Nếu 20.10 không có ai tặng hoa…
Cứ 8.3 rồi 20.10, nhiều người phụ nữ thường mong được nhận hoa để cảm thấy được yêu thương. Nhưng nếu 20.10 này không có ai tặng hoa… thì sao?
ảnh minh họa
Sao phải chờ đợi tình yêu thương từ người khác trao cho, có bao nhiêu người phụ nữ đã biết yêu thương bản thân mình…
Hôm nay, bà Natasha Stott Despoja, Đại sứ Úc về phụ nữ và t.rẻ e.m gái đã gửi một bức thư như một thông điệp đến toàn bộ phụ nữ Việt Nam:
“Tôi muốn gửi lời chúc mừng tốt đẹp nhất tới tất cả các bạn nhân ngày Phụ nữ Việt Nam. Rất vui mừng vì Việt Nam có riêng một ngày dành cho phụ nữ…”.
“Mặc dù ngày này thường giống như một lời nhắc nhở mọi người suy nghĩ về những phụ nữ sống quanh mình, nhưng tôi vẫn muốn khuyến khích mọi người làm điều này không chỉ 1 hoặc 2 lần trong 1 năm mà hãy làm như vậy hằng ngày hoặc nhiều lần trong ngày.
Video đang HOT
Nhưng “nói như vậy không có nghĩa tôi chỉ khích lệ những người khác suy nghĩ và tôn vinh phụ nữ, mà cả các bạn – những người phụ nữ Việt Nam – cũng nên đ.ánh giá cao chính mình và vai trò của mình trong xã hội và gia đình…”.
“Đ.ánh giá cao chính mình và vai trò của mình” ở đây có nghĩa là sự thấu hiểu bản thân, biết rõ mình làm được gì và muốn gì trong cuộc sống. Thấu hiểu chính mình khác với cách sống ích kỷ, chỉ biết đến bản thân. Nếu phụ nữ không hiểu được bản thân thì chẳng ai có thể hiểu họ rõ hơn, dù đó là chồng, con cái hay bạn thân.
Đừng mãi mong đợi người khác sẽ hiểu và mang lại hạnh phúc cho mình để rồi thất vọng. Nếu 20.10 không có ai tặng hoa, tại sao người phụ nữ không tự tặng hoa cho mình?
Ảnh: Marietaoslanec
Như Đại sứ Úc nói trong thư: “Phụ nữ Việt Nam giờ đây là những quan chức chính phủ, chủ doanh nghiệp, bác sĩ, nhà khoa học, giáo viên, kiến trúc sư, kỹ sư, luật sư, chính trị gia… Nhưng hằng ngày, họ cùng phụ nữ trên toàn thế giới luôn phải cân đối, sắp xếp giữa công việc với trách nhiệm làm mẹ, giáo dục và chăm sóc con cái.
Đây không phải là điều dễ dàng, nhưng tôi hy vọng … chúng tôi có thể đóng góp để phụ nữ Việt Nam có được những cơ hội hoàn thành những ý nguyện cá nhân, những khát vọng trong công việc cũng như trong xã hội của họ…”.
Và 20.10 cũng là ngày gợi nhớ đến vấn đề tỉ lệ mất cân bằng giới tính khi sinh đang gia tăng đáng lo ngại tại Việt Nam.
Hậu quả của việc lựa chọn con trai khi sinh có thể gây tác hại lên bình đẳng giới và sự tự tin của phụ nữ. Bởi một số b.é g.ái trưởng thành sẽ có tư tưởng rằng các em không được coi trọng và cần thiết bằng các bạn khác giới.
Liệu Việt Nam có thể phá vỡ xu hướng đáng lo ngại này hay không? Ở Việt Nam, lương của phụ nữ chỉ bằng 75% nam giới, hiện số n.ữ s.inh học đại học đang cao hơn n.am s.inh và không có gì bảo đảm rằng trong 20 hay 30 năm nữa, đàn ông sẽ là trụ cột gia đình tốt hơn phụ nữ.
Trong một bài viết, chuyên gia về giới của Ngân hàng Thế giới đã mong rằng, tầm quan trọng của việc trân trọng t.rẻ e.m gái như t.rẻ e.m trai sẽ ghi vào tâm trí mỗi người Việt Nam, nhân ngày kỷ niệm 20.10.
Theo VNE
Gửi người bên lề trái tim tôi!
Cám ơn vì sự vô tâm hời hợt....đã cho tôi biết mình cần dừng lại ở đâu.
Người ta thường nói im lặng là thứ tạo nên khoảng cách lớn nhất của con người, nhưng đối với tôi, im lặng là khoảng thời gian để mình suy ngẫm lại những gì đã trải qua và quan trọng nhất là để cảm nhận được tình cảm của người ta đối với mình như thế nào. Đúng là cần gì phải đặt nghi vấn người ta có tình cảm với mình hay không, cách hay nhất là do tự mình cảm nhận được qua hành động thái độ của người ta đối với mình ra sao thôi.
Quả thật tôi không hiểu tình cảm mà tôi đang cảm nhận là thứ tình cảm gì nữa, không phải yêu thương, không phải bạn bè mà cũng chẳng phải anh em, dường như nó là một mối quan hệ không rõ ràng, nó cũng có thương đó, nhớ đó và cũng có giận đó. Nhưng qua thời gian tôi nhận ra được, tất cả những cảm xúc đó cũng chỉ là đơn phương mà thôi, tôi không ngờ mình lại rơi vào hoàn cảnh đó, không nghĩ mình lại trải qua không ít đ.au đ.ớn như vậy. Từ trước đến giờ, tất cả những nỗi niềm tôi đều có thể chia sẻ được với bạn bè thân của tôi, nhưng còn nỗi niềm này tôi biết chia sẻ cùng ai, nói thẳng ra tôi không muốn mọi người biết tôi dính vào mối quan hệ này, bởi vì không ít người biết rõ về hoàn cảnh thực tại của tôi.
