Nên ra đi hay ở lại với người tình đào hoa
Tôi là một người luôn nghĩ rằng mình đối tốt với người, người sẽ tốt lại với mình. Trong tình yêu cũng vậy, tôi yêu anh vô điều kiện, chịu đựng mọi thứ nghĩ rằng người mình yêu sẽ hiểu được và yêu mình như vậy.
Ảnh minh họa
Tôi là một người luôn nghĩ rằng mình đối tốt với người, người sẽ tốt lại với mình. Trong tình yêu cũng vậy, tôi yêu anh vô điều kiện, chịu đựng mọi thứ nghĩ rằng người mình yêu sẽ hiểu được và yêu mình như vậy.
Chúng tôi yêu nhau gần 5 năm, biết bao sóng gió nhưng vẫn chẳng thể xa nhau. Anh là người đào hoa, tôi biết nhưng thiết nghĩ chúng tôi yêu nhau như vậy sao có thể làm gì có lỗi được.
Năm nhất đại học, khoảng cách 200km khiến chúng tôi chỉ 1 tháng gặp nhau một lần, mỗi lần gặp nhau bao nhiêu tình cảm dành hết cho nhau, đó là những hạnh phúc tôi luôn cho là trọn vẹn. Anh là người nhu cầu sinh lý rất cao, tôi chẳng thể thoát khỏi vòng tay anh trong ngày lễm giáng sinh năm đó. Từ đó, tôi sợ hãi với suy nghĩ mình đã sai, tại sao mình có thể làm như vậy được. Tôi quyết định rời xa anh với bởi tôi nghĩ anh yêu tôi chỉ vì thế. Rồi tôi gặp một người đang gặp khó khăn trong cuộc sống và học tập, tôi thương và dành hết tình cảm giúp đỡ động viên anh học thật tốt. Tôi nghĩ rằng nếu cố gắng những tình yêu trong sáng sẽ đến, dù tôi đã có một vết chàm lớn. Nhưng có hay đó chỉ là chiêu trò để tán tỉnh tôi, một trò cá cược, một người bạn anh ta đã nói tôi biết tất cả. Tôi vô vọng và nhớ anh, tôi nhắn tin cho anh và biết rằng anh cũng vậy chẳng thể quên tôi được. Và chúng tôi lại quay về yêu nhau mặn nồng hơn trước, anh chị, bạn bè đều ngưỡng mộ tình yêu của chúng tôi, đến cả bố mẹ anh đều rất ủng hộ. Trai tài, gái sắc ai cũng nói vậy.
Video đang HOT
Đầu năm thứ 3 đại học tôi biết được anh bắt cá hai tay, anh yêu tôi nhưng còn yêu một người khác nữa. Tôi vật vã trong điên loạn, nhưng rồi tôi tha thứ cho anh bởi tôi còn yêu anh lắm. Anh hứa sẽ không bao giờ như vậy nữa, rằng người kia chỉ là tình thương nhất thời khi cô ấy bị người yêu phản bội. Chúng tôi lại yêu nhau, và tôi luôn nghĩ rằng anh là chồng tôi rồi. Vậy nên dù rất nhiều người theo đuổi nhưng chưa một lần tôi cho ai cơ hội lại gần tôi.
Rồi anh bỗng dưng quyết định không học nữa đi Hàn Quốc làm ăn, 5 năm yêu nhau là một từ yêu xa. Không biết ngày lễ là gì, thỉnh thoảng gặp nhau anh đưa tôi đi mua gì đó xem như quà tặng, tôi cho rằng yêu anh thì phải chịu thôi. Rồi cũng đến ngày anh đi, gia đình anh xem tôi như người nhà, mặc dù gia đình anh rất khó tính. Anh vẫn luôn an ủi tôi cố gắng chờ đến ngày anh về chúng ta sẽ làm đám cưới và cùng nhau làm ăn. Tôi chấp nhận à chờ anh trong nỗi thương nhớ và hi vọng về một tương lai dù không giàu có nhưng có anh là đủ rồi, trải qua bao lần chia rồi lại hợp, tôi cho rằng đây chính là bến đỗ của mình. Hằng ngày anh vẫn đi làm, đi làm về gọi điện cho tôi rồi lại ngủ, mỗi khi mấy anh em bên đó tụ tập, gọi về cho tôi vẫn là “vợ ơi, chồng yêu vợ nhiều lắm”.
Những người bạn đó lại cười nói rằng em yên tâm, nó chỉ yêu em thương em thôi. Tôi tin vì xa như vậy, chỉ có thể là tin mới giúp chúng tôi vượt qua được và gặt thành quả bao nhiêu năm vun đắp, cố gắng. Nhưng rồi một ngày, nhưng dấu hiệu lạ bắt đầu xuất hiện, anh đi thứ 7, chủ nhật không về. Về rồi lại nói lý do rất hợp lý, tôi vẫn tin anh. Một thời gian sau, anh đề nghị chia tay tôi lý do vì anh thương tôi, yêu tôi mà không làm được gì. Tương lai anh mù mịt chẳng thể cho tôi cuộc sống ấm êm, rằng anh không xứng với tôi nữa, hãy tìm một người tốt hơn anh mà dựa vào. Tôi khóc lóc nói rằng tôi chẳng cần giàu sang gì cả, có anh là đủ rồi, giàu thì làm gì chứ. Anh lại dịu đi và vỗ về tôi. Rồi lại một ngày nữa anh nói chia tay và đừng bắt anh nói lý do. Anh yêu tôi nhưng anh không thể đi tiếp cùng tôi nữa rồi.
