Nếu đó không phải yêu, thì anh cũng không biết tình yêu là gì nữa…
Đối với anh, vị trí của em không ai có thể thay thế được. Giống như hai nửa mảnh ghép, anh sẽ thấy khập khiễng lắm, khó khăn lắm, nếu người chung đường với anh chẳng phải em.
Em, mỗi lần giận dỗi đều nói rằng: “Hình như chúng ta đang không yêu nhau!”.
Vậy thực sự, ta yêu nhau như thế nào?
Đó là khi trong mắt bản thân chỉ tồn tại hình bóng, nụ cười, hay bất cứ thứ gì thuộc về đối phương. Đi đâu, làm gì, cũng chỉ quẩn quanh trong suy nghĩ là dáng hình của họ, là kỉ niệm của hai người, để rồi bật cười ngây ngô vì hạnh phúc. Ngoài họ ra, không ai cả. Thế gian hơn bảy tỉ người này, phải làm thế nào mới có thể nhìn duy nhất một người không rời mắt, mà không phải tình yêu cơ chứ?
Đó là khi sự quan tâm và ưu tiên hàng đầu chỉ dành cho một người. Khi em ốm, anh mua thuốc dỗ dành. Khi anh mệt, em lặng yên bên cạnh. Vì là duy nhất trong cuộc sống của nhau, nên sẽ chẳng bao giờ eo hẹp những câu nói quan tâm và cử chỉ yêu thương. Là ngoại lệ trong cuộc đời của ai đó, sẽ là gì nếu không phải tình yêu cơ chứ?
Đó là khi luôn suy nghĩ cho người ấy trước tiên, còn bản thân chỉ là thứ yếu. Việc gì cũng đứng trên lập trường của đối phương để đánh giá, để nhận định. Làm gì cũng sẽ nghĩ đến cảm giác, tâm trạng của người đó mà cẩn thẩn, mà dè chừng suy nghĩ. Chỉ có thể là yêu, con người ta mới cao cả và vĩ đại đến vậy…
Video đang HOT
Em này,
Đối với anh, em vẫn mãi chỉ là cô bé con không chịu lớn, luôn cần đến vòng tay và sự bao bọc của anh. Em thích cười, em hay nói, em chu môi làm nũng, em khóc lóc phụng phịu, tất cả tất cả những điều đó đều trở thành một phần cuộc sống của anh, là một góc kỉ niệm của hai chúng ta.
Đối với anh, em không chỉ là một cô bạn gái, mà còn là người bạn, người tri kỉ. Bất cứ lúc nào, dù chán nản mệt mỏi hay vui vẻ phấn khích, anh cũng đều nghĩ đến em đầu tiên, và muốn chia sẻ với em đầu tiên. Nhìn nụ cười trấn an động viên, hay ánh mắt rạng rỡ niềm tự hào không che giấu của em, anh thật sự hạnh phúc. Và cảm thấy không cần gì thêm nữa.
Đối với anh, vị trí của em không ai có thể thay thế được. Giống như hai nửa mảnh ghép, anh sẽ thấy khập khiễng lắm, khó khăn lắm, nếu người chung đường với anh chẳng phải em. Cuộc đời cả hai, anh không hy vọng sẽ cắt nhau một quãng. Mà là một đời, cả một đời bình bình đạm đạm, an yên bên nhau không rời.
Em hỏi anh, tình yêu với anh là gì ư?
Giống như bất cứ chàng trai nào khác, câu hỏi ấy quá khó để diễn đạt thành lời. Anh không dám nói những sáo rỗng như yêu em nhiều thế nào, cần em nhiều ra sao. Mà anh chỉ có thể dùng hành động để chứng minh cho tình cảm của mình. Nếu đó không phải tình yêu, thì anh không biết, tình yêu là gì nữa…
Theo Guu
Có những ngày em không yêu anh...
Là những ngày em yêu bản thân mình nhiều hơn, lúc đó em mới thực sự hiểu rằng nếu không biết tự yêu thương mình cho thật tốt thì không thể yêu thương người khác một cách trọn vẹn được.
Có những ngày cuối mùa đông, trời bỗng trở vội gió, lòng em trở vội yêu thương sang một trang khác. Trái tim trống hoác, ngờ nghệch chính bản thân mình có còn yêu anh nữa không. Mọi thứ cứ lãng đãng trôi đi nhẹ nhàng, kể cả tình yêu và những đợi chờ. Là những ngày em muốn tình yêu của mình dừng lại một lát.
