Nếu chỉ còn một ngày để yêu anh

Theo dõi VGT trên

Vậy em sẽ yêu đến hơi thở cuối cùng, sẽ dành cho anh nụ hôn nồng thắm và cái nắm tay vội vàng như sợ ngày mai ta sẽ phải chia xa.

Chẳng ai nói trước được tương lai, có thể hôm nay vẫn còn bên nhau nhưng một phút quay lưng đi đã trở thành hai người xa lạ. Chẳng ai đoán được khi chia tay người đau khổ hơn sẽ là người hay ta. Vì thế nếu chỉ còn một ngày cuối để yêu hãy dốc hết tim gan để yêu và yêu nhiều hơn nữa.

Cô và anh đã từng hứa với nhau nếu hai người không thể yêu nữa thì ngày cuối cùng đó cũng sẽ là ngày hạnh phúc, rồi sau đấy mỗi người rẽ một ngã riêng không cần ai oán cũng đừng mang đau thương.

Nhưng cô chưa từng nghĩ ngày ấy sẽ xảy ra vì cô tin hai người đã lựa chọn đúng đắn dù gặp nhau có hơi muộn màng. Đối với cô anh không phải là tất cả nhưng nếu như có tất cả mà thiếu đi anh thì cũng chẳng cò nghĩa lí gì. Cô cũng không biết từ khi nào anh lại trở thành một phần quan trọng như vậy với mình.

Nếu chỉ còn một ngày để yêu anh - Hình 1

Song, cái ngày cô không mong nhất cũng đã đến ngày cuối cùng để yêu anh. Có lẽ anh không nhận ra giữa anh và cô đã không con như những ngày đầu bên nhau. Anh vẫn nói yêu cô vẫn luôn ở bên cô khi cô gặp khó khăn nhưng sau đó cô chẳng biết gì về anh nữa.

Anh đi đâu, làm gì, với ai cô cũng không muốn biết. Anh dành yêu thương cho một người khác cũng không làm cô nổi giận. Anh cũng không cần gặp cô nhiều như trước đơn giản vì anh đã có những mối quan hệ khác mà cô không biết.

Giữa hai người vô tình có những khoảng cách không thể nào san lấp, cô nhận ra đến lúc mọi thứ nên kết thúc để có thể giữ lại những ấn tượng tốt đẹp trong lòng nhau. Đợt gió mùa đầu tiên tràn về cô nói muốn hẹn hò với anh nhưng cũng phải năn nỉ mãi anh mới cùng cô ra ngoài.

Nếu chỉ còn một ngày để yêu anh - Hình 2

Buổi sáng hôm ấy cô chủ động nhắn tin cho anh trước nhắc nhở anh nhớ mặc áo ấm vì ngoài trời lạnh rồi. Một lúc sau anh mới trả lời lại chỉ một tiếng ừm ngắn ngủi làm hụt hẫng cảm xúc của cô.

Cô đến trước cửa nhà anh chờ đợi giống những ngày đầu hai người mới quen. Cô thích nhìn vẻ mặt ngạc nhiên, hạnh phúc của anh khi bất ngờ thấy cô đứng đó. Nhưng sao lần này khi thấy cô anh không như vậy nữa mà chỉ cười nhẹ một tiếng rồi cùng cô ra ngoài. Cô ngồi đằng sau nhét tay mình vào túi áo anh tựa cằm mình vào vai anh. Anh hỏi cô muốn đi đâu thế là cô chỉ ngay đến quán ăn lần đầu anh đưa cô đi.

Hôm nay quán ăn hơi đông nên phải chờ một lúc mới có chỗ, anh tỏ ra hơi khó chịu muốn sang quán khác nhưng cô nhất định không chịu. Anh không hiểu vì sao cô vẫn vui vẻ khi được ăn một chiếc bánh bình thường mà chỗ nào cũng bán. Có lẽ anh đã quên đây chính là nơi hai người bắt đầu kể cho nhau nghe những câu chuyện về đời mình.

Nếu chỉ còn một ngày để yêu anh - Hình 3

Cả ngày hôm đó cô bắt anh đưa mình đi hết chỗ này đến chỗ khác những nơi mà hai người đã từng đi qua cùng nhau. Mãi đến tối khi anh đưa cô về cô mới khẽ hỏi: “Anh này anh còn yêu em không?”. Anh ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời: “Em lại hỏi linh tinh đấy”.

Cô cười với anh và nói nếu như trước đây anh sẽ lập tức trả lời anh yêu em rất nhiều nhưng giờ anh không nói vậy nữa. Anh đưa cô đến nhà vừa định quay xe đi thì cô gọi giật anh lại. Cô kiễng chân lên hôn nhẹ lên môi anh đưa theo vị mằn mặn của nước mắt.

Nếu chỉ còn một ngày để yêu anh - Hình 4

Cô nói trong tiếng nấc nhỏ: “Chúng ta từng nói nếu có một ngày cuối để yêu nhau thì cứ yêu thôi , rồi sau đấy mỗi người rẽ một ngả riêng không cần ai oán cũng đừng mang đau thương. Hôm nay chính là ngày đó và em thấy rất hạnh phúc, sau này anh nhớ sống tốt và quên em đi nhé”. Cô quay đi anh không giữ lại, mọi thứ cuối cùng tuy đau đớn nhưng cũng chính là kết thúc một khoảng trời dành cho nhau.

Theo ilike.vn

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận

Đời người vốn có vài lần duyên phận để gặp nhau, chỉ là nếu một người bước quá ngắn còn một người bước quá dài cũng sẽ lạc mất nhau. Người đi ngược nắng, còn tôi đi ngược người. Chữ duyên bỏ lại phía sau lưng.

"Một tách trà hoa nhài dành cho em. Đừng để bản thân mệt mỏi quá nhé!"

Điện thoại đang nằm im ắng trên bàn chợt rung lên, tôi vô thức đưa tay nhìn đồng hồ đã điểm đúng 12 giờ trưa rồi vui vẻ mở điện thoại lên. Một dòng tin nhắn kèm hình ảnh được gửi đến từ dãy số quen thuộc. Chủ nhân của dãy số kia là Hoàng Dương, anh ấy là một blogger bây giờ là bạn tri kỉ của tôi. À không, không phải bạn thân mà là người tôi yêu.

Tôi nhanh chóng soạn vài dòng và ấn nút gửi đi rồi lại quay trở về với công việc: "Chào buổi sáng! Ngày mới vui vẻ!".

