Nếu được chọn lại, em có chọn anh không?
Nếu được chọn lại, em có chọn anh không? Chọn bắt đầu lại với một người từng khiến em đau khổ, người từng khiến em yêu không hết, hận cũng chẳng xong…
Hà Nội những ngày đầu thu, cái gió se se lạnh phả vào người, ôm trọn em trong những đêm dài cô độc. Hà Nội mùa này cũng thường có những cơn mưa rào ào ào bất chợt, hương hoa sữa thơm nồng, lãng chãng trong hư không. Chúng mình buông tay nhau cũng vào mùa này, anh có còn nhớ? Cái ngày mà lá thu rơi rụng đầy cả một góc đường, cũng là ngày mà nước mắt em rơi dài trên hai khóe mắt…
Đã bao lâu rồi chúng mình không còn liên lạc, không nhắn nổi cho nhau một câu nói quan tâm? Đã bao lâu rồi chúng mình không còn gặp mặt, góc cũ này, lối mòn kia, anh có còn nhớ không?
Vậy mà cách đây mấy hôm, bỗng nhiên anh lại gọi điện, khiến tâm em xáo động mấy hôm nay. Thật lạ là khi người ta cứ mãi ngóng chờ thì điều mong ước không đến, vậy mà lúc em bị động nhất, anh lại gọi điện cho em…
Tưởng như nhẹ tựa lông hồng, mà nghe xong, tim em trĩu nặng ngàn cân. (Ảnh minh họa)
- Nếu được chọn lại, em có chọn anh không?
Cuộc gọi kết vội, số lạ, em nhấc máy nghe. Đầu dây bên kia chững lại mấy giây, rồi hỏi duy nhất một câu hỏi như thế. Tưởng như nhẹ tựa lông hồng, mà nghe xong, tim em trĩu nặng ngàn cân. Và rồi hai đầu dây đều im lặng, thinh lặng đến nhói lòng…Anh đâu biết rằng, em đã từng tưởng tượng ra vô vàn hoạt cảnh mình gặp lại, nó ngang trái và li kì biết bao. Vậy là, cái điều mà em lo sợ bấy lâu, rằng một ngày kia anh quay lại, hỏi một điều gì đó khiến em không biết phải làm sao cho phải, nay đã thành hiện thực.
Video đang HOT
Cái ngày mà lá thu rơi rụng đầy cả một góc đường, cũng là ngày mà nước mắt em rơi dài trên hai khóe mắt…(Ảnh minh họa)
- Anh nhầm máy rồi!
Nực cười thay, đấy là câu trả lời của em. Anh bảo em nhút nhát cũng được, trốn chạy cũng được, không dám đối mặt cũng chẳng sao!
Người đã ra đi, nay còn trở lại làm gì? Chia tay nhau rồi, chọn lựa lại, liệu kết cục sẽ đi về đâu? Em không đủ mạnh mẽ, không đủ gan dạ để có thể đặt tình cảm của mình vào ván bài này một lần nữa đâu anh ạ. Dù ngày mai có ra sao đi nữa, em vẫn tin rằng mình đã làm đúng. Chia tay nhau, mình đã cùng giải thoát cho cả hai. Khi mà tình yêu không đẹp như ta vẫn mong muốn nữa, khi mà em không thể mang lại hạnh phúc cho người em yêu, em chọn cách buông tay.
Phải hạnh phúc anh nhé, phải yêu một ai khác còn tốt hơn em này! Yêu một ai đó, mà họ đủ kiên cường để cùng anh đi đến hết cuộc đời, cùng anh vượt qua những khó khăn của cuộc sống ngoài kia. Yêu một ai đó, để anh cảm thấy an yên, để anh không phải nặng lòng, không mệt mỏi.
Tạm biệt nhé, người-từng-đi-qua-đời…
Theo blogtamsu
Tôi dại dột chơi trò 'ngủ đôi' trong một chuyến xa nhà...
Vừa lo sợ, vừa thấy mình đáng trách, tôi không dám nói với ai, cũng không dám tự mình đứng lên tố cáo, mà luôn sống trong im lặng, nhiều khi rơi vào trạng thái stress.
ảnh minh họa
Giá như không có mùa hè năm ấy, giá như tôi không tham gia vào trò chơi dại dột ấy thì có lẽ tôi sẽ không cảm thấy hối hận, và không thấy mình đáng trách như bây giờ.
Trong kỳ nghỉ hè đầu tiên của thời cấp ba, cả nhóm tôi (5 nam, 5 nữ) đã quyết định đi du lịch xa nhà 10 ngày. Mặc dù hơi sợ, nhưng tôi không muốn bỏ qua cuộc chơi thú vị này.
