“Nếu em có bầu mẹ sẽ cho mình cưới”
Tôi vốn sinh ra trong một gia đình gia giáo, từ nhỏ đã được mẹ chỉ dạy làm thân con gái thì phải thế này thế nọ. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ làm điều chi khiến cho mẹ cha lo lắng. Thế nhưng khi đứng trước ngưỡng cửa hôn nhân lại gặp một vài vấn đề khiến tôi cảm thấy hoang mang khó xử.
Ảnh minh họa
Trừ việc tôi hơi nhỏ con, còn lại xét về mọi phương diện tôi thấy mình không có gì thiếu sót. Tôi khá dễ nhìn, học hành đàng hoàng, nghề nghiệp ổn định, mọi người nhận xét là ngoan. Dưới sự kèm cặp của mẹ, từ nhỏ đến lớn tôi chỉ biết học hành, không hề biết đến chuyện yêu đương trai gái, bởi mẹ tôi nói tôi sức vóc nhỏ bé chắc chắc khó bon chen lăn lộn ngoài đời, chỉ có học thì mới có tương lai. Vậy nên tuy nay đã 26 tuổi nhưng T. là mối tình đầu tiên của tôi.
Tôi và T. yêu nhau từ khi tôi mới ra trường, đến nay đã được gần 4 năm. Bốn năm với bao yêu thương, kỉ niệm. T. đã đưa tôi về nhà anh vài lần nhưng lại chưa hề đả đọng đến chuyện cưới xin. Con gái có thì, tôi không muốn chỉ biết yêu mà không nghiêm túc tính đến chuyện tương lai. Biết là con gái chủ động đề nghị chuyện cưới hỏi thật không nên nhưng vì T. không nói nên tôi đành nói. Chính mẹ tôi cũng nhắc nhở gần xa tôi nên xác định rõ nếu nghiêm túc thì cưới, nếu không thì chia tay chứ không nên cứ ỡm ờ mãi được. Thế nhưng mỗi lần nói đến chuyện này T. đều có ý tránh với đủ lý do. Cho rằng T. chỉ yêu chơi bời chứ không muốn cưới nên tôi đã quyết định chia tay. Đến lúc này T. mới thú nhận rằng tình yêu của chúng tôi không được mẹ anh ủng hộ, lí do là vì bà chê tôi người nhỏ quá, sợ là sinh con đẻ cái khó khăn. Với lại theo suy nghĩ của bà, chúng tôi yêu nhau đã 4 năm, chắc chắn đã “qua lại” với nhau mà không có bầu bì gì khiến bà lo lắng, chứ bà không tin là chúng tôi chưa vượt qua giới hạn. Và T. dỗ dành tôi: “Nếu em có bầu mẹ sẽ cho mình cưới.”
Thực sự tôi không tin người nhỏ thì khó có con, nếu có chắc cũng chỉ vài trường hợp. Còn chuyện tôi phải có bầu trước bà mới cho cưới lại khiến tôi hoang mang. Ngày từ khi tìm hiểu, tôi đã nói thẳng với T. rằng cha mẹ tôi vốn nghiêm khắc nên sẽ không bao giờ chấp nhận việc con gái chưa chồng mà chửa. Vậy nên nếu anh yêu tôi thật lòng thì nên tôn trọng quyết định của tôi để dành cho ngày cưới. Trong thời gian dài yêu nhau, đã đôi lần chúng tôi suýt vượt giới hạn những rồi lại kịp dừng lại. Tôi biết, vì yêu tôi nên anh đã cố kìm chế. Và cũng vì thế mà anh không dám nói với tôi về đề nghị có phần “hơi thoáng”của mẹ anh.
Tôi đã đem chuyện này nói với mẹ tôi, chẳng hề bất ngờ khi bị mẹ cật lực phản đối. Mẹ tôi bảo mặc dù thời đại ngày nay đã thoáng hơn rồi nhưng làm như thế có phần hơi mạo hiểm. Mẹ tôi lo liệu có phải người ta vì không đồng ý nên đang cố tìm cách để đánh giá tôi chăng? Hoặc giả sử tôi có thai rồi T. lại thay lòng đổi dạ không muốn cưới nữa thì làm thế nào? Với lại chuyện con cái không phải nói muốn có là được, có người hoàn toàn khỏe mạnh mà kết hôn một, hai năm sau mới có bầu. Nếu yêu nhau 4 năm trời mà sẵn sàng chia tay chỉ vì chưa thấy có thai thì tình yêu đó có thực sự là chân thành đáng tin cậy? Nói chung là có vô vàn lý do để mẹ tôi không tán thành, và nó cũng khiến tôi thực sự hoang mang.