Tôi đau khổ, gào lên có chia tay cũng phải có lý do hợp lý, tôi khóc và níu anh ở lại vì tôi yêu anh, sao có thể mất nhau như thế này được. Có lúc tôi còn nghĩ hay anh bị bệnh gì nên sợ tôi khổ. Tối hôm đó, có nguời nhắn tin cho tôi rằng cuộc sống bên này của anh là của cô ta. Mọi thứ với tôi như sụp đổ, tôi hỏi anh, anh lấp lửng thừa nhận. Và tôi quyết định xa anh, nhưng trong lòng tôi vẫn muốn anh sửa sai và quay về. Chẳng lẽ tôi quá yêu anh, những ngày đầu, tôi như điên loạn, rồi tôi cũng bình tĩnh trở lại. Anh vẫn gọi điện, nhắn tin như xưa, tôi im lặng. Rồi tắt máy, anh tìm tôi như tìm người sắp đi tự tử vậy, anh khóc nói rằng dù xa nhau nhưng hãy tin rằng anh luôn yêu tôi, chỉ là phút sa ngã khi thiếu thốn. Rằng từ đây cuộc sống đối với anh chẳng còn ý nghĩa gì nữa, anh không dám xin tôi sự tha thứ, anh không đủ tư cách. Anh nói rằng anh cũng đã xa người kia. Lý do chia tay chẳng phải vì cô ta mà là vì thấy tội lỗi với tôi. Tôi biết anh đào hoa, nhu cầu sinh lý cao, thật phũ phàng và thô nhưng nó là sự thật.
Bây giờ, tôi thật sự phân vân, liệu tôi có nên cho anh cơ hội, liệu tha thứ rồi anh có lại giết chết trái tim tôi lần nữa, ngựa theo đường cũ, rồi tôi sẽ phải khổ sở vì anh như lời khuyên của mọi người. Hay như người vợ yêu nên phải chấp nhận bản tính đó, có như thế nào rồi vẫn về với mình. Tôi thật sự phân vân, không biết làm sao nữa.
Theo VNE
Lời cuối của một người đàn ông trăng hoa
Giường bệnh của ông nằm sát cửa ra vào, nơi có lẽ là ồn ào và nhộn nhịp nhất. Thế nhưng, tôi luôn có cảm giác chỗ đó thật thanh bình và êm ấm. Bởi vì nơi đó ông - một người đàn ông già nằm thoi thóp, mệt nhọc và bà người phụ nữ mảnh dẻ, nhẹ nhàng, luôn cúi về phía nhau, rầm rì rầm rì dịu dàng, chậm rãi đầy thương yêu.
Ba tôi nhập viện được hơn một tuần. Con tôi đã lớn, có thể gửi qua nhà hàng xóm, nên tôi vào viện với ba. Những lúc trò chuyện, đút cơm đút cháo cho ba xong, ba ngủ hay lim dim, tôi chẳng biết làm gì lại vơ vẩn nhìn mọi người. Và tôi bắt đầu chú ý đến họ từ 4-5 ngày nay.
Cặp vợ chồng già trông thật đẹp đôi. Cả ông và bà đều áng chừng đã qua tuổi 70 nhưng nét đẹp từ thời còn trẻ vẫn lưu giữ trên khuôn mặt, dáng vóc của họ, nhất là ông. Vầng trán cao, những lọn tóc không còn dày lắm nhưng vẫn uốn lượn một cách lãng mạn, khuôn mặt xương xương thanh tú. Nhìn ông có thể đoán được ngày còn trẻ, ông là một người đàn ông rất hào hoa. Còn bà, bà cuốn hút tôi bởi sự dịu dàng, thanh lịch đến khó tin ở một phụ nữ tuổi như thế. Từ lời ăn tiếng nói đến cử chỉ của bà đều toát lên một điều: bà từng là con gái một gia đình quyền quý, học thức. Trong cái xô bồ, gấp gáp, mệt mỏi của bệnh viện, hình ảnh người phụ nữ nhỏ nhẻ chăm sóc chồng và ánh mắt yêu thương đầy biết ơn của ông dành cho bà thật là một sự an ủi lớn cho những bực bội, mệt mỏi của tôi. Vì vậy mà tôi thường vô thức lắng nghe và quan sát họ.
