Nấu chè đậu đen cho cháu nội ăn, tôi không ngờ lại gây ra chuyện tày đình để đến nỗi bị con dâu móc mỉa đau đớn
Chuyện này khiến tôi đau đầu suy nghĩ cả đêm qua, vừa hối hận tự trách bản thân, vừa cay đắng uất ức khi nghe những từ ngữ nặng nề của con dâu.
Sáng hôm qua, cháu nội tôi 4 tuổi nghỉ học do bị sổ mũi, ho hắng, mẹ cháu – tức là con dâu tôi – liền cho cháu ở nhà để tôi trông. Cháu rất ngoan, ở nhà ngồi chơi đồ chơi của mình chứ không nghịch ngợm.
Hai bà cháu ở nhà bình yên cho tới khi ngủ trưa dậy thì cháu kêu thèm chè đỗ đen. Món này tôi nấu nhiều lần rồi và nấu khá ngon nên dự định nấu một nồi lớn để con trai con dâu và cháu gái lớn về ăn.
Nấu xong, tôi múc một bát chè ra để nguội cho cháu trai ăn trước rồi đi nấu cơm chiều. Nhưng đang ăn thì bỗng dưng cháu khóc ré lên. Tôi chạy vào thì thấy bát chè nằm lăn dưới nền nhà, đổ ra lênh láng, cháu trai thì ôm miệng khóc, từ tay cháu máu và chè chảy ra, đen đỏ lẫn lộn. Tôi hốt hoảng nhìn xem miệng cháu bị làm sao thì thấy từ phía má trong, máu đang chảy rất nhiều, trên đó vẫn cắm một miếng nhựa cứng sắc cạnh, nhỏ bằng nửa cái móng tay.
Tôi run rẩy kéo miếng nhựa ra, máu chảy ào thêm khiến tôi muốn ngất xỉu đi vì vừa xót cháu, vừa sợ hãi. Cháu thì bật khóc đau đớn, lòng tôi cũng quặn thắt theo. Tôi lấy nước cho cháu súc miệng rồi chèn miếng bông băng vào vết nứt, dự định nếu còn chảy máu thì đưa cháu ra trạm y tế.
Ảnh minh họa
Đúng lúc này thì con trai con dâu đi làm về. Có lẽ nghe thấy tiếng khóc nên các con dựng vội xe rồi chạy vào nhà. Thấy cảnh tượng trong nhà, con dâu to tiếng hỏi: “Cháu bị làm sao thế bà? Bo đau đâu hả con?”.
Video đang HOT
Khi biết nguyên nhân con dâu liền cau mày nhìn tôi: “Bà làm ăn kiểu gì thế? Bà định hại cháu hay sao mà cho cả mảnh nhựa vỡ vào chè?”.
Tôi kìm nén từ lúc thấy cháu bị đau tới giờ thì không giữ được bình tĩnh nữa nên bật khóc. Con trai tôi liền quát vợ: “Em ăn nói thế hả? Đã biết rõ nguyên nhân đâu mà dám ăn nói hồ đồ thế? Hỗn láo”.
Con dâu vừa kiểm tra vết thương của cháu, vừa lẩm bẩm gì đó tôi nghe không rõ. Con trai tôi đi vào bếp, lúc sau cầm lọ đường đi ra, chỉ vào mảnh vỡ trên miệng lọ và nói: “Lọ đường bị vỡ miếng đây này, chắc mẹ không chú ý nên vô tình đổ đường vào chè, cháu ăn phải nên bị vậy. Bà có cố tình đâu mà em nói như thế”.
Con dâu vùng vằng, nói không cả chủ ngữ luôn: “Nấu ăn không chú ý gì cả. Già cả mắt kém thì càng phải cẩn thận. Trông cháu có một ngày đã dằn mặt nhau rồi”.
Con trai tôi nhảy bổ lên định tát vợ, may mà tôi ngăn kịp, kẻo chuyện lại lớn hơn. Nhà cửa rối tung lên, tôi ngồi chết lặng một chỗ, con dâu thì ôm cháu trai xuýt xoa, con trai tôi thì đi mua thuốc. Cháu gái lớn đi học về nhìn thấy thì âm thầm dọn dẹp rồi nấu cơm.
Đến bữa, cháu gái dọn cơm rồi mời tôi ra ăn nhưng tôi không nuốt được. Cháu an ủi bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều, không phải lỗi của bà song tôi vẫn không ngừng tự trách mình. Tôi cũng buồn bởi câu nói của con dâu. Cả đêm tôi không ngủ được, có phải tôi sai không? Tôi nên làm gì để không phiền đến con cái đây?
2 cháu nội ốm đi viện nhưng mẹ chồng muốn con trai về nghỉ ngơi, mặc con dâu một mình xoay xở
Nhiều khi nghĩ đúng là con ai người ấy thương thật!
Tôi có 2 cô con gái sinh đôi rất đáng yêu. Hai bé là thai tự nhiên, tuy nhiên để có được 2 nàng công chúa này thì tôi đã có đến 5 năm hiếm muộn chạy chữa khắp nơi. Đến khi cả 2 vợ chồng muốn buông bỏ rồi thì 2 con lại tự đến một cách đầy bất ngờ.
Có lẽ bởi đã có từng ấy năm chạy chữa hiếm muộn mà lại sinh đôi nên nhiều người nghĩ rằng 2 bé nhà tôi là do can thiệp. Đôi khi cũng có người hỏi vì sao đã nhờ đến công nghệ rồi mà không sàng lọc giới tính kiếm cậu con trai luôn. Mỗi lần như vậy tôi đều chỉ cười trừ dù trong lòng rất khó chịu.
