Sự kiên trì theo đuổi của anh trong nỗ lực chống lại của tôi, cuối cùng anh đã thắng. Tôi và anh yêu nhau, trở thành cặp trai tài gái sắc trong công ty. Mọi người đều ủng hộ khi biết chúng tôi là một cặp. Anh chưa từng hỏi, tôi cũng không kể về quá khứ của tôi. Tôi chôn vùi tất cả những ký ức đau thương. Yêu anh, yêu mà không biết ngày mai sẽ ra sao. Tôi không dám nghĩ đến việc anh sẽ lấy tôi làm vợ.
Anh cũng đã nhiều tuổi, muốn kết hôn nên sau vài tháng yêu nhau anh ngỏ lời cầu hôn. Tôi biết mình không còn trong trắng nên luôn lo sợ nếu anh biết điều này. Nhưng bên anh tôi có cảm giác an toàn, tin tưởng nên nhận lời cầu hôn. Sau ngày ăn hỏi, trong một lần đi chơi xa chỉ có 2 người, anh đòi hỏi tôi "chuyện ấy". Trong giây phút không kiềm chế được tình cảm, chúng tôi đã "yêu".
Tôi vẫn còn nhớ khoảnh khắc ấy. Từ niềm hân hoan được cảm nhận cơ thể của nhau, anh bỗng tối sầm mặt khi biết tôi không còn trong trắng. Ngay sau đó, anh dừng lại và hỏi tôi. Điều mà bao lâu nay khiến tôi đau khổ, khiến tôi sợ sệt lại một lần nữa làm tim tôi đau nhói. Tôi không giấu diếm và nói thật với anh rằng tôi trước đó đã từng bị người yêu cũ chiếm đoạt "cái ngàn vàng" trong lúc tôi say. Lúc đầu, anh tỏ ra bất ngờ, thể hiện ánh mắt hoài nghi về tôi. Anh trách tôi sao không nói, nhưng có lúc nào tôi có cơ hội được nói đâu, huống chi điều này đâu dễ nói. Thấy tôi bật khóc, anh ôm tôi vào lòng, an ủi vỗ về, cảm giác như anh rất hiểu và thông cảm cho tôi. Sau đó, tôi thấy anh không hề có biểu hiện gì khác biệt. Tôi đã cảm thấy hạnh phúc và may mắn vô cùng khi anh bỏ qua sai lầm trong quá khứ của tôi, chấp nhận yêu và lấy một người không còn trong trắng như tôi.
Câu nói của chồng như nhát dao cứa vào tim tôi: "Cô mất trinh đừng bắt tôi phải chung thủy!" (Ảnh minh họa)
Đám cưới của chúng tôi diễn ra sau đó. Quyết định kết hôn chỉ sau vài tháng yêu nhau nên gần như chúng tôi vẫn còn giữ nguyên cảm giác nồng nàn của các cặp đôi đang yêu. Chồng tôi cũng không nhắc lại chuyện quá khứ của tôi nữa. Tôi biết anh chịu thiệt nên luôn chăm sóc, quan tâm đến anh, mong phần nào bù đắp cho anh. Thế nhưng, khi tôi có thai, tôi thấy chồng mình thường xuyên về muộn. Anh cũng chẳng quan tâm đến nhu cầu "chuyện ấy" của tôi nữa. Chỉ khi tôi đòi hỏi thì anh đáp ứng, còn thì anh không tỏ ra hào hứng với tôi.
Cảm nhận của người phụ nữ không bao giờ sai, tôi biết chồng mình đã ngoại tình. Nhưng anh nhất mực từ chối việc ngoại tình khi tôi nói cảm nhận của tôi. Tôi quyết định thuê người theo dõi anh thì biết chồng hẹn hò với người con gái khác tại nhà nghỉ. Khi đã đủ bằng chứng, tôi mới đưa anh xem. Không những không biết lỗi khi phản bội vợ, lần này chồng tôi nhận luôn và kèm thêm một câu như nhát dao cứa vào tim tôi: "Cô mất trinh đừng bắt tôi phải chung thủy!". Tôi không ngờ đây là câu nói của người chồng mà tôi yêu thương, người đầu ấp gối kề với tôi. Những tưởng tình yêu lớn lao anh dành cho tôi khiến anh bỏ qua tất cả mà cưới tôi, thì ra anh vẫn ấm ức trong lòng để rồi thản nhiên tìm niềm vui bên ngoài như vậy. Tôi ân hận vì mình đã quá vội vàng kết hôn. Giá như ngày đó, khi biết tôi đã mất "cái ngàn vàng", anh chối bỏ tôi một cách phũ phàng thì giờ tôi đâu phải đau khổ như này.
Từ hôm đó, vợ chồng tôi không ai nói với ai câu nào. Anh có xin lỗi nhưng tôi cảm thấy bị xúc phạm nên khó tha thứ được. Tôi đang bầu bí nên tâm trạng càng thêm nặng nề. Cảm giác rối bời khiến tôi không nghĩ được điều gì nữa. Nếu ly hôn thì tôi sợ đứa con trong bụng chào đời mà chẳng có tình cảm của cha. Còn nếu tiếp tục, tôi sẽ phải chấp nhận việc chồng phản bội chỉ vì khi đến với anh tôi không còn trong trắng. Tôi lo sợ anh nếu đã có một lần thì sẽ có những lần sau đó, anh sẽ lấy chuyện quá khứ để chì chiết tôi.
Theo Ngày nay
Cả tuần nay tôi không dám gần chồng vì vẫn bị ám ảnh bởi cái đêm hôm ấy Một tuần nay, anh làm ca 2 về muộn và đó cũng là đúng một tuần liền tôi không dám động vào chồng kể từ cái đêm hôm ấy. Nỗi lo sợ lúc nào cũng thường trực trong tôi. Chồng tôi là một người đàn ông yêu vợ thương con, tính tình hiền lành ai cũng quý. (Ảnh minh họa) Tôi và chồng...