Khoảng cách từ Paris đến Hà Nội quá xa xôi, múi giờ cũng chênh lệch khiến những dòng tin nhắn giữa hai chúng tôi có phần kỳ quái. Cũng như lúc này khi tôi đang chuẩn bị lao đầu vào đống công việc dang dở của buổi sáng thì anh mới bắt đầu một ngày mới. Nhưng dần dần lại thành thói quen, chỉ cần hôm nào không nhận được tin nhắn tôi lại thấy bất an.

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận - Hình 1

Hoàng Dương là du học sinh đang theo học ngành kiến trúc tại Pháp, còn tôi là một kiểm toán vừa mới ra trường được một năm. Anh hơn tôi hai tuổi, tính tình cực kì dễ chịu và ấm áp. Lần đầu tiên chúng tôi quen biết nhau kể ra cũng là một kỷ niệm đáng nhớ. Đó là một ngày tháng năm của hai năm về trước, tháng giao mùa giữa mùa xuân và mùa hạ, hôm đó trời mưa nặng hạt. Tôi đưa tay khép vội khung cửa sổ mới mở trang Blog quen thuộc lên. Lần tìm trong rất nhiều bài đăng rồi không biết vô tình hay cố ý lại chọn một bài viết nói về duyên phận để đọc. Tôi thừa nhận mình không tin vào duyên phận, lúc trước không tin sau khi đọc xong bài viết này cũng không tin. Lý do có lẽ là bởi vì sự tan vỡ của cuộc hôn nhân giữa ba mẹ tôi. Nhiều người nói đó là vì ba và mẹ tôi có duyên gặp gỡ trở thành vợ chồng lại không phận sống với nhau đến răng lông đầu bạc nên chưa bước qua tuổi tứ tuần đã mỗi người một nơi. Còn tôi lại không nghĩ như vậy. Nguyên nhân đổ vỡ thực sự là do ba tôi ngoại tình. Chính ông ấy đã tự hại chết đi tình yêu, niềm tin tưởng của mẹ tôi chứ không phải duyên phận.

Vì thế khi đọc được những dòng tâm sự anh viết về duyên phận tôi đã lưu lại đó một dòng bình luận "Tôi vốn không tin cái gọi là duyên phận". Dòng bình luận đó cũng chỉ là phút nổi hứng tôi để lại không ngờ lại là cầu nối khiến tôi quen biết anh. Tối hôm đó facebook của tôi nhận được một tin nhắn vỏn vẹn hai chữ "Tại sao?" từ anh. Tôi còn nhớ mình đã thắc mắc rất lâu cứ nhìn chằm chằm vào nick facebook có tên là Hoàng Dương mà avatar là hình ảnh một người con trai đang đưa chiếc máy ảnh lên như thể chuẩn bị ghi lại một khoảng khắc đẹp đẽ nào đó của thiên nhiên. Avatar không nhìn rõ mặt vì chiếc máy ảnh đã che đi quá nửa, tôi chỉ nhìn thấy đó là một chàng trai cao ráo trông rất chững chạc. Thế là vì tò mò tôi đã nhắn lại cho anh "Tại sao gì cơ?" rất nhanh đã có câu trả lời "Tại sao lại không tin vào duyên phận." Đến lúc nhìn rõ câu trả lời tôi mới chợt nhớ ra vội vội vàng vàng mở bài viết lúc chiều mà mình đã để lại bình luận, bốn chứ tác giả Hoàng Dương nói cho tôi biết anh ấy là ai.

"Tại vì người ta hay dùng hai từ duyên phận để làm lý do cho sự thay lòng."

Cũng từ lần đó chúng tôi đã quen biết nhau. Hằng ngày mỗi khi rảnh rỗi anh sẽ nhắn tin cho tôi đến khi nào tôi có thời gian sẽ vui vẻ trả lời anh. Chúng tôi nói với nhau rất nhiều, có khi là những câu chuyện không đầu không cuối. Anh kể với tôi về nước Pháp nguy nga, tráng lệ, còn tôi kể cho anh nghe về những thay đổi của Hà Nội. Chúng tôi có nhiều điểm tương đồng trong tính cách nên nói chuyện rất hợp nhau. Anh khá hài hước lại biết quan tâm người khác, anh luôn nhắc nhở tôi chú ý đến sức khỏe của bản thân. Mỗi khi Hà Nội vào đông lại nhắc tôi nhớ mặc thêm áo ấm. Tôi thừa nhận mình là một đứa trầm mặc, ít nói, là một đứa có tính cách hướng nội, luôn thích yên tĩnh một mình nên có rất ít bạn bè mà trong số đó cũng chẳng ai đủ thân để chia sẻ. Những lúc gặp chuyện buồn cũng chỉ biết giữ trong lòng, không kể lể, không khóc lóc nói đúng hơn là không có người để tôi làm việc đó. Tôi luôn tự nhắc mình mạnh mẽ bởi vì khi mạnh mẽ mới đủ bình tĩnh để giải quyết mọi chuyện, từ ngày ba bỏ đi tôi chưa hề rơi một giọt nước mắt nào. Ngần ấy năm như thế khiến tôi nghĩ thật ra một mình cũng có sao đâu, tôi không cảm thấy cô đơn là được rồi. Đến khi anh xuất hiện tôi mới nhận ra đã từng có lúc tôi thèm được quan tâm biết nhường nào. Hoàng Dương bước vào cuộc đời tôi vào những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, sự ấm áp của anh khiến tôi dần dần nảy sinh tình cảm. Thứ tình cảm nhẹ nhàng, tươi mát tỏa hương thơm ngát lan tràn vào tận đáy tim hệt như tách trà hoa nhài mà anh thích vậy.

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận - Hình 2

Đã có lúc tôi từng hỏi anh tại sao có biết bao nhiêu loại thức uống khác ngon hơn mà lại chỉ thích độc nhất trà hoa nhài, anh nói vì hương thơm của nó làm say lòng người, vì mùi vị của nó thanh thuần, tinh tế. Anh thích trà hoa nhài còn tôi thích cách anh thưởng thức nó vào mỗi buổi sáng, như một thói quen.

Kết thúc một ngày bận rộn với hàng đống con số, tôi trở về nhà. Việc đầu tiên vẫn thường làm chính là tưới nước cho chậu hoa Linh Lan mình trồng bên cửa sổ lâu lâu lại một tấm hình gửi cho anh kèm icon mặt cười vui vẻ. Tôi thích Linh Lan nói đúng hơn là thích những cánh hoa chuông bé xíu trắng ngần ấy, Linh Lan cũng có hương thơm ngọt ngào của riêng mình, không tinh tế như hoa nhài của anh nhưng tôi vẫn cứ thích, cũng giống như tôi thích trò chuyện cùng anh vậy, niềm yêu thích xuất phát từ tận đáy lòng.