Video đang HOT
Tôi biết là đã có nhiều trường hợp như thế, rằng nhà trai sẽ vui vẻ rước dâu khi biết con dâu đã mang bầu, vì ngày nay tình trạng vô sinh nhiều và họ muốn “chắc ăn”, sợ cưới dâu về lại phải tốn công tốn của chạy chữa. Nhưng tôi chưa xác thực được đây có đúng là ý của mẹ T. hay không? Hay là T. chỉ đang cố tìm lí do để thoái thác chuyện cưới xin. Bạn tôi thì nói tôi như “người giời”, đã thời đại này rồi còn giữ “giọt máu hồng” đến đêm tân hôn làm gì không biết. Đã yêu nhau thì “ăn cơm trước kẻng” là bình thường, đằng này lại còn được nhà chồng khuyến khích ủng hộ còn lo sợ gì nữa.
Có một chị bạn làm bác sĩ tư vấn cho tôi rằng nếu tôi không muốn có bầu mà muốn nhà trai yên tâm thì tốt nhất nên đi kiểm tra sức khỏe sinh sản. Trong quá trình kiểm tra bác sĩ sẽ siêu âm tử cung và buồng trứng, qua đó có thể kết luận khả năng sinh sản như thế nào. Nếu dùng đến biện pháp này rồi mà họ cũng không chấp nhận, thì có thể là do tình yêu của bạn trai tôi chưa đủ lớn, chưa đủ chân thành, khi đó quyết định thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào tôi.
Bạn trai tôi nói: “Thực ra đề nghị của mẹ anh chẳng có gì là to tát và nghiêm trọng. Xã hội bây giờ chẳng ai đề nghị thì họ cũng thế cả, chẳng qua là do em đặt nặng “vấn đề trinh tiết” quá nên mới cảm thấy nặng nề thôi.” Có phải tôi là người cổ hủ, không theo kịp thời thế mất rồi? Nhưng cái “xu thế thời thế” này mang lại lợi lộc gì cho phụ nữ?
Theo Dân Trí
Nếu biết trước tôi sẽ không cho chồng đi xuất ngoại
Nếu biết mất anh dù có chết tôi cũng phải ngăn cản không cho chồng xuất ngoại nhưng đã quá muộn rồi....
Ảnh minh họa
Chồng là kỹ sư giỏi của một công ty nước ngoài còn tôi là chuyên viên kiểm toán, đã có 2 đứa con rất ngoan ngoãn. Gia đình tôi sống rất hạnh phúc và sung túc trong căn biệt thự đầy đủ tiện nghi. Dù công việc bận rộn mấy đi nữa vợ chồng tôi tuần nào cũng sắp xếp thời gian chở con cái đi chơi lúc thì về nội khi về thăm ngoại hay cả nhà làm chuyến du lịch ngắn ngày đến những nơi yên tĩnh trong lành ở ngoại thành.
Nhưng dường như con người ta luôn có lòng tham vô đáy đã nhiều tiền lại muốn nhiều tiền hơn đã hạnh phúc rồi lại muốn hạnh phúc hơn. Và đó chính là quan điểm của chồng tôi, ở công ty anh chỉ những nhân viên ưu tú mới được đi lao động ở nước ngoài và anh đã tự động đăng ký mà chẳng hỏi ý kiến của tôi. Đến khi tôi biết thì chuyện đã rồi, dù cho tôi phản đối khóc lóc rất nhiều anh vẫn kiên định với ý kiến của mình, anh cho rằng chỉ có 3 năm đi lao động nước ngoài mà kiếm được vài tỷ dại gì mà lại không đi chứ.
( ảnh minh họa )
Với tôi tiền chẳng quan trọng chỉ cần gia đình luôn hạnh phúc như hiện tại là tôi mãn nguyện lắm rồi, với chồng tôi thì gia đình cũng rất quan trọng nhưng cái ghế giám đốc sau khi anh trở về nước còn có ý nghĩa hơn nữa. Ngày đưa anh ra sân bay mẹ con tôi không kìm nổi nước mắt khi nghĩ đến những ngày dài sống không có anh bên cạnh. Anh đi rồi gia đình trống trải, mẹ con tôi phải mất mấy tháng trời mới có thể ổn định được cuộc sống.
Những tháng đầu anh thường xuyên gọi điện hay lên mạng để mẹ con tôi nhìn thấy mặt, về sau do công việc của anh bận rộn nên chẳng còn thời gian mà gọi điện hay nhìn mặt mẹ con tôi nữa còn tiền thì anh vẫn gửi đều hàng tháng về cho tôi cất giữ. Nhiều khi nhớ chồng quay quắt tôi muốn gọi cho anh cũng chẳng được vì khi anh làm việc thì sẽ phải tắt hết điện thoại, thời gian hai chúng tôi lại có sự chênh lệch nữa, lúc tôi ngủ hay làm việc thì anh lại gọi điện và ngược lại khiến cuộc nói chuyện giữa hai người trở nên cứng nhắc gò bó vội vàng.
