Nếu con chỉ là người bình thường, mẹ chẳng có điều gì để thất vọng
Mẹ nhớ có một đêm chúng ta đã nói chuyện với nhau trên sân thượng, con nói: “Mẹ ơi, mẹ phải biết rõ và chấp nhận sự thật rằng mẹ có một cậu con trai rất bình thường”. Con ngồi trong một chiếc ghế trên sân thượng, quay lưng về phía biển, tay châm một điếu thuốc, đó là lúc 3h sáng.
ảnh minh họa
Coi con thành “ người khác” cũng không dễ dàng!
Mẹ nhớ có một đêm chúng ta đã nói chuyện với nhau trên sân thượng, con nói: “Mẹ ơi, mẹ phải biết rõ và chấp nhận sự thật rằng mẹ có một cậu con trai rất bình thường”. Con ngồi trong một chiếc ghế trên sân thượng, quay lưng về phía biển, tay châm một điếu thuốc, đó là lúc 3h sáng.
Bạn bè mẹ nếu trông thấy con hút thuốc lá trước mặt mẹ, nhất định sẽ nhìn mẹ bằng một ánh mắt không thể tin nổi: “Cậu ta làm sao có thể hút thuốc trước mặt mẹ?”. “Làm sao mà bạn lại có thế để con trai hút thuốc trước mặt mình được?”.
Mẹ nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này, mẹ không thích mọi người hút thuốc, bởi vì mẹ không thích mùi khói thuốc lá, lại càng không thích con trai mình hút thuốc, bởi vì hút thuốc có thể gây nên căn bệnh chết người là ung thư phổi cho con.
Thế nhưng mà, con trai của mẹ đã 21 tuổi rồi, là một người trưởng thành có khả năng độc lập tự chủ. Là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm với hành vi của chính mình, và cũng phải tự chịu hậu quả do sai lầm của bản thân mình gây ra. Một khi đã tiếp nhận quy luật khách quan này rồi, con tự quyết định hút thuốc, mẹ làm sao có thể “không cho phép” con đây? Mẹ có quyền lực gì hay quyền uy gì để ước thúc con đây?
Mẹ nhìn con hút thuốc, chân kiễng lên, hút thuốc rồi nhả ra một làn khói đen như sương mù, tức giận chỉ muốn rút điếu thuốc từ trong miệng con ra và ném xuống biển.
Thế nhưng mà, trong lòng mẹ lại tự nhủ: “Hãy nhớ kỹ, người đang ngồi trước mặt mình là một người trưởng thành, mình đối đãi với con cũng giống như đối đãi với những người trưởng thành khác trong thiên hạ, mình không thể rút điếu thuốc từ trong miệng của bạn bè mình hay của một người xa lạ mà ném đi được. Vì vậy, mình không thể rút điếu thuốc trong miệng người đang ngồi ngay trước mặt mình mà ném đi được, con từ lâu đã không còn là đứa con bé nhỏ của mẹ nữa rồi, con là một “người khác” rồi!”.
Sự trưởng thành của tuổi trẻ là một việc không hề dễ dàng, mọi người đều biết. Tuy muốn bao bọc con, che chở con, nhưng mẹ học được bài học lớn hơn, “buông tay”, coi như con trở thành một “người khác”, nhưng cũng không hề dễ dàng!
Nếu như con sẵn lòng đi đánh răng cho hà mã
Video đang HOT
Mẹ nói: “Con bình thường chỗ nào, bình thường là có ý gì?”.
Con nói: “Con cảm thấy, sự nghiệp trong tương lai của con nhất định là kém so với mẹ, cũng thua kém bố, cả bố và mẹ đều có học vị tiến sĩ”, nghe được câu này, mẹ có chút kinh ngạc.
“Con dường như cảm thấy con chắc chắn không thể có thành tựu như của bố, càng không thể có thành tựu như của mẹ, con có thể sẽ trở thành một người rất bình thường, có bằng cấp rất bình thường, có một nghề nghiệp rất bình thường, không có nhiều tiền, cũng không có danh tiếng, một người bình thường nhất”. (Con dập tắt điếu thuốc).
“Mẹ có thất vọng không?”.
Hiện giờ mẹ đã quên lúc đó sao mẹ lại nói với con như thế, mẹ nói rằng mẹ sẽ không thất vọng, cho dù con làm gì thì mẹ cũng vui vẻ, bởi vì mẹ yêu con? Hay là không muốn tranh luận về triết lý “bình thường” với con, hay là rất chân thành mà thuyết phục rằng con không phải một người “bình thường” mà chỉ là con chưa tìm được chính xác bản thân mình?
Mẹ không nhớ rõ nữa, nhưng mà hiện giờ mẹ có thể nói với con, nếu như con là một người “bình thường”, mẹ có thất vọng hay không?