Đúng 11 giờ tối anh sẽ online, chúng tôi lại bắt đầu những câu chuyện trên trời dưới đất.

"Anh đã ăn gì chưa?"

"Vừa ăn xong. Còn em đã ăn chưa đấy?"

"Tiêu hóa cả rồi!"

Với câu trả lời tinh nghịch của tôi anh lại bày tỏ cảm xúc bằng những icon mặt cười khác nhau, đã có lúc anh từng giải thích với tôi về ý nghĩa của những icon mà anh sử dụng khiến tôi cười tủm tỉm cả ngày.

Những ngày mùa hạ rồi thu cứ chậm rãi trôi qua, cái nắng hanh hao dần nhường chỗ cho cái lạnh đầu đông.

"Anh đang làm gì thế?"

"Đang nghĩ về em."

"Nghĩ gì?"

Tôi nhanh chóng gõ mấy chữ rồi chờ đợi anh trả lời, trong lòng lúc này có nhiều nỗi thắc mắc, anh nói đang nghĩ về tôi, lần đầu tiên anh bày tỏ với tôi rõ ràng đến thế. Nhưng mà chờ mãi 1 phút, 2 phút rồi 10 phút vẫn không thấy anh trả lời, tôi bèn nhắn lại một tin.

"Anh còn đó không?"

Lần này thì rất nhanh anh đã đáp lời.

"Thảo Nguyên à, chúng ta gặp nhau đi!"

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận - Hình 3

Câu trả lời này của anh làm đáy lòng tôi dâng lên một cảm giác khó nói thành lời, mấy chữ trên màn hình dần nhòe đi trước mắt. Anh ấy vừa nói gì? Chúng ta gặp nhau đi sao? Đây là điều mà tôi không muốn nghĩ đến nhất trong suốt hai năm qua. Nếu nói ra ắt hẳn nhiều người sẽ không tin nhưng tôi và Hoàng Dương không hề biết mặt nhau, cũng chưa hề gặp mặt đối diện nói chuyện lần nào cả. Bây giờ, ngay thời khắc này khi anh nói chúng ta gặp nhau đi trong lòng cơ hồ dấy lên một nỗi sợ hãi vô hình. Không phải tôi không muốn gặp anh mà là sợ gặp rồi sẽ khiến đôi bên đều thất vọng. Chúng tôi thân nhau đến ngần ấy nhưng mà có lúc tôi vẫn cảm nhận mình chưa chạm nổi vào thế giới của anh ấy. Tôi chỉ là một người bạn đằng sau thế giới ảo của anh, hằng ngày trò chuyện cũng chỉ có thể tưởng tượng ra gương mặt anh qua từng con chữ. Lúc anh cười, lúc anh giận hay lúc anh tập trung làm việc sẽ có biểu hiện như thế nào?

Cứ nghĩ sẽ ổn nhưng mà sau mỗi cuộc trò chuyện qua đi, khi một mình đối diện với màn đêm tĩnh lặng lại thấy cô đơn trống trải biết mấy. Chàng trai ấm áp sau bàn phím lạnh lẽo không đủ để sưởi ấm trái tim đã từng bị tổn thương. Vốn không biết mặt trên thực tế cũng chỉ là một trong ngàn người bạn ảo qua facebook mà thôi, còn thực tế chẳng có gì ràng buộc.

Tôi tắt máy, mấy ngày liền cũng không online. Tôi cũng không hiểu bản thân đang trốn tránh điều gì, có lẽ là sợ khi gặp nhau rồi anh sẽ mỉm cười và nói "Em không giống như những gì anh tưởng tượng" hay đơn giản chỉ là "Chúng ta vẫn là bạn nhé!" để dập tắt sạch sẽ thứ tình cảm mơ hồ mà tôi đã từng cảm nhận. Tôi sợ.

Trời Hà Nội hôm nay lạnh tê tái cõi lòng, đã mặc thêm áo ấm mà vẫn chẳng thấm gì. Tôi ngã người xuống giường cố vỗ về mình vào giấc ngủ vậy mà chẳng thể nào chợp mắt nổi, nỗi nhớ Hoàng Dương cứ ngày một cuộn trào trong lòng. Đã một tuần không trò chuyện cùng anh bỗng thấy mỗi đêm trôi qua đều dài đến lạ. Ngay lúc này bất giác muốn nghe giọng của anh, muốn nói ra hết những bực bội ở chỗ làm, muốn được anh quan tâm và... muốn được gặp anh. Chưa bao giờ tôi thấy lòng mình mâu thuẫn đến thế. Trong màn đêm đen kịt chỉ có một vài tia sáng của ánh trăng len lỏi vào, tôi đưa tay lần tìm chiếc điện thoại mà mình bỏ quên ở đâu đó, tay ấn một dãy số đã thuộc nằm lòng rồi ấn nút gọi. Từng tiếng chuông chậm rãi vang lên, dường như rất lâu sau khi mà tôi cứ nghĩ sẽ không ai nhấc máy thì một giọng nói thâm trầm truyền đến bên tai, trái tim tôi bất giác run nhẹ.

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận - Hình 4

"Cuối cùng em cũng chịu gọi cho anh!"

"Ừ... em... nhớ... anh"

Tôi không biết mình bị làm sao mà nói ra câu ấy, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn bị ám ảnh về hôn nhân của ba mẹ mình, tôi không tin vào đàn ông, không tình cái gọi là tình yêu một lòng một dạ nên không dám mở lòng với ai. Tôi sợ chỉ cần tôi mở lòng thì một ngày nào đó sẽ bị tổn thương, mà tổn thương rồi niềm tin cũng mất.

"Anh cũng vậy. Một tuần rồi!"

Ngay lúc này tôi dường như cảm nhận Hoàng Dương đang ở bên cạnh thì thầm vào tai vậy, anh nói anh cũng nhớ tôi còn tôi mặc dù không thấy rõ biểu hiện trên nét mặt của mình là gì nhưng tôi biết mình đang mỉm cười.

"Chúng ta gặp nhau đi anh!"

