‘Này cô con dâu không có tình người và nhà thông gia chỉ biết đến tiền!’
Thỉnh thoảng, bên thông gia lại sang chơi và ‘mặt dày’ xin hết đồ này thứ nọ. Con dâu tôi thì còn thường xuyên ‘cắp trộm’ về cho bố mẹ đẻ.
Tôi năm nay 57 tuổi, là một bà giáo già về hưu và đang sống cùng cậu con trai hơn 30 tuổi vẫn còn dại dột của mình. Sở dĩ tôi nói vậy là vì nó không nghe lời tôi, cố chấp cưới một cô gái không có tình người về làm vợ. Để bây giờ sáng mắt ra nhưng bất lực, chẳng thể làm được gì nữa.
Vợ chồng tôi có mỗi cậu con trai này, vừa tốt nghiệp đại học đã được giữ lại trường làm việc và được tuyển ra nước ngoài học nghiên cứu. Tương lai rộng mở như vậy nhưng con trai tôi lại phải lòng một cô gái không nghề nghiệp, làm phục vụ bàn trong một nhà hàng. Không hiểu yêu đương như thế nào mà con trai tôi từ chối đi nước ngoài, ở lại và nằng nặc đòi cưới cô gái đấy làm vợ.
Mặc cho tôi phản đối, ngăn cấm, năn nỉ, nó vẫn nhất quyết cưới. Nó còn đe dọa tôi không lấy cô gái này thì cả đời này không lấy vợ. Thử hỏi, với một người mẹ đang khao khát có cháu bế như tôi, sao dám lấy hôn nhân của con ra làm trò đùa. Vì thế mà hai vợ chồng tôi cắn răng đồng ý.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy cô con dâu này, tôi đã cảm thấy không hợp với con trai tôi rồi. Con tôi thành thật, là người nghiên cứu nên không giỏi ăn nói. Trong khi cô con dâu này thì mồm mép như tép nhảy, thích khoa trương. Từ ngày về làm dâu nhà tôi, chưa từng vào bếp. Không phải tôi ngồi xét nét con dâu, mà là con dâu tôi dường như không hề có ý thức việc này.
Con dâu tôi không hề có ý thức việc mình đi làm dâu (Ảnh minh họa)
Ăn trưa xong là lên giường nằm ngủ rồi ngồi máy tính lên mạng tới xẩm tối vẫn không chịu dậy đi chợ nấu cơm. Đồ ăn vặt thì mua về rồi nhốt mình trong phòng để ăn, đến bữa thì lấy lý do không đói để khỏi phải nấu cơm, ăn cơm và rửa bát. Ấy vậy mà con trai tôi lại cuống lên, còn trách cứ tôi khó tính, để vợ nó tủi thân không dám ra ăn cơm
Video đang HOT
Phải nói thêm là từ ngày lấy chồng, con dâu tôi không phải đi làm phục vụ bàn nữa. Nhưng cũng chẳng xin được việc gì tốt cả nên vẫn ở nhà cho chồng nuôi. Thế mà không chịu chăm sóc chồng, hở chút là về nhà mẹ đẻ chơi. Biết nhà tôi có điều kiện, thông gia bên đó luôn tục gợi ý xin cái này, xin cái nọ rồi bảo con dâu tôi lấy về. Mới đầu là những thứ không đáng tiền như cái máy đo huyết áp và nhịp tim của tôi. Sau rồi là máy mát xa chân của chồng tôi. Càng ngày càng táo tợn, xin cả cái ghế xoa bóp mấy chục triệu mà hai vợ chồng tôi phải đắn đo tiết kiệm vài tháng trời mới dám mua.
