Nếu em không buông thả, anh chẳng khổ thế này
Em cặp kè với cậu choai choai kém em 1 tuổi, được chơi, được cung phụng, được chiều chuộng… nhưng rồi cậu nhóc ấy vẫn bỏ em.
Giá mà cuộc đời là con đường, nếu không đúng hướng thì có thể quay lại…
Giá mà hôn nhân như trang giấy, vẽ sai có thể tẩy được…
Giá mà được lựa chọn lại một lần nữa… em sẽ không đớn đau thế này!
Em biết yêu từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, thuở ấy ngây ngô biết bao, trộm cầm tay mà cũng đỏ bừng mặt, chia tay vì lo chuyện thi cử, học hành.
Lên đại học, em lại yêu nhưng yêu theo cách trưởng thành hơn, là những nụ hôn nồng nàn, là những cái ôm thật chặt và những cái nắm tay như lẽ hiển nhiên ở đời. Em yêu nhiều, yêu bằng cả trái tim, mang hết những gì quý giá để yêu người đó! Rồi lại… chia tay vì người đó muốn chú tâm vào sự nghiệp.
Em sụp đổ hoàn toàn. Tại sao phận em lại buồn thương đến thế?
Ảnh minh họa
Thế rồi em hận cái gọi là tình yêu, em lao vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, em cũng đua đòi, cũng làm đẹp và tất nhiên em lại yêu… nhưng là ‘giả vờ yêu’.
Video đang HOT
Em cặp kè với cậu choai choai kém em 1 tuổi, được chơi, được cung phụng, được chiều chuộng, em có tất cả những gì mà em muốn: quần áo, mỹ phẩm, nước hoa, ăn hàng…
Nhưng mãi rồi cũng chán, cậu nhóc ấy bỏ em sau 1 năm chính thức yêu nhau.
Rồi một ngày em gặp anh – người đàn ông trầm lặng, ít nói, anh lặng lẽ hút thuốc trong một góc, khác biệt với những người đàn ông đang bu quanh em. Em bị thu hút bởi sự đặc biệt ấy từ anh!
Thế rồi mình quen nhau và yêu nhau lúc nào không hay, em không tưởng tượng được mình lại có thể yêu anh nhiều đến thế, có chút nhẹ nhàng như hồi còn là học sinh, có chút nồng cháy, cuồng nhiệt khi đang học đại học.
Thời gian trôi… em gật đầu trước lời cầu hôn của anh dù biết anh đã có một cô con gái.
Chúng mình rất hạnh phúc! Em cũng rất hạnh phúc anh à!
Nhưng cuộc đời của em lại chìm tăm tối khi ngày ấy em nhận được kết quả mình không thể làm mẹ được nữa. Tại em hết! Anh không đáng phải chịu kết quả này! Anh luôn muốn chúng mình có thêm con, anh muốn chăm sóc cho bé Na, cho em và cho con của chúng ta. Nhưng em không thể đem đến cho anh điều đơn giản ấy!
Nếu như trước đây, em không quá đà thì có lẽ em vẫn thực hiện được thiên chức làm mẹ như bao người phụ nữ khác anh nhỉ?
Em phải làm sao đây? Làm sao để xóa nhòa mọi vết nhơ, sự đau khổ đang chất chứa trong lòng?
Em không cam lòng anh ạ! Nếu được lựa chọn lại, em mong được gặp anh sớm hơn, được yêu anh và được làm mẹ của con anh!
Theo Tinngan
Hãy hôn người đó một lần...
Bạn sẽ biết mình đã chọn đúng người chưa?
Có nhiều cách để nhận ra rằng trái tim bạn đã thuộc về người đó hay chưa? Nhìn chung khi yêu một ai đó, mỗi người sẽ có những cảm giác của riêng mình để nhận ra sự rung động mà chỉ có người ấy mới có thể mang đến cho mình. Đó có thể là cảm giác thư thái, bình an khi ở bên nhau, đó có thể là cảm giác vô cùng thoải mái khi nói chuyện với nhau, có thể là một cái chạm nhẹ, một ánh mắt nhìn, một cái nắm tay...bạn cũng có thể nhận ra bạn có kết nối với người đó hay không?
Với tôi, cách mà tôi nhận ra tình yêu của mình luôn là những nụ hôn đầu tiên của tôi và người đó.
Tôi có một mối tình đầu đầy ngây ngô và nồng nhiệt. Tôi mê muội anh ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, trong tâm trí mình khi ấy, một con ranh 15 tuổi đã manh nha cái "dã tâm" to lớn "Nhất định phải cưa được anh!". Dù cho khi ấy, tôi chưa từng biết tình yêu là gì? Chưa một cái nắm tay, chưa một lần hò hẹn, suốt ngày chúi đầu vào học hành và vui chơi với lũ bạn tồ tẹt, vô lo như mình.
Sau bao ngày "nằm gai nếm mật" thì rốt cuộc tôi đã làm anh rung động. Ngày ấy, anh 20, còn tôi 15. Tôi đã chuẩn bị rất "chu đáo" cho nụ hôn đầu, tôi tô một ít son nhẹ cho môi hồng hào, khuôn mặt thì cứ để tự nhiên thôi, vì cái kiểu con gái đang mê mệt một ai đó, tự bản thân các cô ấy trông đã rực rỡ, đẹp hơn so với lúc bình thường rồi. Tôi cũng đã to gan lớn mật ủ mưu để "đánh mất" nụ hôn đầu của mình...tôi khá liều lĩnh khi yêu cho dù năm ấy tôi chỉ là một con nhóc 15 tuổi "ngố và khờ" như lời anh tình đầu miêu tả.