Cuối tuần Gardenista đông đến lạ, vừa đặt chân vào quán tôi dường như trở nên lạc lõng hẳn, tìm cho mình một chỗ ngồi gần cửa sổ thoải mái nhất tôi đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh.Từng cặp tình nhân yêu nhau đang say sưa biểu lộ tình cảm qua ánh mắt, từng nhóm bạn thân vẫn đang chìm đắm trong những câu chuyện của chính mình, còn tôi thì đợi anh. Hôm nay Hoàng Dương về nước, anh hẹn gặp tôi ở đây, quán cafe mà tôi yêu thích. Mỗi phút giây trôi qua tôi đều hồi hộp vô cùng, cứ nghĩ chỉ một chút nữa thôi chúng tôi sẽ gặp nhau, người thật, mối quan hệ thật không phải là "ảo" nữa thì không khỏi có một chút mong chờ.

Nhưng...

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua anh ấy vẫn chưa đến.

Tôi vẫn dán chặt mắt vào cửa chính, từng người ra ra vào vào nhưng không có chàng trai nào giống như anh đã miêu tả trước đó cả. Anh nói khi nào đến trước cửa sẽ gọi điện cho tôi vậy mà điện thoại chưa hề reo lên một lần nào cả. Ngay khi tưởng chừng như tuyệt vọng, tôi định bỏ về thì điện thoại cũng reo lên. Tôi nheo mắt nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình chần chừ nhấc máy.

"Alo"

"Thảo Nguyên em còn ở Gardenista không?"

"Không, em về rồi!"

Tôi bật ra một câu nói dối chỉ vì không muốn thừa nhận mình đã ở đây đợi anh đến ba tiếng, lòng tự trọng của tôi rất cao, làm sao tôi có thể chấp nhận việc lần đầu tiên bị đàn ông cho leo cây những ba tiếng. Giọng anh thở dài phía đầu giây bên kia, nhưng mỗi câu chữ đều nhất mực quan tâm.

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận - Hình 5

"May mà em đã về. Chuyến bay của anh bị hoãn lại vì thời tiết xấu có thể ngày kia mới về được. Xin lỗi em!"

Vậy là cuộc gặp gỡ đầu tiên không như mong đợi, tôi mang tâm trạng buồn bã một mình trở về.

Cả ngày hôm sau tôi không online, anh nhắn tin, gọi điện tôi đều không trả lời, tôi biết đó không phải lỗi của anh nhưng nỗi ấm ức bị anh cho leo cây ba tiếng vẫn chưa thể nguôi ngoai. Hoàng Dương luôn miệng xin lỗi tôi, sự chân thành của anh cuối cùng cũng khiến tôi mủi lòng mà chấp nhận cho tôi và anh thêm một cơ hội nữa.

Hôm sau tôi lại đến Gardenista tuy nhiên so với lần trước có vẽ vắng khách hơn. Giai điệu bài hát Back to December đều đều vang lên khiến không khí bớt im ắng hơn. Tôi vẫn chọn ngồi ở chỗ cũ, thỉnh thoáng sẽ đưa mắt nhìn ra cửa nhưng trong lòng đã bớt hồi hộp hơn lần đầu. Thời gian chầm chậm trôi qua, mỗi một lần kim phút nhích thêm một chút cõi lòng tôi cơ hồ lại dâng lên một chút sợ hãi. Tôi sợ anh không đến. Tôi sợ bản thân cũng như lần đầu tiên bị anh cho leo cây. Và tôi càng sợ thất vọng.

Khách trong quán lần lượt ra về, không gian rộng lớn cuối cùng cũng chỉ còn lại mình tôi. Kim giờ chỉ số 10, tôi đã chờ anh đủ năm tiếng, lần này là năm tiếng, ly mojito trên bàn sớm đã tan từ bao giờ. Bàn tay tôi trở nên lạnh ngắt cứ nắm chặt chiếc điện thoại trên bàn không biết do nhiệt độ bên ngoài hay cơn lạnh giá ở trái tim.

- Chị ơi, quán em sắp đóng cửa rồi ạ, bạn của chị vẫn chưa tới sao?

Người phục vụ lịch sự nhắc nhở, tôi lắc đầu đứng lên rời đi bên môi mấp máy mấy câu không biết là trả lời anh phục vụ kia hay nói với chính mình.

- Anh ấy sẽ không đến!

Bên ngoài trời vẫn cứ lạnh như vậy, tôi ấn nút tắt nguồn điện thoại rồi cho tay vào túi áo lặng lẽ trở về. Dọc đường đều ngẩng đầu lên nhìn khoảng trời đen kịt phía trước mặt, trời hôm nay không có nhiều sao cả ánh trăng cũng lặn mất để lại trước mặt tôi màn đêm u ám, u ám hệt như cõi lòng tôi lúc này vậy. Cố ngăn không cho bản thân rơi một giọt nước mắt nào vậy mà cuối cùng tôi cũng gục xuống lề đường khóc nức nở. Tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi, đã cho anh một cơ hội vậy mà anh cũng không đến. Tôi đã chịu bước ra khỏi vỏ ốc kia của chính mình, đã vì anh mà thử mở lòng một lần vậy mà đổi lại chỉ có thất vọng. Sao anh lại tàn nhẫn với tôi như thế? Nếu không muốn gặp tôi sao còn để tôi chờ? Nếu đã không có một chút tình cảm gì với tôi sao lại để tôi hi vọng?

Tình đầu của tôi nhẹ nhàng chớm nở khi những đóa hoa Linh Lan đẹp đẽ khoe sắc dưới ánh nắng tháng 5. Và rồi vào một ngày tháng 12 nó cũng lặng lẽ ra đi như thế...

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận - Hình 6

***

Ba năm sau.

Hôm nay trời Hà Nội trong xanh đến lạ, ánh nắng dịu dàng của buổi sáng khiến tôi tâm tình tôi trở nên thư thái, tôi cố hít hà từng đợt không khí trong lành rồi rảo bước về phía ngân hàng phía trước. Một ngày mới đầy bận rộn lại bắt đầu.

"Cafe sáng cho em, buổi sáng tốt lành nhé Thảo Nguyên!"

Tôi đưa mắt nhìn ly cafe đang bốc khói nghi ngút trên bàn lại nhìn về tờ giấy nhỏ nhắn được dán trên đấy. Cái tên Trọng Nhân vẫn nằm ngay ngắn dưới góc phải, tôi bất giác thở dài, dù đã nhắc anh ấy rất nhiều lần cũng từ chối rất nhiều lần nhưng anh ấy cứ ngang nhiên bày tò sự quan tâm với tôi ở chỗ làm việc như thế. Anh ấy kể từ hai năm trước trở thành đồng nghiệp của tôi, không biết anh ấy nhìn trúng điểm gì ở tôi mà cứ cố chấp theo đuổi.

"Chiều mai tan sở đi cafe với anh nhé, anh tới đón em!"