Lúc ấy bố mẹ tôi đều đang mải lo kiếm tiền, ít quan tâm đến con cái. Bố mẹ chỉ quan tâm tôi cần bao nhiêu tiền và cần tiền làm gì là được. Vì thế, tôi rất dễ đưa ra lý do thuyết phục đánh lừa bố mẹ để đi chơi.
Như đã định, chuyến du lịch sẽ bắt đầu vào Chủ nhật, tuần đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Sau một ngày ngồi xe từ Hà Nội vào Thanh Hóa, chúng tôi ai đấy cũng đều mệt nhừ, muốn nghỉ ngơi chứ không còn hứng thú với các trò chơi.
Ngày thứ hai cả nhóm cùng ra biển ngắm bình minh, nghe sóng vỗ, và hít thở không khí trong lành. Biển đẹp như một bức tranh muôn màu, dịu êm như một bản nhạc du dương và thanh tĩnh hơn những gì tôi tưởng.
Tối đến cả nhóm lại ra biển câu mực. Ánh sao, ánh trăng, và ánh đèn điện làm cho biển rực rỡ như một thành phố trước mặt chúng tôi. Tất cả cùng hát, cùng nô đùa, và cùng thả hồn theo tiếng sóng biển về đêm. Sau đó chúng tôi lại cùng ngồi quây tròn bên đống lửa được đốt lên từ những cành củi khô.
Quả thật kỳ nghỉ hè sẽ vui biết bao nhiêu, đáng nhớ biết bao nhiêu nếu như mọi người không nghĩ ra và hưởng ứng một trò chơi dại dột - trò "ngủ đôi".
Tên mọi người được viết lên mẩu giấy nhỏ, ai gắp thăm phải người nào thì sẽ ngủ cùng người ấy tối nay, và có một quy định là chỉ ngủ chứ không được làm gì. Nhưng biết sao được là mọi người sẽ làm gì? Tôi phản đối kịch liệt, quyết định bỏ cuộc chơi ra biển một mình. Cả đêm hôm ấy tôi không quay lại vì vừa thấy sợ, vừa thấy tức.
Tối hôm sau mọi người vẫn tiếp tục trò chơi dại dột ấy mà không cho tôi biết. Trong bữa tối, mọi người cùng kích tôi, ép tôi uống rượu cho đến khi say mềm người không biết gì nữa, rồi tiếp tục "trò chơi".
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra và vô cùng hoảng sợ khi thấy người nằm cạnh mình là một bạn trai trong nhóm. Hốt hoảng, tôi lao ra biển, vừa chạy vừa khóc.
Nhưng rồi không đủ can đảm, tôi lại quay lên và bắt xe về thẳng Hà Nội kết thúc kỳ nghỉ hè.Tôi đã tự hứa với lòng mình, từ bây giờ sẽ không bao giờ tham gia vào cuộc vui nào cùng những nhóm bạn ấy nữa.
Thời gian sau, khi gặp lại nhau họ vẫn tiếp tục rủ tôi đi chơi. Nhưng tôi phản đối và dọa sẽ báo công an. Thật bất ngờ khi tất cả đều cười và nói như thách thức: "Ấy cứ thử đi, rồi ấy sẽ biết hậu quả ai là người gánh chịu nhiều nhất". Không những thế, họ còn cho biết đã có những tấm ảnh thú vị trong buổi tối hôm ấy được lưu lại làm kỷ niệm.
Vừa lo sợ, vừa thấy mình đáng trách, tôi không dám nói với ai, cũng không dám tự mình đứng lên tố cáo, mà luôn sống trong im lặng, nhiều khi rơi vào trạng thái stress.
Từ đó tôi luôn thu mình lại, ít tiếp xúc với bên ngoài và cảm thấy mình như bị mắc căn bệnh trầm cảm. Và bây giờ tôi chỉ còn biết tự an ủi lòng mình bằng hai từ "giá...như...".
Theo TPO
Chồng sợ hãi khi bị nhốt trong buồng ngủ cô hàng xóm Cô hàng xóm vừa mở cửa đã nghe tiếng chồng tôi vọng ra "Liễu ơi, anh xin em, anh chừa rồi, từ nay anh không dám chọc ghẹo gì em nữa. Em nhốt anh thế này, vợ anh mà biết được, nó giết sống anh". Ảnh minh họa Cơm chiều xong, tranh thủ băm nốt rổ rau cho con lợn nái sắp nằm...