Điều quan trọng nhất đối với mẹ, không phải là con có thành tựu hay không, mà là con có hạnh phúc hay không, trong cuộc sống hiện đại bây giờ, loại công việc nào có thể ít nhiều đem lại cho con niềm hạnh phúc? Thứ nhất – nó cho con ý nghĩa, công việc đó không điều khiển con, không giam cầm con như tù binh. Thứ hai – nó cho con thời gian, nó cho con trải nghiệm đầy đủ trong cuộc sống.
Tiền tài và danh vọng, cái nào là nguyên tố chính của hạnh phúc đây? Giả như đặt hai lựa chọn trước mặt con, hoặc là đến phố Wall làm quản lý ngân hàng hoặc là làm nhân viên chăm sóc sư tử, hà mã trong vườn bách thú, mà con là một người yêu thích nghiên cứu động vật.
Mẹ hoàn toàn không cho rằng làm quản lý ngân hàng là có thành tựu, hay là nhân viên chăm sóc sư tử hà mã là “bình thường”. Mỗi ngày vì tiền mà căng thẳng, mà phấn đấu rất có thể lại không bằng mỗi ngày tắm rửa cho voi hay đánh răng cho hà mã.
Khi làm công việc mà trong lòng con thấy có ý nghĩa, có giá trị, thì là con đã có cảm giác thành tựu. Khi công việc của con cho con thời gian, không lấy đi cuộc sống của con, là con đã có tôn nghiêm. Cảm giác thành tựu và tôn nghiêm, cho con niềm hạnh phúc.
Mẹ sợ con trở thành người vẽ hươu cao cổ như Timothy, không phải vì anh ta không có tiền không có danh, mà là anh ta không tìm được ý nghĩa. Mẹ yêu cầu con chăm chỉ đọc sách, không phải vì mẹ muốn con có thành tựu hơn người khác, mà là bởi vì, mẹ muốn con có nhiều hơn nữa quyền lựa chọn cho tương lai, lựa chọn có ý nghĩa, có thời gian làm việc chứ không phải là bị ép mưu sinh.
Và nhiều phụ huynh Việt vẫn đang ép con mình phải thành công.
Tâm lý phụ huynh ai cũng muốn con học giỏi, chăm ngoan, điểm cao nên “ép” con phải học thêm, học nhiều thầy cô để “theo kịp kiến thức” mà không hiểu rằng chính bản thân họ đang gây áp lực lớn đối với con. Có những bà mẹ mắng con: “Học cho con chứ học cho ai?” nhưng thực ra họ đang ép con học để thỏa mãn ước mơ của bản thân. Có những ông bố ra điều kiện: “Nếu con được vào trường chuyên, muốn cái gì bố cũng cho” mà không hiểu rằng ước mơ lớn nhất tuổi học trò của con là học hành hồn nhiên như quy luật tự nhiên của nó.
Không ít ông bố, bà mẹ chứng kiến cảnh con mình gục đầu ngay trên chồng sách vở thiếp đi, hay chứng kiến sáng ra con đờ đẫn vì cả đêm thức trắng hoặc giật mình hoảng sợ trong giấc ngủ… nhưng thay vì với con, thì bố mẹ lại tỏ ra hài lòng, ngộ nhận rằng con “tự giác, chăm học”; tự hào, hãnh diện khoe với đồng nghiệp, hàng xóm “con tôi chăm học lắm”.
Thực tế hiện nay, nền giáo dục đang chạy đua thành tích, quá đề cao điểm nên đã gây áp lực quá lớn cho HS. Áp lực “đổ” lên đầu HS không chỉ từ bài học quá nhiều, từ thầy cô yêu cầu quá cao, mà ngay cả gia đình cũng đòi hỏi, kỳ vọng ngoài sức học thực tế của con, em mình.
Tương lai của HS dẫu được nuôi dưỡng, định hướng từ người lớn nhưng thành công đến đâu, hạnh phúc thế nào thì chính các em mới là người quyết định. Đừng bắt con “chở” ước mơ của bố mẹ nữa!
Theo Phunutoday
Nóng bỏng đón chờ đêm tân hôn lại bị chồng 'dội nước lạnh' tê tái
Qúa bất ngờ trước câu nói của chồng, em chạy vào nhà tắm xé toác chiếc váy ngủ rồi mặc quần áo và chạy ra khỏi nhà.
Mỗi khi em góp ý anh lại ngắt lời và cho rằng phụ nữ không biết gì thì không nên xen vào chuyện của đàn ông. (Ảnh minh họa)
Đêm nay là đêm tân hôn của em. Đáng lẽ bây giờ em đang được sống trong những giờ phút hạnh phúc nhất của cuộc đời. Nhưng không, trong khi chồng em đang ở nhà thì em đành phải tìm 1 nhà nghỉ để ở tạm vì quá thất vọng với anh.