Thế đấy, tôi đau đầu nhìn dòng tin nhắn vừa gửi đến, trong lòng không khỏi cảm thấy khó xử. Tôi không yêu anh ấy. Anh ấy rất tốt, rất quan tâm tôi nhưng tôi vẫn không yêu anh ấy. Lý do đơn giản vì tôi không quên được Hoàng Dương cũng không quên được những tổn thương mà anh ấy mang lại. Đã ba năm rồi kể từ lần đó tôi đã không còn nói chuyện với anh. Tôi đổi số điện thoại, khóa facebook cố vùi đầu vào đống sổ sách chỉ để lắp đi những khoảng thời gian rãnh rỗi để không nhớ về anh, không nghĩ về anh. Cũng ba năm trôi qua có một số chuyện tôi đã không còn nhớ quá rõ nữa chỉ là mỗi khi vô tình nhìn thấy những thứ quen thuộc có liên quan đến anh lại ngây người rất lâu. Giống như mỗi lần khi nhận được sự quan tâm của Trọng Nhân tôi đều đem ra so sánh với Hoàng Dương. Tôi đúng là một đứa tồi tệ mà.

Ngẫm nghĩ lại hồi lâu tôi đồng ý, tôi muốn dùng cuộc hẹn này để nói rõ với Trọng Nhân, tôi không muốn anh vì tôi mà tổn thương.

Xe của anh đỗ trước cửa nhà, nhìn thấy tôi bước ra anh vui vẻ đưa chiếc mũ bảo hiểm cho tôi. Anh nói chở tôi đến một nơi, tôi cũng không nói gì.

Khi chiếc xe dừng lại, tôi mới sững người nhìn cảnh vật phía trước.

Anh chở tôi đến Gardenista. Ba năm rồi tôi chưa hề trở lại lần nào. Bây giờ khi đứng trước cửa lại mơ hồ nhìn thấy chính mình của ba năm về trước. Bên ngực trái chợt nhói lên từng hồi đau đơn, nỗi đau như mới ngày hôm qua.

Tôi che giấu tâm tình hỗn loạn trong lòng cùng anh vào trong. Anh gọi cho mình ly Americano quen thuộc lại thấy tôi không nói gì bèn hỏi, tôi vô thức nói "Cho em tách trà hoa nhài!". Phục vụ rời khỏi anh mới nhìn tôi bằng ánh mắt hiếu kì.

- Em thích trà hoa nhài sao?

- Không hẳn!

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ né tránh ánh mắt của Trọng Nhân, lát sau lại nghe anh nói tiếp.

- Thẳng bạn thân của anh rất thích trà hoa nhài.

- Vậy sao? Thật trùng hợp.

Lát sau phục vụ bưng hai thứ thức uống ra, tôi nhìn tách trà thanh thuần đang tỏa hương trên bàn bất giác buồn đến lạ. Trọng Nhân nhấp một ngụm cafe lại ngẩng lên trò chuyện với tôi. Lần nào cũng thế đều là anh ngồi nói không ngừng còn tôi lại ở bên cạnh trầm mặc.

- Em biết không ở Gardenista từng có một chuyện tình rất buồn, đến giờ vẫn khiến anh không khỏi tiếc nuối.

- Vậy à?

Có sao? Trước giờ tôi chưa từng nghe đến. Buồn sao? Có buồn giống như chuyện tình của tôi không.

- Em có muốn nghe không?

Tôi gật đầu, Trọng Nhân từ tốn.

- Chuyện tình buồn đó là của bạn thân anh. Ngày đó nó là rất yêu thích ngành kiến trúc nên quyết định đi du học ở Pháp, bọn anh vẫn thường xuyên giữ liên lạc. Nó là đứa sống khá nội tâm trước giờ đều không tiếp xúc nhiều với con gái đâm ra hai mươi mấy tuổi đầu vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Cho đến một ngày nó gọi điện cho anh bảo nó đã yêu rồi. Em có tin nổi không? Nó yêu một cô gái mà chưa hề gặp mặt lần nào. Nó kể cho anh nghe rằng cơ duyên khiến hai người quen biết là vì cô gái đó đã từng bình luận một bài blog trên mạng. Anh không thể hiểu nổi chỉ nghĩ chắc nó đùa nhưng mà cho đến khi nhìn thấy nó đau khổ vì cô gái kia thì anh cũng tin.

Choang...

Tách trà chưa kịp đưa lên môi nếm thử đã rơi xuống vỡ tan, từng giọt trà bắn lên chiếc váy trắng khiến nó trở nên loang lổ khó coi. Nhưng lúc này tôi đã không còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến chiếc váy, điều tôi quan tâm chính là câu chuyện kia của Trọng Nhân.

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận - Hình 7

- Em có sao không? Sao lại bất cẩn như thế?

Trọng Nhân giật mình lấy khăn giấy đến bên cạnh lau đi nước trà đang vấy bẩn trên người bị tôi làm đổ kia. Môi tôi mấp máy mấy câu ngắt quãng.

- Người anh... người anh nói... có phải Hoàng Dương không?

Anh nhìn tôi, trong mắt có vẻ sững sốt, lát sau mới gật đầu. Nhìn thấy cái gật đầu khẳng định này của anh tôi hoàn toàn bị chấn động. Rất lâu sau mới lấy hết can đảm nói.

- Có thể kể tiếp không?

- Em làm sao vậy Nguyên?

- Anh kể tiếp đi!

Thấy tôi cương quyết anh cũng thu hồi ánh mắt lo lắng, tiếp tục kể.

- Hoàng Dương từng hẹn cô gái kia ra gặp mặt hai lần. Lần thứ nhất nó trễ hẹn vì chuyến bay bị hoãn. Lần thứ hai nó cũng không đến được là vì anh. Hôm đó nó vừa về nước anh bị tai nạn xe rất nghiêm trọng, không biết vì sao mọi người có mặt ở hiện trường lại gọi điện cho nó. Thế là nó đã bỏ hẹn để đến bệnh viện. Lúc anh tỉnh lại nó có đến Gardenista nhưng cô gái kia không có ở đó. Sau hôm đó hình như cô gái kia cũng không còn liên lạc nữa, nó ngày nào cũng đến đây ngồi mấy tiếng đồng hồ để chờ nhưng cũng vô ích.

Tôi như chết lặng, cả người trở nên vô lực phải dựa vào thành ghế. Hóa ra lý do là như thế. Hóa ra lý do anh ấy không đến được không phải vì không yêu tôi mà là vì Trọng Nhân. Vậy mà ba năm qua tôi cứ luôn trách anh thậm chí là hận anh.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó tôi cầm túi xách lao nhanh ra khỏi quán, tiếng kêu thất thanh của Trọng Nhân ở phía sau ngày một nhỏ dần.