Có những ngày bình lặng, tim nằm ngoan ngoãn một góc chẳng còn cựa mình tỉnh giấc lúc nửa đêm mỗi khi đông tràn. Dạo gần đây, mỗi bận đêm về, gió cứ thốc mạnh vào khung cửa sổ, em không còn xuýt xoa đôi bàn tay vào nhau, cũng không nhìn chăm chăm vào phía xa hun hun bóng đen. Cũng dạo gần đây, yêu thương trong em tự mở, tự khép.
Em vẫn đang yêu một người, yêu nhiều lắm, không có cái cớ gì để em thôi yêu anh hết. Nhưng anh biết không, người ta bảo trời còn có lúc nắng lúc mưa, huống chi là lòng người.
Trong suốt những năm tháng trái tim em dành trọn cho anh, em biết có những ngày em không yêu anh, chỉ là "những ngày" theo số ít thôi anh nhé. Chẳng phải chuyện tình mình trắc trở, lo âu; cũng chẳng phải người này hay người kia gây ra lỗi lầm gì; chỉ là có những ngày em muốn tim mình bình yên. Là những ngày tim chỉ thuộc về tim thôi chứ không thuộc về ai khác và cũng không chứa thêm ai khác. Anh hiểu chứ!
Những ngày ấy, có lẽ em sẽ quan tâm anh ít đi một chút, ít gặp gỡ, ít nói chuyện và ít yêu thương. Anh đừng vội giận hờn, trách móc em vô tâm và vội kết luận rằng : "Em không còn yêu anh nữa sao".
Trái tim nhiều khi cũng thật trái tính, không có lý lẽ, cứ khăng khăng làm theo ý nó; giống như cái cách mà chúng ta yêu nhau vậy, không lý do. Em tôn trọng trái tim mình, cũng là tôn trọng chính tình yêu của chúng ta.
Có những ngày em không yêu anh...
Là những ngày em yêu bản thân mình nhiều hơn, lúc đó em mới thực sự hiểu rằng nếu không biết tự yêu thương mình cho thật tốt thì không thể yêu thương người khác một cách trọn vẹn được.
Nhưng ngày này, em sẽ tự thưởng cho mình những giây phút tĩnh lặng nhất, nhâm nhi một tách café cạnh giàn hoa tigon đang có nắng rớt. Lật dở từng trang sách cô bạn tặng từ lâu mà chưa kịp đọc, tủm tỉm cười khi nhìn nét chữ xiêu xiêu của lũ bạn thời còn là sinh viên. Thấy tim mình thật an yên, nhẹ tênh...
Những ngày nay, dù mưa rơi ngoài phố, em cũng sẽ không ngồi ngẩn ngơ nghĩ về những chuyện xưa cũ đã nhạt phai theo lắm tháng nữa. Ai cũng cần phải buông bỏ những thứ không thuộc về mình để tìm kiếm một nơi thực sự dành trọn cho bản thân.
Những ngày em không yêu anh, em sẽ dành thời gian cho bạn bè, cho nhiều mối quan hệ khác mà em đã bỏ quên đến nỗi phủ đầy rêu phong một nơi nào đó. Giờ em có thời gian mà, em không còn bận yêu anh nữa...
Những ngày như thế anh đừng buồn nhé, chỉ yêu nhau bình lặng như thế thôi chưa đủ. Có lẽ đôi khi mình nên dành ra một khoảng trống nho nhỏ để yêu lấy bản thân mình và yêu thêm những mối quan hệ khác. Để lúc đó mình nhận ra tình yêu không phải duy nhất nhưng thiếu nó cuộc sống sẽ nhạt nhẽo làm sao.
Rồi em sẽ lại yêu anh, nồng nàn và tha thiết. Ngoài kia có những hạt mưa xuân lất phất bay. Đợi xuân về mình yêu nhau thêm anh nhé, yêu bù những ngày em không yêu anh...
Theo Guu
Nhớ thương một người dưng Mong muốn một ai đó là người dưng bỗng nhiên nhớ tới mình thì có phải là điều xa xỉ lắm không? Có những ngày mà em thật sự chỉ mong mỏi một điều duy nhất ấy thôi. Mong rằng có một ai đó, tồn tại ở một khoảng trời không xa xôi, nói rằng nhớ em. Nỗi nhớ từ một người dưng...