Nếu em không còn nhớ…
Dạo này em rất hay quên. Quên tên người mình đang trò chuyện. Quên đường đến cơ quan. Quên việc mình đang muốn làm. Và em sợ. Sợ một ngày em sẽ quên anh!
Em không phải à họa sĩ để có thể vẽ chân dung anh. Nhưng nhắm mắt lại, em vẫn hình dung được từng đường nét trên gương mặt anh thuở thiếu thời ngày ta làm bạn, dẫu giữa chúng ta đã từng là mấy chục năm xa cách. Em tiếc mình không là họa sĩ. Nên em sợ ngày sẽ quên anh. Em sợ cảm giác rồi anh cũng giống như ngàn vạn người đời, không có chi khác biệt. Ta sẽ lướt qua nhau mà chẳng đọng lại chút gì.
Ai đó từng nói: người giàu có là người có thật nhiều kỷ niệm… Xòe bàn tay, kỷ niệm đôi ta không đủ để đếm. Vì anh kiệm lời quá. Mà em thì lại rất ư… đàn bà, chỉ thích nghe những lời ngọt ngào thoảng lướt bên tai. Nhưng em đã không sao quên được câu anh dặn dò ngắn gọn khi em tâm sự cùng anh những rối bời mình vừa mắc phải: tối nay T. ngủ sớm, cho trời mưa xuống cái coi – mấy nay nóng quá! Em lặng lẽ nghe lời anh, nào hay khi em ngủ, anh âm thầm cặm cụi dọn dẹp những hoang tàn đổ nát cho em.
Gặp nhau, anh ít nói, chỉ chăm chút gắp thức ăn cho em. Thoáng chốc em thấy mình bé dại, ngẩn ngơ vì lần đầu tiên được chăm sóc, yêu thương.
Em vẫn còn bàng hoàng trong một ngày mình khóc như điên dại vì những đau đớn cùng cực, bất giác anh đã gọi cuộc điện thoại đầu tiên cho em. Chỉ im lặng nghe em khóc. Em nghe hơi thở ở đầu dây bên kia, mới biết mình đã không còn một mình. Anh ôn tồn căn dặn: hãy gọi anh bất cứ khi nào em muốn.
Lời thương, anh ý nhị thốt ra. Chúng mình thay đổi cách xưng hô – ừ thì cũng là hai từ anh, em như bao đôi lứa khác, nhưng chỉ với anh, em mới nghe tim mình rung động.
Đủ chưa em, bấy nhiêu kỷ niệm, có đủ níu chân em khi bước vào vùng lãng quên? Mai này gặp lại nhau, em phải làm sao để không quên được anh?
Em nhớ mình từng nói, giả sử nếu chia được thời gian ra làm hai, em muốn đó là trước và sau khi gặp anh. Gặp anh rồi, em không còn muốn quay lại thời gian trước kia, khi mình còn cô độc quá, bất hạnh quá.
À, em biết rồi anh ạ. Cái nắm tay nhau – sự thân mật nhất mà mình từng trao, sẽ là cột mốc neo em lại nơi bến bờ ký ức. Bởi chẳng phải người ta từng nói: một cái nắm tay hơn vạn lần ân ái đó sao. Anh nắm tay em, khẽ nói: em đừng bao giờ nghĩ mình là người đàn bà bất hạnh, biết không em?…
Video đang HOT
Xâu chuỗi từng kỷ niệm, em giữ chặt, lo mai này đánh rơi, biết làm sao nhặt lại? Người không còn ký ức chẳng phải là đáng sợ lắm sao. Nên anh ơi, nếu em không còn nhớ, anh chẳng cần phải nói câu yêu em – chót lưỡi đầu môi thường tình của thế gian, chỉ cần khẽ thốt: tối nay T. ngủ sớm, cho trời mưa cái coi… là em nhận ra anh, anh của riêng em rồi. Và cứ thế, mỗi ngày anh sẽ kiên trì nhắc em từng chuyện nhỏ. Mỗi ngày ta lại tinh khôi như mới bắt đầu. Bắt đầu từ cái câu anh ngập ngừng: Tui thương T.