Tôi trở về nhà vội vàng khởi động máy tính và đăng nhập vào facebok. Bàn tay tôi run run ấn vào thông báo tin nhắn. Hai chữ Hoàng Dương đứng đầu danh sách, 259 tin nhắn của anh. Tôi cố kiềm chế tâm trạng hỗn loạn lúc này, bấm vào kéo lên dòng tin nhắn đầu tiên.

"Thảo Nguyên em mở máy được không?"

"Anh xin lỗi, em nghe anh giải thích đi, anh thực sự không cố ý trễ hẹn đâu."

"Em à... anh nhớ em!"

"Mười ngày rồi, em đã hết giận hay chưa?"

"Em thực sự biến mất khỏi cuộc đời anh như vậy sao?"

"Tách trà hoa nhài buổi sáng dành cho em. Mùa hè ở Hà Nội cũng không dễ chịu em nhỉ? Chậu Linh Lan của anh nảy mầm rồi!"

Còn rất nhiều tin nhắn khác nữa, tất cả đều giống như những dòng trò chuyện thường ngày giữa hai chúng tôi. Nhưng anh không nói về Pháp mà về Hà Nội, chỉ là Hà Nội thiếu mất tôi. Gương mặt tôi sớm đã nhòe đi vì nước mắt, tôi đã khóc, nước mắt cứ không ngừng tuôn ra không cách nào kiềm chế. Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận - Hình 8

"Thảo Nguyên có lẽ đây là lần cuối cùng anh nhắn tin cho em. Em còn nhớ duyên cớ để anh và em quen biết không? Có lẽ chuyện tình của chúng ta cũng như câu nói ấy. Duyên đôi mình hãy dừng lại ở đây thôi. Đoạn tình cảm của hai chúng ta kể ra cũng đẹp như tranh vẽ nhưng anh quên mất rằng tranh vẽ dù đẹp đến đâu một giọt nước vô tình cũng làm lem luốc cả bức tranh. Chắc em bây giờ rất hạnh phúc phải không? Còn anh cũng tìm được hạnh phúc cho riêng mình rồi."

Tôi đọc đi đọc lại dòng tin nhắn cuối cùng, tôi không khóc được nữa chỉ ngước đôi mắt đỏ hoe về phía khung cửa sổ, nơi mà chậu Linh Lan đã nở bung cánh hoa cuối cùng.

"Đời người vốn có vài lần duyên phận để gặp nhau, chỉ là nếu một người bước quá ngắn còn một người bước quá dài cũng sẽ lạc mất nhau. Người đi ngược nắng, còn tôi đi ngược người. Chữ duyên bỏ lại phía sau lưng."

- Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận.

Cánh hoa Linh Lan trắng ngần đung đưa theo làn gió. Linh Lan nở nhưng hạnh phúc không trở về.

Theo blogradio.vn

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Biết tôi vừa nhận 170 triệu thưởng Tết, chồng và mẹ chồng lên kế hoạch để tôi phải tự tay đưa hết số tiền đó cho họBiết tôi vừa nhận 170 triệu thưởng Tết, chồng và mẹ chồng lên kế hoạch để tôi phải tự tay đưa hết số tiền đó cho họ
15:08:55 26/01/2025
Bị mẹ chồng hắt hủi quà Tết, con dâu âm thầm tìm hiểu rồi phát hiện sự thật phũ phàngBị mẹ chồng hắt hủi quà Tết, con dâu âm thầm tìm hiểu rồi phát hiện sự thật phũ phàng
09:39:20 26/01/2025
Đi làm về, thấy cảnh chồng và vợ cũ ăn uống linh đình trong nhà, tôi hất đổ luôn mâm cơm rồi chỉ tay đuổi thẳngĐi làm về, thấy cảnh chồng và vợ cũ ăn uống linh đình trong nhà, tôi hất đổ luôn mâm cơm rồi chỉ tay đuổi thẳng
10:15:13 25/01/2025
Chị dâu biếu hộp mứt Tết, tôi mở ra xem thì sững người khi thấy bên trong là một chỉ vàng cùng tờ giấy note kín chữChị dâu biếu hộp mứt Tết, tôi mở ra xem thì sững người khi thấy bên trong là một chỉ vàng cùng tờ giấy note kín chữ
15:12:10 26/01/2025
Thưởng Tết 100 triệu cho người giúp việc, một câu nói của cô khiến tôi bàng hoàng, phát hiện bí mật bị chôn giấu bấy lâu trong nhàThưởng Tết 100 triệu cho người giúp việc, một câu nói của cô khiến tôi bàng hoàng, phát hiện bí mật bị chôn giấu bấy lâu trong nhà
15:05:55 26/01/2025
Biếu hàng xóm bát cháo bồ câu làm bác ấy phải cấp cứu ngay trong đêm, ngày xuất viện, bác cho tôi 20 triệu ăn TếtBiếu hàng xóm bát cháo bồ câu làm bác ấy phải cấp cứu ngay trong đêm, ngày xuất viện, bác cho tôi 20 triệu ăn Tết
10:09:32 25/01/2025
Về quê ăn Tết, mới đến đầu làng, cô hàng xóm đã tiết lộ một bí mật khiến tôi điếng người, càng nghẹn ngào với câu nói của bốVề quê ăn Tết, mới đến đầu làng, cô hàng xóm đã tiết lộ một bí mật khiến tôi điếng người, càng nghẹn ngào với câu nói của bố
09:57:16 26/01/2025
Em trai chồng đột ngột chuyển cho 50 triệu tiêu Tết, ngỡ ngàng khi em ấy nói lý do biếu tiền chị dâuEm trai chồng đột ngột chuyển cho 50 triệu tiêu Tết, ngỡ ngàng khi em ấy nói lý do biếu tiền chị dâu
09:43:15 25/01/2025