Cũng giống như hai người cùng chạy chung trên một con đường, nhưng lại đi về hai hướng ngược nhau, một người với những dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt được ẩn giấu qua lớp khẩu trang, nhưng cũng rất muốn biết người kia có đang suy nghĩ gì không, hay là vẫn thái độ thờ ơ đến lạnh lùng. Cái cảm giác đó nó khó chịu và đau lòng đến khôn tả, tôi cứ thắc mắc tại sao mình lại rơi nước mắt vì một người không quan tâm đến mình như vậy, có lẽ tôi thấy hối tiếc vì mình đã đặt tình cảm vào nhầm chỗ để rồi giờ mình phải chịu một mình mà không hề có ai biết.
Vẫn biết chắc rằng hai người đều có tình cảm với nhau, nhưng chưa bao giờ có một sự chia sẻ để đối phương biết, và cả hai đều luôn giữ cái tôi trong mình quá lớn. Tôi biết cái khoảng cách lớn nhất của tôi với anh là đạo và t.uổi, với một người thiên về mê tính và có ác cảm về đạo như anh thì chúng tôi khó có thể đến được với nhau, mặc dù gia đình anh rất muốn có một mối quan hệ tốt đẹp giữa tôi và anh.
Tôi vẫn thầm mong anh sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình bên những người thương yêu của anh (Ảnh minh họa)
Quả thật, tôi không ngờ hoàn cảnh có thể tạo nên tình cảm giữa tôi và anh đâu, ban đầu gặp anh, tôi đã xác định là chỉ coi anh như người anh trai thôi. Và nếu như anh đừng thể hiện cũng đừng nói những lời làm tôi phải suy nghĩ thì tôi cũng đâu nghĩ về anh nhiều như vậy. Thời gian trôi qua, tôi và anh có biết bao là kỉ niệm, dường như một ngày không được gặp và nói chuyện với anh tôi cảm thấy thiếu vắng đi một cái gì đó, hầu như ngày nào hình ảnh của anh cũng hiện trong tâm trí tôi, và thế là tôi có tình cảm với anh hồi nào cũng không biết. Thời gian được gọi là "có anh" khiến tôi trở nên rất hạnh phúc. Nhưng rồi niềm vui chẳng được bao lâu thì anh để tôi lại một mình với những nổi nhớ cồn cào, do hoàn cảnh nên anh mới làm thế, nhưng sao những cái quan tâm đơn giản tôi cũng không nhận được từ anh, anh nói anh không phải người vô tâm, anh vẫn nhớ tôi lắm nhưng tại anh không nói ra thôi.
Tôi biết anh là người không thích thể hiện tình cảm của mình cho mọi người biết, nhưng anh không biết rằng tôi cần lắm những cái nhỏ nhặt đó, để tôi biết rằng anh vẫn còn nghĩ đến tôi, nhưng không, những cái tôi nhận được từ anh chỉ là những thái độ vô tâm hờ hững, y như tôi không còn tồn tại trong tâm trí anh. Có thể nói, tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội, nhưng dường như anh không nắm lấy được, vậy thì nếu sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng đừng trăn trở nhiều. Cho đến bây giờ tôi nhận ra được anh không hề xứng đáng với tình cảm mà tôi dành cho anh, anh có biết rằng cái giá tôi phải trả nó cũng đắt lắm không, chỉ vì mải mê tơ tưởng về cái hạnh phúc hờ đó mà tôi xém chút nữa đ.ánh mất đi cái hạnh phúc thực sự của mình, cũng may là tôi biết mình cần dừng lại ở đâu.
Ngay từ đầu biết được mình có tình cảm với anh, tôi cũng nhìn thấy được một kết quả không mấy gì tốt đẹp, không tìm thấy được con đường đi chung, nhưng không hiểu sao con tim tôi cứ chạy theo cái cảm xúc kì lạ đó, cũng may là lí trí đã kịp thời trấn tĩnh nó. Tôi cũng biết rằng yêu một người đã khó, nhưng để mà quên đi người mà mình đã từng yêu thì càng khó gấp vạn lần, nhưng dù như thế nào thì tôi vẫn phải cố quên, tôi tin rằng thời gian sẽ là giải pháp để tôi xóa đi hình bóng đó. Cho dù viễn cảnh của chúng tôi sau này có thế nào đi nữa, tôi vẫn luôn lưu giữ những kỉ niệm của chúng tôi vào một góc nhỏ trong tim, nơi mà tôi đã từng dành cho anh. Tôi không mong chờ nhìêu gì từ anh, chỉ mong anh cũng luôn lưu giữ những kỉ niệm và hình ảnh của tôi trong tâm trí anh. Tôi vẫn thầm mong anh sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình bên những người thương yêu của anh.
Theo VNE
Người mẹ 40 t.uổi và vỉ thuốc tránh thai Tôi và em gái chưa bao giờ tin bà có ý định lấy chồng chứ đừng nói là cặp kè nhân tình ở đâu đó. Bố mẹ tôi ly dị đã hơn chục năm nay, bố đi lấy vợ hai và có một em trai kém tôi 10 t.uổi. Tôi ở với bố chưa nổi nửa năm đã nằng nặng đòi về với...