Thốt nhiên, em tự hỏi, nếu một mai anh không còn nhớ, em biết lấy gì gợi lại những lãng quên. Vì em cũng như bao người, chỉ trao anh những lời có cánh, hao hao, giông giống. Hóa ra, câu “em yêu anh” không hề quan trọng, chỉ cần là lời thốt lên tự đáy lòng, mới là mật mã mở ra cánh cửa giữa nhớ nhớ quên quên…
Theo Baophunu
"Hóa ra mục đích lấy vợ của anh là như vậy đấy!"
Hóa ra mục đích của anh lấy vợ về là để làm ô sin, đẻ mướn và nô lệ tình dục thôi sao? Thật bất hạnh cho người phụ nữ nào bị anh lừa về làm vợ.
Em xin chia sẻ những điều này đến tác giả Thành Đạt - chủ nhân bài tâm sự "Tôi không tìm được vợ hội đủ thiên chức làm mẹ, làm vợ, làm bạn".
Chào anh Thành Đạt! Em đang chuẩn bị tắt máy để chuẩn bị bữa tối thì lướt vào đây vô tình đọc được bài của anh. Quả thật là bất ngờ khi anh "Thành Đạt" mà lại khó kiếm được người phụ nữ chỉ có 3 thiên chức nhỏ nhoi như anh nói: làm vợ, làm mẹ và làm bạn.
Thực ra anh cũng có cái lý của anh và em cũng đồng ý với anh "nhân vô thập toàn". Là một người phụ nữ cũng nên làm tròn nghĩa vụ và trách nhiệm của mình nhưng với điều kiện: người đàn ông đó có xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp ấy.
Thứ nhất, em xin bàn về thiên chức LÀM MẸ.
Theo như anh nói: "Đàn ông không sinh ra dành cho những việc tỉ mỉ vụn vặt, kể cả việc chăm sóc bản thân. Đó là lý do họ cần có vợ". Em rất ngưỡng mộ những người khuyết tật, những người "tàn nhưng không phế". Còn anh là một người bình thường nhưng lại muốn biến mình thành kẻ vừa tàn phế, vừa vô dụng khi ở nhà là sao? Điều đó làm anh hạnh phúc à?
Vâng, đúng, chính xác phụ nữ cần làm tốt thiên chức làm mẹ. Nhưng là mẹ của những đứa con nít chứ không phải mẹ của một đứa trẻ con to xác anh à. Robot đôi khi còn cần phải nghỉ ngơi cơ mà huống chi phụ nữ chỉ có 2 chân, 2 tay thôi nên không thể làm hết tất cả mọi việc được anh ạ.
Phụ nữ là mẹ của những đứa con nít chứ không phải mẹ của một đứa trẻ con to xác (Ảnh minh họa)
Phụ nữ bây giờ cũng cần kiếm tiền, cũng cần đi làm vì đa số đàn ông Việt vẫn còn rất phong kiến, bảo thủ và gia trưởng. Sở dĩ như thế là vì họ cần tạo đường lui cho mình, đôi khi cũng là để duy trì hạnh phúc.
Tại sao em lại nói thế? Giả dụ ở nhà ngửa tay xin tiền chồng, người đàn ông đó tốt không sao, nhưng không tốt thì đối xử với vợ không khác gì "ô sin, nô tì, ăn mày, đẻ mướn". Ra ngoài nhìn các em lúc nào cũng xinh tươi mơn mởn về nhà nhìn vợ suốt ngày đầu tắt mặt tối, cơm cháo, nhà cửa, giặt giũ, dọn dẹp, chợ búa, con cái... lem luốc vì họ đâu có thời gian dành cho bản thân. Lúc đó các anh lại sinh đổ đốn, cặp bồ vì "Nhìn bồ nó cứ phê phê mà nhìn vợ cứ ghê ghê thế nào".