Tin đang nóng

Người đáng thương nhất 17 Chị Đẹp vào Chung Kết: Trắng tay thành đoàn lẫn giải phụ, netizen "dí" bằng được nhân vật nàyNgười đáng thương nhất 17 Chị Đẹp vào Chung Kết: Trắng tay thành đoàn lẫn giải phụ, netizen "dí" bằng được nhân vật này
20:35:14 26/01/2025
MC Thảo Vân đến thăm NSND Công Lý ngày giáp TếtMC Thảo Vân đến thăm NSND Công Lý ngày giáp Tết
23:49:58 26/01/2025
Nghệ sĩ Tuấn Linh đột ngột qua đời, vợ xót xa: "Tự dưng ông ấy nói lạnh quá rồi kêu buồn nôn"Nghệ sĩ Tuấn Linh đột ngột qua đời, vợ xót xa: "Tự dưng ông ấy nói lạnh quá rồi kêu buồn nôn"
23:31:41 26/01/2025
Bức ảnh bị bắt gặp ngày Tết dấy lên chuyện yêu đương của Mỹ Tâm và tình trẻBức ảnh bị bắt gặp ngày Tết dấy lên chuyện yêu đương của Mỹ Tâm và tình trẻ
19:54:40 26/01/2025
Ông Trump bất ngờ đề cập tái gia nhập WHOÔng Trump bất ngờ đề cập tái gia nhập WHO
20:34:46 26/01/2025
Nghệ sĩ Hạnh Thúy: Nhiều người đòi làm mai vì nghĩ tôi là mẹ đơn thânNghệ sĩ Hạnh Thúy: Nhiều người đòi làm mai vì nghĩ tôi là mẹ đơn thân
23:17:52 26/01/2025
Cuộc sống của NSND Ngọc Giàu ở tuổi 80Cuộc sống của NSND Ngọc Giàu ở tuổi 80
23:26:19 26/01/2025
Diva Hồng Nhung yêu xa ở tuổi U60: "Anh lo sợ còn tôi là người quá từng trải rồi"Diva Hồng Nhung yêu xa ở tuổi U60: "Anh lo sợ còn tôi là người quá từng trải rồi"
19:29:53 26/01/2025

Tin mới nhất

Dọn dẹp bàn thờ cuối năm, tôi bàng hoàng phát hiện bọc đen trong lư hương và sốc khi biết chủ nhân của nó

Dọn dẹp bàn thờ cuối năm, tôi bàng hoàng phát hiện bọc đen trong lư hương và sốc khi biết chủ nhân của nó

15:02:46 26/01/2025
Khi dọn lư hương, tôi ngạc nhiên phát hiện ra một bọc đen nhỏ. Mở ra xem thì bên trong toàn vàng nhẫn. Vợ chồng tôi ở riêng nhưng tôi vẫn hoàn thành trách nhiệm với bố mẹ chồng.
Không muốn thua kém chị dâu, tôi mua chiếc áo 3 triệu biếu mẹ chồng, nào ngờ bà nổi giận yêu cầu tôi trả lại

Không muốn thua kém chị dâu, tôi mua chiếc áo 3 triệu biếu mẹ chồng, nào ngờ bà nổi giận yêu cầu tôi trả lại

14:34:48 26/01/2025
Tôi rất cảm kích tấm lòng của mẹ chồng khi bà trả lại món quà tôi đã tặng. Nhà chồng tôi có 3 anh em, gia đình tôi và chị dâu ở gần với bố mẹ chồng
Gia đình tôi suýt mất Tết vì một câu nói của mẹ chồng

Gia đình tôi suýt mất Tết vì một câu nói của mẹ chồng

09:53:41 26/01/2025
Tôi đã ôm con về nhà ngoại sau câu nói này. Tết năm ngoái, gia đình tôi đã trải qua một cái Tết rất khác so với những năm trước.
Háo hức mang con về quê ngoại ăn Tết, vừa đến cổng tôi đã bị mẹ đuổi đi vì lý do oái oăm

Háo hức mang con về quê ngoại ăn Tết, vừa đến cổng tôi đã bị mẹ đuổi đi vì lý do oái oăm

09:49:27 26/01/2025
Tôi chẳng hiểu sao mình về nhà mà bây giờ lại phải thuê khách sạn để ngủ nữa... Phải nói rằng tôi thật sự may mắn khi được gả vào nhà chồng tốt.
Vợ mua gì cũng nâng lên đặt xuống nhưng đốt cả 'núi' vàng mã lại không tiếc

Vợ mua gì cũng nâng lên đặt xuống nhưng đốt cả 'núi' vàng mã lại không tiếc

09:46:17 26/01/2025
Vợ tôi rất tiết kiệm, Tết nhất chẳng sắm sửa gì nhiều nhưng sẵn sàng chi cả triệu đồng mua đồ vàng mã đốt để các cụ phù hộ , tôi nói bao năm vẫn không thay đổi.
Mua quần áo Tết cho con, tôi choáng váng với yêu cầu của chồng ngày cuối năm

Mua quần áo Tết cho con, tôi choáng váng với yêu cầu của chồng ngày cuối năm

09:42:33 26/01/2025
Gần Tết nhưng vợ chồng tôi vừa cãi nhau chỉ vì chuyện tôi lỡ mua quần áo Tết cho con nhiều hơn so với dự tính ban đầu. Tôi quen chồng qua một người bạn giới thiệu.
Chi phí quá nhiều, tôi không dám về quê đón Tết

Chi phí quá nhiều, tôi không dám về quê đón Tết

09:36:16 26/01/2025
5 năm rồi gia đình tôi chưa về quê vì việc di chuyển mùa Tết quá đắt, riêng tiền vé máy bay cũng tốn vài chục triệu đồng, chưa tính tiền quà cáp, mua sắm...
Thấy mẹ chồng trông con cho tôi đi làm móng chơi Tết, chị dâu ghen tị rồi xấu hổ khi bị chê câu "chí mạng"

Thấy mẹ chồng trông con cho tôi đi làm móng chơi Tết, chị dâu ghen tị rồi xấu hổ khi bị chê câu "chí mạng"

10:12:03 25/01/2025
Nhìn tôi đưa cho mẹ chồng cọc tiền biếu Tết, mặt chị dâu lại càng tái xanh hơn. Vợ chồng tôi có 1 bé gái 4 tuổi rồi nhưng năm ngoái mới chính thức làm đám cưới.
Không thể chợp mắt suốt 500km về quê ăn Tết khi trông thấy cái vén áo của bố dượng trên ô tô: Con xin lỗi...

Không thể chợp mắt suốt 500km về quê ăn Tết khi trông thấy cái vén áo của bố dượng trên ô tô: Con xin lỗi...