Ngược lại với tất cả những âm mưu mà tôi toan tính trước đó, đứng trước anh tôi câm như hến, chân tay toát hết mồ hôi khi gặp anh, miệng cứng lại không nói được lời nào, mắt cũng không dám nhìn trực diện vì xấu hổ. Anh tình đầu nhìn thấy bộ dạng lúng túng và cái môi đỏ bất thường của tôi thì bảo "hôm nay tô son cơ à? Lem hết ra miệng rồi kìa!" Tôi hốt hoảng lôi ngay cái gương kế bên đó để xem lại, chưa kịp trả lời anh thì môi anh đã gần kề. Giây phút ấy, khoảnh khắc ấy, không gian ấy, nụ hôn ấy, con người ấy...với tôi khi ấy như thiên thu bất tận. Và tôi nhận ra rằng, mình đã biết tình yêu là gì...
Nụ hôn đầu ấy, cho đến bây giờ vẫn khiến tôi nhớ mãi, nó ngây ngô, nó vụng dại, nó rộn ràng, nó say đắm, nó trong veo...Cho dù sau ấy chúng tôi có hôn nhau nhiều hơn, có nắm tay nhau và ôm nhau, ngồi bên cạnh nhau vẫn run rẩy không thôi, nhưng cái nụ hôn đầu hôm ấy luôn khiến tôi nghĩ rằng "thực sự mình đã chọn đúng người khiến mình rung động"...
Chia tay tình đầu, tôi có một mối tình khác với một cậu bạn cùng lớp. Nói là tình yêu thì chưa đúng, nhưng trên mức tình bạn là điều khẳng định. Tôi luôn chủ động trong tình yêu, và với cậu bạn ấy cũng vậy. Từ một lời thách đố của lũ bạn thân, từ thái độ kiêu ngạo chảnh chọe của cậu ta, tôi hạ quyết tâm cho cậu ta "chết đứ đừ" rồi đá bay cậu ấy cho bỏ cái thói kiêu ngạo không coi ai ra gì đi.
Tôi nắm trong lòng bàn tay sở thích và sở trường của cậu ấy, biết típ người như cậu ấy sẽ thích một cô gái ở điểm gì và tôi quyết định tán cậu ấy. Cho đến khi cậu ta vứt bỏ cả sự hiếu thắng của mình, vứt bỏ cả sự kiêu ngạo của mình để nói thích tôi thì tôi bắt đầu hoang mang về tình cảm trong bản thân mình. Cậu ta thực sự rất tuyệt, học giỏi, thông minh, đẹp trai, con nhà gia thế, lại kiêu ngạo lạnh lùng, đúng cái chất "ngôn tình" mà bọn trẻ con như chúng tôi ngày ấy mê mệt. Giờ sao đây? Tôi cũng nhớ cậu ấy, cho dù hai đứa chỉ nắm tay nhau. Và cái nắm tay ấy, nói thật, tôi không có cảm giác gì cả...
Ngày hôm ấy, cậu ấy hẹn tôi ra một góc vắng sân trường. Cậu ta nói rằng, cậu ta đã biết tôi chỉ đùa giỡn tình cảm với cậu thôi, rằng tại sao tôi lại làm thế? Cậu ta không đáng để nhận những điều đó và quan trọng là dù biết tôi đùa giỡn nhưng cậu ta thực sự thích tôi, à không! Cậu ta nói là yêu tôi...
Phút ấy, tôi thấy hoang mang, sợ hãi với trò đùa của chính mình. Nhìn thẳng vào ánh mắt si mê của cậu ấy, tôi bắt đầu hoảng sợ, cái trò chơi tình ái này thật nguy hiểm, tôi không thể đi xa hơn nữa. Dừng lại thôi, tất cả nên dừng lại...Cậu ta hôn tôi, nụ hôn đầu đời của cậu ấy dành cho tôi, một đứa con gái đang đùa giỡn với tình cảm của cậu ấy. Nụ hôn ấy, tôi không hề có một cảm giác gì ...
Sau tất cả những hoang mang, lầm lẫn, hỗn loạn về câu chuyện diễn ra, đã có những phút tôi nghĩ rằng tôi cũng thích cậu ấy, tôi cũng yêu cậu ấy, nhưng khi nụ hôn ấy xảy ra, trái tim tôi nguội ngắt, không một kết nối nào có thể xộc lên não và tim, tim tôi không hề loạn nhịp, đầu óc tôi không hề có trạng thái ngây ngất, bản thể tôi không run rẩy, cho dù đó là một nụ hôn khá ấn tượng.
Sau nụ hôn ấy, tôi kiểm chứng lại lòng mình. Thực sự, tôi thích cậu nhưng không yêu cậu. Sau đó, tôi giãn dần khoảng cách và cậu ấy cũng hiểu được điều đó...
Sau này, tôi có yêu hơn một người nữa. Những lần hoang mang, nghi ngại phút đầu tìm hiểu, tôi thường không kiểm chứng, mà đợi đến một thời điểm thích hợp nào đó, tôi và người ấy sẽ có nụ hôn đầu với nhau, và tôi sẽ biết trái tim tôi đã chọn đúng người chưa...
Bạn có thể có muôn vàn cách để cảm nhận tình cảm của mình khi yêu một ai đó, với tôi...kết nối đến trái tim tôi luôn là những nụ hôn đầu...
Theo Emdep
Là phụ nữ, đừng để bị chửi là ngu vì yêu một người đàn ông Hết mực yêu, hết mực dâng hiến, cung phụng để rồi cuối cùng bị ruồng bỏ và người đời thì chửi bạn là ngu. Mới đây, có câu chuyện một người con gái hiến máu cho người yêu, hiến thận cho người yêu, có thai với người yêu. Nhưng sau đó, anh người yêu bội bạc, bắt phá thai, rồi đi cưới người...