Còn nếu phụ nữ đi làm, kiếm tiền cùng chồng thì hà cớ làm sao về lại phải làm tất cả những việc không tên đấy trong khi chồng lại nằm vắt chân chữ ngũ, xem phim, chơi game thậm chí chén chú chén anh với bạn bè chưa về. Như vậy thử hỏi có ích kỷ quá không anh?
Ai cũng vậy thôi, sức chịu đựng của con người có hạn. Yêu thương đến mấy thì cũng tức nước cũng vỡ bờ. Đi làm đã chịu áp lực từ công việc, về nhà lại phải làm những việc không tên, chưa kể ở chung bố mẹ chồng tốt không sao, không tốt lại hạch sách đủ điều. Trong khi chồng lại " vừa tàn vừa phế" như vậy liệu có ức chế mà chết không?
Đàn ông sợ chọn nhầm nghề, phụ nữ chúng em cũng sợ lấy nhầm chồng lắm anh ạ. Lấy chồng phải cho đáng tấm chồng. Nói thật phụ nữ giờ cũng làm ra kinh tế, không sợ đàn ông nghèo, chỉ sợ đàn ông hèn và nhu nhược thôi anh.
Anh cũng từng viết: "Chẳng phải những phụ nữ trước đây phải dành cả cuộc đời để nâng khăn sửa túi cho chồng đó sao?". Sao anh không so bì, không nhìn về tương lai mà lại so, lại nhìn về quá khứ? Thay vì thế sao anh không so sánh đàn ông Việt nói riêng và Châu Á nói chung so với đàn ông Châu Âu, Bắc Mỹ? Sao không đối xử với vợ con như họ đối xử với vợ con của họ? Hay ra ngoài thì ga lăng, tơn hớt với gái, về nhà thì mắng vợ chửi con?
Phụ nữ là một nửa của thế giới cơ mà, hơn thế lại được gán cái mác cho là "chân yếu tay mềm" nên càng cần sự giúp đỡ của người đàn ông trong gia đình dù là việc nhỏ nhất. Các anh nhiều khi rất tệ. Lúc yêu nhau, thì thường dắt tay người yêu sang đường, hoặc đi siêu thị. Lấy nhau về rồi một là vợ lẽo đẽo dắt con tay xách nách mang, chồng ung dung đi trước hoặc đi sau càng xa càng tốt tránh người khác hiểu lầm đã có vợ hoặc chí ít họ nghĩ "chắc anh ta không quen cô ấy".
Các anh phải nhìn rộng ra xung quanh thế giới. Đàn ông ra ngoài sẽ ẵm con, kiệu con lên đầu hoặc xách kèm theo túi đồ lỉnh kỉnh trên tay hay vai... Còn phụ nữ đi hiên ngang nhàn hạ như bà hoàng. Anh ạ, anh đang sống ở thế kỷ 21 rồi mà, tại sao anh còn có quan niệm: việc nhà làviệc của đàn bà? Việc nhỏ mà anh còn không làm được thì làm sao làm được việc lớn?
Thứ 2, thiên chức bạn.
Chính xác, chuẩn, vợ cũng là bạn đời cơ mà. Tình bạn hay tình yêu cũng sẽ mất đi khi chúng ta ngừng chia sẻ. Đôi khi không phải cần người vợ đưa ra một lời khuyên tốt, chỉ cần lắng nghe là đủ. Chí ít cũng khiến người chồng cảm thấy không bị bỏ rơi, được quan tâm, an ủi. Vâng, nhưng phải có thời gian thì mới lắng nghe được chứ?
Theo quan niệm của anh từ a-z là việc của phụ nữ. Vậy thì lấy đâu thời gian để mà họ lắng nghe, mà chia sẻ? Đầu tắt, mặt tối, xong việc thì cũng mệt rã rời. Chưa kể có con nhỏ, bình thường không sao, nếu ốm đau bệnh tật thì ôi thôi khỏi bàn... Thay vì có thể làm được thiên chức làm bạn thì cái thiên chức làm vợ, làm mẹ nó phải được cắt bớt đi. Ngược lại, Phải được người chồng san sẻ, giúp đỡ. Đàn ông sinh ra cho đàn bà dựa dẫm cơ mà. Nếu không "dựa" được thì đành phải "dẫm".