10:06:40 25/01/2025
Tết Nguyên đán là dịp để gia đình quây quần đoàn tụ. Nhưng từ nhiều năm nay, sau khi bố qua đời và mẹ đi bước nữa, tôi không còn cảm nhận được không khí đầm ấm đó nữa.
Cho chị chồng giàu có vay 300 triệu, sau 3 năm chị thản nhiên trả lời chẳng nợ nần tôi đồng nào

Cho chị chồng giàu có vay 300 triệu, sau 3 năm chị thản nhiên trả lời chẳng nợ nần tôi đồng nào

10:02:39 25/01/2025
Số tiền đó, 300 triệu đồng, có thể không là gì đối với chị chồng tôi, nhưng lại có giá trị to lớn đối với tôi. Cuộc sống luôn tràn ngập những bài học, và đôi khi, chúng đến từ những bài học đắt giá.
Giặt quần áo cũ cho con mặc Tết, tôi ứa nước mắt khi mẹ ruột chất vấn một câu rồi đưa ra xấp tiền 500 nghìn

Giặt quần áo cũ cho con mặc Tết, tôi ứa nước mắt khi mẹ ruột chất vấn một câu rồi đưa ra xấp tiền 500 nghìn

09:59:00 25/01/2025
Cầm xấp tiền 500 nghìn mẹ đưa, tôi không kiềm chế được cảm xúc mà òa khóc nức nở. 4 năm trước, tôi yêu say đắm một người đàn ông tên Vũ.
Thiệt thòi, ức chế khi có mẹ chồng mê sống ảo

Thiệt thòi, ức chế khi có mẹ chồng mê sống ảo

09:55:55 25/01/2025
Hoa tôi cắm, đồ ăn tôi nấu, nhà cửa tôi trang hoàng; mẹ chồng chụp ảnh đăng mạng ngầm khoe mình làm, cũng chẳng đính chính khi tôi bị mắng oan là để bà vất vả.

Có thể bạn quan tâm

Hầu hết người dân Thái Lan phản đối hợp pháp hóa sòng bạc

Hầu hết người dân Thái Lan phản đối hợp pháp hóa sòng bạc

Thế giới

05:16:20 27/01/2025
Khi được hỏi liệu có đồng ý với nỗ lực hợp pháp hóa cờ bạc trực tuyến của chính phủ hay không: 58,32% cho biết họ hoàn toàn không đồng ý; 19,92% hoàn toàn đồng ý; 11,45% đồng ý một phần và 10,31% không đồng ý một phần.
Đường đua phim Tết 2025: Trấn Thành khó giữ ngôi vương?

Đường đua phim Tết 2025: Trấn Thành khó giữ ngôi vương?

Hậu trường phim

23:52:51 26/01/2025
Trong bối cảnh đường đua phim Tết có nhiều đối thủ đáng gờm, Trấn Thành tự nhận phim năm nay của mình - Bộ tứ báo thủ - không nặng đô như Mai và có thể thua về doanh thu.
"Mẹ chồng" Lan Hương dậy từ 5h sáng, đi xe máy cùng ông xã mua hoa ngày Tết

"Mẹ chồng" Lan Hương dậy từ 5h sáng, đi xe máy cùng ông xã mua hoa ngày Tết

Sao việt

23:48:31 26/01/2025
Những ngày sát Tết, trong căn nhà trên phố Tây Sơn (Hà Nội), NSND Lan Hương cùng chồng là NSƯT Đỗ Kỷ tất bật dọn dẹp, trang trí nhà cửa.
Đệ nhất mỹ nhân phim Sex is Zero gây sốc với nhan sắc biến dạng, mặt sưng tấy đến mức phải lên tiếng xin lỗi

Đệ nhất mỹ nhân phim Sex is Zero gây sốc với nhan sắc biến dạng, mặt sưng tấy đến mức phải lên tiếng xin lỗi

Sao châu á

23:44:55 26/01/2025
Mỹ nhân phim Sex is Zero Song Ji Hyo gần đây trở thành chủ đề được quan tâm tại Hàn khi cô xuất hiện với dáng vẻ khác lạ tại một chương trình thực tế.
Loài rắn lạ lắm răng, mang tên một ngôi sao Hollywood

Loài rắn lạ lắm răng, mang tên một ngôi sao Hollywood

Lạ vui

23:43:14 26/01/2025
Rắn Himalaya DiCaprio sở hữu lớp vảy màu đồng, đầu ngắn, nhiều răng. Đây là loài bò sát có khả năng sinh tồn ở độ cao gần 1.900 m.
Phim Hàn mới chiếu đã chiếm top 1 Việt Nam, nam chính là trai đẹp diễn hay đóng phim nào cũng đỉnh nóc

Phim Hàn mới chiếu đã chiếm top 1 Việt Nam, nam chính là trai đẹp diễn hay đóng phim nào cũng đỉnh nóc

Phim châu á

23:41:57 26/01/2025
Tại Việt Nam, chỉ sau 1 ngày ra mắt, phim đã lập tức vượt mặt hàng loạt bom tấn để chiếm vị trí top 1 trên BXH series truyền hình được xem nhiều nhất Netflix.
Nguyễn Hồng Nhung: Khán giả soi ảnh nhạy cảm, bỏ về khi tôi đi hát sau scandal

Nguyễn Hồng Nhung: Khán giả soi ảnh nhạy cảm, bỏ về khi tôi đi hát sau scandal

Tv show

23:28:31 26/01/2025
Trong cuộc trò chuyện với MC Nguyên Khang, Nguyễn Hồng Nhung đã có những trải lòng về chặng đường làm nghệ thuật, đặc biệt là quãng thời gian khó khăn sau scandal.
Cường Seven và Trọng Hiếu trình diễn bùng nổ sau công bố lập nhóm nhạc

Cường Seven và Trọng Hiếu trình diễn bùng nổ sau công bố lập nhóm nhạc

Nhạc việt

23:19:55 26/01/2025
Cường Seven và Trọng Hiếu chọn chung kết Chị đẹp đạp gió 2024 làm sân khấu trình diễn đầu tiên sau khi công bố ra mắt nhóm Sx7.
Hat-trick hoàn hảo của Mbappe

Hat-trick hoàn hảo của Mbappe

Sao thể thao

22:29:39 26/01/2025
Lần này, cú hat-trick đầu tiên trong màu áo Real Madrid giúp đội bóng Hoàng gia Tây Ban Nha giành chiến thắng dễ dàng 3-0 trên sân của Valladolid thuộc vòng 21 La Liga hôm 26/1,
Ngày thứ hai nghỉ tết Ất Tỵ 2025, 25 người chết do tai nạn giao thông

Ngày thứ hai nghỉ tết Ất Tỵ 2025, 25 người chết do tai nạn giao thông

Tin nổi bật

22:11:59 26/01/2025
Trong ngày thứ hai kỳ nghỉ tết Nguyên đán Ất Tỵ 2025, toàn quốc xảy ra 53 vụ tai nạn giao thông, làm 25 người chết.