Sau những năm tháng chờ đợi trong khắc khoải nhớ nhung cuối cùng cũng đến ngày gia đình tôi được ra sân bay đón anh. Nhìn anh thật phong độ béo tốt hẳn lên, tôi đang định dang tay ôm trầm lấy anh thì anh lại vội chạy đến ôm các con rồi ôm bố mẹ anh mà quên mất người vợ đang khao khát được chồng ôm chặt vào lòng. Dường như anh chẳng thèm để ý tới thái độ đang giận dỗi của tôi mà cười nói rất vui vẻ với mọi người, thậm chí anh chẳng thèm nhìn vào mắt tôi lấy một lần. Tôi cố gắng nuốt cục tức vào trong lòng để cho buổi tiệc liên hoan ở nhà hàng được diễn ra vui vẻ.
Đêm hôm ấy anh đi ngủ từ rất sớm, đến lúc tôi dọn dẹp nhà cửa con cái xong lên giường anh đã ngủ lăn quay rồi. Nằm bên cạnh chồng tôi không sao ngủ được, trái tim tôi thổn thức thèm muốn được gần gũi với chồng, đã 3 năm hai chúng tôi không có sự chung đụng vợ chồng còn gì. Tôi cố tình đánh thức anh thì anh lại cau có bảo "mệt lắm để anh ngủ có chuyện gì mai hãy nói". Cơn tức ở sân bay chưa tan giờ lại thêm sự thờ ơ thèm ngủ hơn thèm vợ của chồng khiến tôi tức điên người mang gối sang ngủ giường của con cho biết mặt.
Nhiều đêm sau đó tôi chẳng thèm ngủ cùng anh mà anh cũng không thèm để tâm đến vợ, còn ban ngày anh vẫn tỏ ra quan tâm đến con cái và gia đình còn với tôi dường như có khoảng cách vô hình nào đó đang xen giữa chúng tôi. Tôi tự thấy mình chẳng có điểm gì để mắc lỗi với anh, tôi giật mình khi nghĩ đến chuyện anh có người phụ nữ khác. Sợ mất chồng tôi chẳng để ý đến lòng tự trọng của phụ nữ mà cố tình ăn mặc gợi cảm đến nằm cạnh chồng.
Đã lâu lắm rồi tôi mới có được cảm giác hạnh phúc thế này, nhưng dường như anh không vui vẻ gì lắm, làm xong nhiệm vụ anh ra ban công đứng hút thuốc như đang có bầu tâm sự gì đó. Sự bí hiểm của chồng khiến tôi thấy tò mò khó chịu và lo lắng nhẹ nhàng đến bên, vòng tay ôm lấy eo chồng, vậy mà anh lại cố gỡ tay tôi ra rồi nhẹ nhàng nói:
- Anh xin lỗi em và con, anh là một người chồng người bố không tốt, anh đã có người con gái khác rồi, anh và cô ấy cùng đi làm việc trong chuyến này, anh yêu cô ấy nhiều lắm, chúng ta chia tay em nhé.
- Em đã đoán được phần nào thái độ từ khi anh về đến giờ luôn cố tình lảng tránh sự gần gũi của em, sao trái tim anh nhiều ngăn quá vậy, ngày trước anh hứa là yêu em đến đầu bạc răng long vậy mà đi chưa được chặng đường anh đã thay lòng đổi dạ. Vậy là trong lúc anh đang hạnh phúc bên người con gái khác thì em đau khổ lo lắng xót thương cho anh phải chịu cảnh cô đơn nơi đất khách quê người. Em thật ngu xuẩn.
- Em hãy để anh ra đi còn số tiền 5 tỷ em hãy cầm lấy coi như là tiền đền bù cho sự mất mát mà mẹ con em đã phải chịu.
- 5 tỷ hay 10 tỷ với em cũng không có giá trị bằng tình yêu và sự chung thuỷ, anh hãy ôm lấy số tiền đó mà cút khỏi ngôi nhà này. Khi trái tim của anh không thuộc về em nữa thì em càng níu kéo lại càng làm xấu hình ảnh của người vợ và làm tổn thương gia đình này. Anh cút đi cút đi cho khuất mắt tôi, đồ phản bội, người đàn ông tôi từng yêu đã chết từ 3 năm trước rồi.
Anh đi rồi lòng tôi trống trải và đau gấp ngàn lần so với ngày chia ta anh cách đây 3 năm trước, vậy là căn nhà này sẽ mãi mãi cô đơn thiếu đi bóng hình người đàn ông mà tôi yêu thương nhất. Nếu biết mất anh dù có chết tôi cũng phải ngăn cản chồng nhưng đã quá muộn rồi.
Theo blogtamsu
Choáng vì động cơ của chồng cặp kè với sếp nữ Từ ngày biết chồng dẫn sếp về tận nhà để ân ái, Ngân đã hết hi vọng vào chồng và cô quyết định sẽ ly hôn. Đức có giọng hát trời phú, cộng thêm khuôn mặt điển trai pha nét lạnh lùng nên anh ngồi đâu là nơi đó trở thành tâm điểm của sự chú ý. Cho nên, khi ngồi trong phòng...