Chúng em đã có 3 năm tìm hiểu trước khi kết hôn. Ở công ty, chồng em được nhận xét là người rất nghiêm túc và khó tính. Đối với gia đình, anh lại là người bảo thủ và gia trưởng. Tất cả mọi việc chồng em đã quyết định thì mọi người đều không có quyền can thiệp, kể cả em.
Bản thân em vốn là người biết nhún nhường và chịu đựng nên khi quen anh, em đã cố gắng dung hòa hết sức có thể. Có lẽ cũng vì như vậy mà em mới là vợ của anh thay vì những cô gái trẻ trung xinh đẹp khác. Em tự cho rằng mình hiểu tâm lý của chồng nên cuộc sống hôn nhân của em sẽ dễ thở và hạnh phúc.
Nhưng cuộc sống hôn nhân không phải màu hồng như em vẫn nghĩ. Từ những ngày chuẩn bị kết hôn, em đã nhận ra chồng em là người đàn ông quá độc đoán. Cùng là đi mua đồ để trang trí phòng tân hôn nhưng em lại không có quyền được lựa chọn bất cứ điều gì. Ngay cả bộ chăn ga gối đệm em mua về chồng cũng vứt sang phòng khác và thay vào màu mà anh thích. Mỗi khi em góp ý anh lại ngắt lời và cho rằng phụ nữ không biết gì thì không nên xen vào chuyện của đàn ông.
Vì sắp cưới và cũng không muốn mất vui nên em để anh sắp xếp và quyết định mọi thứ. Thấy em nghe lời nên anh cũng không còn khắt khe với em nữa. Em tưởng rằng mọi chuyện sẽ đơn giản như thế, chỉ cần em chịu đựng 1 chút thì em và chồng sẽ hạnh phúc. Nhưng đêm nay là đêm tân hôn, anh lại khiến em đau lòng và thất vọng quá.
Em nghe các chị ở công ty nói đêm tân hôn là đêm đáng nhớ nhất trong đời. Nhất là với em bởi vì trước khi kết hôn, vợ chồng em chưa từng đi quá giới hạn. Vì vậy, em cũng muốn chuẩn bị cho chồng thấy 1 sự bất ngờ.
Em lên mạng và đặt bộ váy ngủ sexy để mặc đêm tân hôn. Khi nhận được hàng, em cũng cảm thấy hơi ngượng vì bộ váy đó khá lộ liễu. Nhưng ai cũng động viên em nên mặc, váy mà không hở thì không kích thích. Vì thế em đã quyết định sẽ mặc chiếc váy đó vào đêm đầu tiên của 2 vợ chồng.
Quá bất ngờ trước câu nói của chồng, em chạy vào nhà tắm xé toác chiếc váy ngủ rồi mặc quần áo và ra khỏi nhà. (Ảnh minh họa)
Hôm nay là ngày khá dài, cả em và chồng đều mệt mỏi vì tiếp nhiều khách. Tắm rửa xong, em thay chiếc váy ngủ và rón rén đến ôm chồng từ phía sau. Chồng em quay lại ôm vợ nhưng vừa thấy em mặc chiếc váy ngủ gợi cảm thì anh liền đẩy em ra. Anh trừng trừng nhìn em rồi tỏ thái độ thất vọng: "Anh cưới em về làm vợ chứ không phải làm phụ nữ lẳng lơ, thích ve vãn người khác".
Quá bất ngờ trước câu nói của chồng, em lắp bắp giải thích: "Em chỉ muốn làm anh vui...". Vậy mà anh cau mày: "Vui gì cái thể loại quần áo hở hang rách nát như cái màn tuyn thế này".
Ấm ức quá, em chạy vào nhà tắm xé toác chiếc váy ngủ rồi mặc quần áo và chạy ra khỏi nhà. Như thế nào là lẳng lơ, như thế nào là ve vãn? Anh là chồng em, em quyến rũ chồng em chứ có quyến rũ người đàn ông khác đâu, tại sao anh lại xúc phạm em như thế chứ?
Có cô dâu nào ngay đêm tân hôn đã phải ra nhà nghỉ thuê phòng như em không? Trong khi đó, chồng em không hề nhắn tin hay gọi điện. Giờ em đang nằm trong nhà nghỉ mà không thể ngủ được. Em nên tiếp tục giận chồng hay sáng mai về nhà xin lỗi chồng hả các chị?
Theo Dân Việt
Vợ chết đứng khi thấy chồng say hôn bạn mình trong bữa tiệc Chúng tôi đã kết hôn 5 năm, tính cả thời gian yêu thì là 7 năm, có nằm mơ tôi cũng không thể hình dung nổi anh ấy có thể làm như vậy. Bữa tiệc đó cả hai vợ chồng tôi cùng tham dự. Hầu hết mọi người đều say và có trở nên đôi chút bốc đồng. Tôi cũng say nhưng tôi...