Thứ 3, thiên chức làm vợ.
Anh viết: "Không phải ngẫu nhiên mà tạo hóa cấu tạo cơ thể phụ nữ và đàn ông khác nhau. Đàn ông chủ động, đàn bà thụ động, điều đó có nghĩa phụ nữ phải luôn sẵn sàng chờ đợi và phục vụ đàn ông" Hoặc "Là vợ phải hiểu lúc nào chồng cần, không nên từ chối yêu cầu của chồng và phải biết tự cảm thấy mãn nguyện khi được chồng yêu"...
Ô vậy hóa ra mục đích của anh lấy vợ về là để làm ô sin, đẻ mướn và nô lệ tình dục thôi sao? Đúng, tạo hóa cấu tạo cơ thể phụ nữ khác đàn ông nhưng không phải vì mục đích như anh nói là "luôn sẵn sàng chờ đợi và phục vụ đàn ông". Thật bất hạnh cho người phụ nữ nào bị anh lừa về làm vợ.
Em cảm giác 30 tuổi rồi nhưng não anh để bên trong đầu như một hình thức trang trí để giúp đầu anh đỡ xẹp xuống thôi vậy. Anh có biết cơ thể người phụ nữ là vẻ đẹp tuyệt vời nhất của tạo hóa không? Hôn nhân không thể tránh khỏi sex, mà thực sự nó là một trong những điều quan trọng nhất để duy trì hôn nhân. Nhưng điều đó không có nghĩa một người vợ phải làm, phải chiều, phải phục tùng mệnh lệnh của chồng như con cún phục tùng chủ nhân.
Hóa ra mục đích của anh lấy vợ về là để làm ô sin, đẻ mướn và nô lệ tình dục thôi sao? (Ảnh minh họa)
Tất nhiên, những người đàn ông ra ngoài ăn vụng hay bóc bánh trả tiền, bồ bịch lăng nhăng... thiên hạ sẽ tặc lưỡi "Ối giời đàn ông thằng nào chả vậy" và sẵn sàng bỏ qua. Đúng như anh nói, phụ nữ làm thế thì lại bị lên án. Thực sự em cũng không ủng hộ điều đó. Cả đàn ông hay phụ nữ vì cái gì nó cũng có cái giá của nó. Đã là vợ chồng thì ngoài sự chia sẻ, cảm thông, thương yêu nhau còn cần sự chung thủy trong hôn nhân. Có lẽ đàn ông tốt đã bị tuyệt chủng từ lâu rồi hoặc cũng có thể đã được đưa vào sách đỏ rồi cũng nên anh nhỉ?
Anh à, tiện đây em cũng nói luôn em có một cô bạn rất xinh, nấu ăn giỏi, ngoan hiền, năm nay 25 tuổi, chưa người yêu. Nhưng em cũng không đành lòng "giao trứng cho ác" đâu anh ạ. Nếu anh muốn lấy vợ, anh nên suy nghĩ thoáng ra chứ đừng gò bó mãi trong cái khuôn khổ đó. Đời người chỉ sống được một lần thôi không có lần thứ hai đâu. Chắc chắn bạn em sẽ không lấy người như anh rồi vì: "Lấy chồng cho đáng tấm chồng/ Bõ công trang điểm má hồng, răng đen".
Theo Afamily
Viết cho những ngày mưa trong ký ức Ngày ấy nó yêu mưa, muốn tan ra theo mưa để bay nhảy khắp nơi. Bây giờ nó ghét mưa, vì mưa mang ngày tháng tới, mà nó đang mong ngày tháng dừng trôi. Ngày tháng năm Bức tranh trong hồi ức Từ ngày vào thành phố này, nó dường như đã quên cảm giác dậy thật sớm để đón bình minh ngày...