Phòng bệnh chật chội, trưa trưa tối tối tôi trải chiếu nằm dưới chân giường ông để ngủ. Và vì thế, tôi thỉnh thoảng lại nghe được những câu chuyện nhỏ nhẹ của họ với nhau. Có một lần, buổi trưa, tôi chợt nghe ông nói với bà: "Bà ơi, tôi chắc mình chẳng còn sống bao lâu nữa, bà tha lỗi cho tôi những gì tôi làm cho bà buồn nghe bà". Bà im lặng một chút, nắm tay ông: "Ông đừng có nghĩ lung tung. Phải ráng khỏe mạnh, sống thêm vài năm nữa mà còn nhìn mấy đứa cháu ra trường, lấy vợ lấy chồng chứ". Ông dường như không để ý lới bà nói, vẫn cứ tiếp tục: "Ngày trước, tôi làm bà đau khổ nhiều lắm. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện bỏ bà...". Bà lại gạt đi: "Tôi biết mà ông, ông đừng nghĩ nữa. Tôi có trách giận gì ông đâu. Chuyện thời tuổi trẻ, tôi quên hết rồi".
Ông nằm yên, thở dài thật nặng rồi lầm bầm nói: "Sao có lúc tôi lại ngu dại thế, cứ tưởng rằng có thể sống không cần bà, cứ tưởng rằng thay một người phụ nữ khác trong đời là điều dễ dàng và đơn giản. May mà bà đã luôn giữ tôi lại...". Người phụ nữ cười thành tiếng, cái tiềng cười nghe thật trẻ trung: "Sao ông đến giờ vẫn chưa nghiệm ra nhỉ. Thật ra tôi đâu có giữ ông lại, chính là ông vẫn luôn muốn ở lại với tôi và các con. Chứ nếu lòng ông thật sự muốn đi, làm sao tôi giữ lại...". Ông lại nằm yên, thật yên và rồi nói giọng thầm thì: "Hồi đó, có lúc chính tôi cũng không thể nào hình dung nổi sao bà kiên trì chịu đựng... tôi đến thế. Tôi biết, bạn bè, người thân đều nguyền rủa tôi, mắng chửi tôi. Chỉ có bà luôn mở rộng cửa chờ tôi về. Chỉ có bà vẫn nấu cơm cho tôi ăn. Chỉ có bà vẫn xót xa khi tôi đau bệnh. Vì thế... tôi biết nếu vào đường cùng tận, bà luôn luôn là nơi tôi có thể quay về".
Giọng bà chợt nghẹn lại: "Ừ, ngày ấy cũng nhiều người nói tôi ngu, nói tôi dại dột. Ông trăng hoa trăm bề mà tôi cứ tha thứ, hết lần này tới lần khác. Cũng có lúc tôi cảm thấy mình bế tắc, đi vào con đường mịt mù. Không biết ngày mai rồi sẽ ra sao. Nếu không có mấy đứa nhỏ, chắc là tôi đã chết. Có lúc tôi cũng giận ông lắm...." "Bây giờ bà tha lỗi cho tôi nghe bà. Tôi cứ càng nghĩ, càng thương bà, càng ân hận...". Bà gắt giọng dịu dàng: "Ơ hay, cái ông này, nằm hoài rồi nghĩ... lung tung. Có gì mà ân hận? Có phải bây giờ, tôi với ông vẫn ở cạnh nhau hay không? Có phải bây giờ điều đó mới là quan trọng hay không?" Ông im lặng lâu thật là lâu rồi mới nói lẩm bẩm: "Vậy... bà không cho tôi xin lỗi thì... bà cho tôi cám ơn bà, bà nhé".
Những ngày sau đó, thỉnh thoảng khi cùng bà đi dạo dưới sân, tôi được nghe bà nhắc về ông với giọng yêu thương và trìu mến: "Ngày xưa bác trai đẹp trai lắm, mà cũng đào hoa lắm. Gia đình cũng bao nhiêu lần muốn tan vỡ vì những lần ổng có người này người kia". Tôi hỏi bà: "Sao bác chịu đựng được, tha thứ được hả bác? Con bây giờ nè, con nghĩ chồng con mà có bồ, dù chỉ 1 lần thôi, con cũng bỏ ngay lập tức". Bà cười hiền hậu bảo: "Bởi vì bác nghĩ chồng như thân thể, như tay chân, như tim óc của mình. Đâu phải cứ chặt đi là xong. Đâu thể kiếm cái khác ghép vào là được. Nên bác phải tùy lượng tình hình bịnh của những bộ phận đó mà chữa bịnh chứ con. Chừng nào chữa không khỏi thì hãy... tính. Cũng may mà bác đã luôn tìm ra bịnh để chữa, cũng không phải ai cũng may mắn vậy đâu, bác biết".
Tôi không biết bà nói đến chữ may mắn ấy dành cho ai? Cho bà hay cho ông. Nhưng nhìn họ giờ ân cần và bình yên bên nhau, tôi thấy hết được giá trị của sự yêu thương, hy sinh, và hy vọng vào hạnh phúc lâu dài của tình vợ chồng.
Theo PNO
Gửi cô gái thích truyện ngôn tình Em thường post những status vẩn vơ về những anh chàng đẹp trai, galant, đào hoa trong truyện. Khi anh ngồi gõ lạch cạch những dòng này là lúc cô gái của anh đang ngồi đọc "ngấu nghiến" mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình, mặc cho tin nhắn của anh gửi cách đây một tiếng rồi mà vẫn chưa thấy hồi âm. Em...