Ông bà thông gia đúng là “mặt dày”, đến chơi ăn uống linh đình, thế mà khi về còn xin cả hộp nước yến mà đứa em tôi ở Hong Kong gửi về cho. Lúc đầu tôi cười có ý từ chối không cho. Nhưng hai người đó không hiểu chuyện, cứ xin xỏ mãi. Con dâu tôi còn mặt dày hơn, đưa cho họ và bảo “Bố mẹ cứ cầm về uống đi. Mẹ chồng con bên này còn nhiều lắm”. Sự thật là tôi nào có nhiều đâu. Lần đó, tôi giận con dâu tím mặt, nhưng nghĩ bụng mình là người lớn, giận con cái vì mấy hộp nước uống thì chẳng ra sao cả. Vậy nên tôi đành thôi. Không ngờ, từ đó, con dâu tôi còn thường xuyên “cắp” đồ về cho bố mẹ đẻ. Đều là hàng nhập khẩu mà tôi mua hoặc được tặng, được biếu.
Để con dâu không ở nhà “dòm ngó” các thứ nữa. Tôi bàn với con trai tìm việc cho con dâu. Cuối cùng dưới sự nhờ vả khắp nơi của tôi, con dâu tôi đã vào được một xí nghiệp lâu năm, làm nhân viên hành chính. Công việc rất đơn giản, thời gian không bị gò bó. Vậy mà con dâu tôi vẫn chểnh mảng đến nỗi đi làm được 2 tháng, đã có người gọi điện cho tôi nhắc khéo. Chuyện này khiến tôi vô cùng xấu hổ. Nhưng chưa kịp “lên lớp” con dâu thì bất hạnh đã ập đến trên đầu con trai tôi.
Con trai tôi vẫn không thể tin người vợ mà nó yêu thương lại vô tình bạc nghĩa như vậy
(Ảnh minh họa)
Cách đây nửa tháng, con trai tôi đi đám cưới đứa bạn học cùng cấp 3, trên đường về bị tai nạn. Nghe tin, tôi như rụng rời cả người. Vội vã cùng ông nhà tôi tới bệnh viện. Tôi cũng gọi điện cho con dâu đang đi làm về gấp. Tôi đến bệnh viện được một lúc thì con dâu xuất hiện. Không ngờ, vừa nghe tin con trai tôi bị hôn mê, nguy hiểm tới tính mạng. Vụ tai nạn khá nặng khiến con trai tôi phải cắt bỏ một cánh tay. Cô con dâu vô tình vô nghĩa vừa nghe tới đó đã lấy lý do về quê ăn giỗ, để chạy về nhà mẹ đẻ.
Theo Ngoisao
Con dâu thích đẻ
Cuối tuần gia đình anh con trai về chơi, cô con dâu hí hửng tiết lộ chuẩn bị bỏ "kế hoạch" để sinh thêm đứa nữa: "Phải cố kiếm đứa con gái cho nó tình cảm, gần mẹ, chứ hai thằng giặc chán chết". Bà đi xuống bếp mới khẽ buông tiếng thở dài.
Ngày con dâu sinh thằng cháu đích tôn, khỏi phải tả ông bà mừng thế nào. Bốn tháng nó ở cữ là ngần ấy ngày bà cất công phục dịch, cơm bưng nước rót...
Đến khi nó trở lại thành phố công tác bà bùi ngùi tạm biệt ông để theo chúng. Ông ở nhà một mình ăn uống thất thường thiếu người bầu bạn sớm hôm nên sức khỏe cứ đuối dần, rồi bệnh cao huyết áp được dịp tác oai tác quái. Thằng bé được hơn tuổi, sau lần ông phải vào viện cấp cứu thì bà ngỏ ý khuyên chúng thuê người hoặc cho con đi học để bà còn về chăm ông. Song chúng bàn nhau cai sữa thằng bé rồi cho về với bà luôn. Bà nhận lời vì thương các con còn ở trọ vất vả, thôi đỡ chúng một tay, để chúng còn tập trung làm kinh tế, kiếm lấy căn nhà mà trú mưa...
Có đứa cháu vàng bạc ở cùng cũng khuây khỏa, vui cửa vui nhà tuy nhiên bà đến phát ốm bởi thằng bé nghịch ngợm mò mẫm khắp nơi nên chẳng thể rời mắt. Cứ phải theo sát nó từng bước cho đến khi nó lên giường đi ngủ. Quay cuồng săn sóc một già một trẻ bà cảm nhận rõ sức lực mình đang yếu mòn dần đi, nhưng vẫn phải cố.