Không chỉ người ngoài mà chính bố mẹ chồng tôi cũng liên tục thắc mắc chuyện này dù chúng tôi đã nói rõ ràng rằng chúng tôi không quyết định được giới tính của con nhưng có vẻ như bố mẹ chồng tôi không tin và cũng không muốn tin.
Qua mấy lần bố mẹ chồng cứ liên tục thắc mắc về chuyện này thì tôi cũng hiểu dù ngoài miệng ông bà kêu là trai gái không quan trọng nhưng thực ra thì ông bà vẫn muốn có cháu trai hơn. Nói là không buồn thì chắc chắn là nói dối nhưng sau vài lần chồng làm công tác tư tưởng cho thì tôi cũng không muốn nghĩ đến chuyện này nữa.
Thử hỏi sau ngần ấy năm chạy chữa khắp nơi để có con nhưng đến khi có rồi lại hết người này đến người khác ý kiến về chuyện giới tính của con mình thì không buồn, không giận sao được cơ chứ?
Càng về sau tôi càng nhận ra ông bà nội không hề mặn mà với 2 cháu, nhất là sau khi chú em chồng sinh được con trai thì ông bà lúc nào cũng chỉ nhắc đến cháu trai chứ chẳng hề quan tâm đến 2 đứa cháu gái.
Hai bé nhà tôi vừa tròn 2 tuổi, mẹ chồng đã mấy lần nhắc chồng tôi lần này can thiệp để sàng lọc giới tính cố đẻ được cậu con trai cho đủ nếp đủ tẻ nhưng tôi nói thẳng với chồng sẽ không sinh nữa. Thứ nhất, hiện tại kinh tế của chúng tôi không đủ mạnh để có thể sinh thêm con. Thứ hai, nếu tôi sinh con trai thì 2 cô công chúa của tôi chắc chắn sẽ càng nhìn thấy rõ sự phân biệt đối xử của ông bà nội.
May sao chồng tôi không nặng nề chuyện này, anh còn thích con gái hơn. Hồi đầu mới bầu bác sĩ có nói khả năng cao giống bố thì biểu cảm của chồng tôi hết sức bình thường nhưng vài tháng sau khi đã chắc chắn là có 2 con gái thì chồng tôi hớn hở ra mặt.
Cũng vì chồng như vậy nên tôi cũng dần không quan tâm đến những người xung quanh nói gì về chuyện mình sinh con trai hay gái, miễn sao gia đình mình vui vẻ hạnh phúc là được.
Cho đến mấy hôm nay, 2 con gái của tôi cùng bị ốm nhập viện. Ai có con sinh đôi trở lên chắc sẽ hiểu, thường thì 1 đứa ốm nó sẽ lây cho đứa còn lại, thế là cùng một lúc tôi phải vào viện chăm 2 đứa con nhỏ.
Cái cảnh chăm con ở viện khổ vô cùng, bình thường con tôi rất ngoan nhưng khi ốm thì cả 2 đứa cùng bám mẹ. Tôi muốn xuống căn-tin để mua đồ ăn cho 2 đứa cũng không đi nổi. Những lúc như vậy thường thì tôi chỉ ngồi im trong phòng bệnh để lo cho 2 đứa còn chồng sẽ là người phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Tất nhiên, ai cũng biết đã vào viện thì người đi chăm mới là người vất vả nhất nhưng giờ nhà không có ai hỗ trợ chẳng 2 vợ chồng chăm thì ai chăm hộ bây giờ?
Chăm con trong viện đến ngày thứ 3 thì mẹ chồng gọi điện cho tôi, nguyên văn bà nói như thế này: "Con cho thằng Tân nó về nhà nghỉ ngơi chứ mấy ngày rồi quần quật ở trong viện như thế vất vả lắm, nó mệt đấy!"; "Con bảo chồng về nhà ngủ nhé chứ đừng có bắt nó ở lại qua đêm"...
Lúc này bao nhiêu uất ức của tôi nổi lên, tôi có phần không kiểm soát được mà nói thẳng với bà.
- Anh ấy mệt thì con không biết mệt à mẹ? Giờ 2 đứa con nhỏ cùng ốm thì vợ chồng con phải cố mà chăm chúng chứ biết làm sao ạ. Hay tại vì cháu là cháu gái nên mẹ không muốn con trai mẹ phải chăm? Con không mong cầu gì bố mẹ hỗ trợ bọn con nhưng mẹ làm ơn để yên cho bọn con sống với ạ. Cuộc sống cơm áo gạo tiền rồi lo cho con cái đã đủ căng thẳng lắm rồi ạ. Hay mẹ muốn vợ chồng con bỏ nhau để con trai mẹ đi kiếm cháu đích tôn thì mẹ mới vừa lòng?...
Nói xong thì tôi tắt máy. Tôi biết mình cũng có phần quá đáng nhưng thật sự những lúc căng thẳng và mệt mỏi thế này tôi không nhịn nổi nữa. Giờ trong đầu tôi chỉ lo bà làm ầm lên rồi khổ thân chồng tôi thôi...
Biết tôi chuyển 100 triệu để con trai trả tiền viện phí cho cháu nội, con dâu hoảng hốt nói "Cháu chẳng bị sao cả" Nghe con trai nói, tôi vừa tức giận, vừa thất vọng, vừa đau lòng. Tôi năm nay 67 tuổi, là một công nhân đã nghỉ hưu. Kể từ khi chồng qua đời, tôi luôn cố gắng chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi con trai ăn học. Hồi đó, con trai tôi cũng ngoan ngoãn và thương mẹ nên nỗ lực không ngừng...