Nuôi nó lên ba tuổi, bụ bẫm thông minh thực sự là kỳ công lớn của ông bà. Bởi bố mẹ nó ỷ ông bà có lương hưu nên tiền gửi tháng có tháng không, tháng may ra về được hai lần hú hí, dí dủm với con một tí rồi lại vội lên đường, có biết gì về những vất vả nuôi con. Những khi nó mọc răng, tiêm phòng hay ốm sốt, còn bình thường vẫn sợ cháu nóng, lạnh nên bà luôn phải choàng dậy sờ tay chân và lưng nó thành ra nhiều đêm mất ngủ...
Ông bà hệt cặp vợ chồng bận con mọn, cha già con cọc, như bị khóa chân, muốn đi chơi, thăm viếng ai đó mà không tài nào thu xếp được mà đi.
Niềm vui con cháu giờ thực sự như là gánh nặng.
Đến khi thằng bé được hơn ba tuổi thì chúng đón về cho đi học, để lại cho ông bà khoảng chông chênh phải lâu sau mới có thể hồi phục. Giai đoạn vất vả cực nhọc nhất thì ông bà hứng cả rồi, giờ chúng nuôi nhàn tênh, con dâu còn hỉ hả với bạn "nuôi con đơn giản" bà nghe mà ấm ức. Nhất là khi con dâu bụng lại lùm lùm nói: "Phải đẻ tiếp thôi cho nó có anh có em".
Lịch sử lặp lại, bà lại xách đứa cháu hơn tuổi về nuôi, lần này bà đã mang cảm giác mình không tải nổi, xương khớp thì cứ ngày một rệu rã, có lần bế nhấc thằng bé mà không tài nào đứng lên, ông nhìn thấy lại tập tễnh ra đỡ cho.
Thi thoảng ông bà ca cẩm về bệnh tuổi già mà chúng vô tư lờ đi. Rồi còn "cao tay" hơn khi thê thảm kể lể "Bọn con đang lo trả nợ mua chung cư, phải làm cật lực kiếm tiền. Mà mang đi gửi thương lắm, họ chẳng có tình thương và trách nhiệm đâu, chẳng gì bằng ông bà ruột thịt, thôi thì bọn con cố gắng dù có thương nhớ nó lắm nhưng vẫn phải nén ở trong lòng..."
Bà đành im lặng. Chúng đã có lời nhờ, thoái thác sao đành.
Để rồi đứa này cũng hơn ba tuổi thì chúng đón về. Bà còn chưa kịp thở, giờ nó lại có ý định tiếp tục quàng thêm cái ách nữa, cứ nghĩ đến những tháng ngày như bị "cầm tù" bà lại thấy bất an, bà thấy mình như thế là quá "ngược đãi" bản thân để rồi đánh đổi lại là sự ích kỷ của con cái, khiến chúng chưa hiểu được rằng nuôi một đứa trẻ nên người đâu đơn giản, đâu phải chỉ là chăm bẵm cho ăn, còn phải dạy dỗ, đầu tư tiền bạc, dành nhiều thời gian cho nó...
Bà bàn với ông lần tới chúng về bà sẽ nói hết, không thể vì cả nể mà làm khổ cả hai cái thân già. Nếu nó quyết đẻ thêm thì nhớ tính việc thuê người, bố mẹ già rồi, đã sức cùng lực kiệt.
Theo VNE
Em vẫn chờ Lần đầu gặp anh, tôi đang loay hoay với chiếc xe máy hết xăng. Mồ hôi rịn trên trán, bộ đồng phục đỏ bó sát cùng đôi giày cao gót khiến bước chân tôi nhức nhối, lại phải dắt thêm chiếc xe nặng nề. "Chào cô, tôi sẽ mua xăng hộ, hãy tấp xe vào lề và chờ năm phút nghen!", chả hiểu...