Nàng dâu sợ hãi vì sắp phải về sống ở nhà chồng địa ngục
“Mình thất vọng quá, mình khiến con trai 7 tuổi và đứa con chưa chào đời đã mất bố là đúng hay sai? Mình có nên vứt bỏ tương lai của cả mình và con để về đó ở cho con có bố không?”
Cách đây ít giờ, trên một diễn đàn mạng, một nàng dâu trẻ tên B.D đã đăng tải câu chuyện mâu thuẫn của gia đình mình khiến cô không biết tính sao.
Theo đó, người vợ trẻ này tâm sự: “Hôm trước mình tâm sự rằng, vợ chồng mình sắp ly hôn vì mỗi tháng chồng mình góp 3 triệu và không làm bất cứ việc gì khác. Nhưng đây không phải là nguyên nhân chính dẫn đến ly hôn. Mình kể cho các mẹ chuyện về nhà chồng để các mẹ cho mình biết, mình khiến các con mất bố là đúng hay sai”.
Theo người vợ này cho biết, vợ chồng cô kết hôn năm 2010. Bố mẹ chồng khi ấy không cho đồng nào, thậm chí không cho sắm đồ mà bắt phải dùng đồ cũ từ thời các cụ (giường, tủ, cách đây mấy chục năm rồi). Nhưng sau cô dâu này vẫn liều sắm giường và tủ. Nhưng từ hồi ấy mẹ chồng cô chiếm luôn cái tủ mới để đựng quần áo của bà.
“Mình không nghĩ ngợi nhiều vì bọn mình ở Hà Nội, cuối tuần mới về quê. Sau đó mình mang bầu, bố mẹ chồng không 1 câu hỏi thăm, nhà nuôi rất nhiều gà, bọn mình về bà vẫn bán trứng cho người ta. Lúc bọn mình ra Hà Nội, có lần bà đưa cho 4 quả bảo gà vừa đẻ được chỉ có thế.
Chồng mình bảo bố mẹ chồng thịt con gà cho mình bồi dưỡng, chồng bảo gà còn bé, gà mới tiêm thuốc, thậm chí còn nói luôn “người ta ăn gì mình ăn thế cần gì bồi dưỡng”. Thật ra mình “thèm” đồ quê thôi, chứ mình đủ khả năng kinh tế ra chợ mua gà về ăn. Hơn nữa bọn mình vẫn biếu ông bà tiền vì nếu hỏi mua, ông bà sợ mang tiếng nên không bán”.
Biết nhà chồng ky bo, bố mẹ chồng gia trưởng, khó tính, cổ hủ nên B.D định đẻ ở Hà nội. Nhưng nhà chồng D kiên quyết bắt về quê đẻ. Do ngày ấy không thuyết phục được chồng, lại là dâu mới nên D đành chấp nhận về đó đẻ trước thời điểm dự sinh 1 tuần.
“Mình về đưa tiền ăn cho mẹ chồng, số tiền còn đắt hơn cơm bụi Hà Nội. Nhưng suốt 1 tuần trước đẻ mình không hề được ăn uống bồi dưỡng, bụng to ì ạch nhưng mình vẫn khệ nệ bê mâm bát ra sân giếng rửa bát, nhờ chồng thì bà ấy xót con xông ra rửa giúp. Thậm chí mình nằm nghỉ cũng bị mẹ chồng dựng dậy, bắt sang nhà họ hàng làm cỗ để đẹp mặt bà”, D kể.
Chồng D khi ấy vẫn đi làm ở Hà Nội, sáng đi tối về. Sáng hôm D đau bụng vào viện đẻ, chồng D chưa về nên mẹ chồng mua cho con dâu cái bánh chưng 2 ngàn và 1 cái bánh mì “không người lái” 1,5 ngàn lạnh ngắt bảo con dâu ăn lấy sức mà đẻ: “Mình không thể nuốt trôi, đợi đến trưa chồng về tới nơi mua cho bát phở. Nhưng lúc đó đau đẻ mình chỉ ăn mấy miếng. Đến chiều mình đói, chồng về nhà lấy đồ dùng, mẹ chồng đưa bát phở trương phềnh từ lúc trưa bảo mình ăn đi”.
5h chiều D vào phòng mổ. Vì sức khoẻ yếu nên D không đẻ thường được. Lúc đang ngấm thuốc mê, trong cơn mê sảng thậm chí D còn thấy được ăn hoa quả, món này món kia. Lúc tỉnh lại, D luôn miệng hỏi mẹ đẻ (nhà đẻ cách 150km, lúc đó mới tới kịp) thèm ăn món a,b,c…
Mấy hôm D ở viện, mẹ đẻ phục vụ chủ yếu, mẹ chồng thỉnh thoảng vào, mang cháo loãng hoặc canh rau ngót gắp được 2 lượt cho con dâu ăn. Mẹ chồng tiếc tiền không mua nên sang nhà người quen hái tạm 1 nắm nấu cho mình.
Khi ra viện về nhà chồng ở cữ cũng là khoảng thời gian kinh hoàng đến mức căm thù đối với D. Do mẹ đẻ D ở đó không tiện nên xin phép về. Trước khi về bà có đưa cho mẹ chồng D 2 triệu nhờ mua đồ bồi dưỡng cho D. Mẹ chồng D cầm luôn và hôm sau D được biết, mẹ chồng đã dùng số tiền đó để mua cám cho lợn.
“Chồng mình đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mới về nên ăn cơm sau. Mấy hôm đầu mẹ chồng có mua móng giò về nấu cho mình. Về sau bữa sáng của mình là mì tôm kèm quả trứng gà nhà đẻ. Bữa trưa ăn cơm thừa của chồng từ tối hôm trước. Nhà chồng mình ki bo nên quanh năm chỉ ăn thịt luộc (ăn phần mỡ, phần nạc để dành tối con trai bà ấy về ăn) rau cải (vì nhà trồng). Ông nội chồng bảo gái đẻ đừng ăn rau cải thì mẹ chồng bảo “kiêng gì mà kiêng, con nhà người ta ăn từ đời nào rồi”.
Mình cũng giải thích luôn là phải lệ thuộc vào mẹ chồng, không thể tự đi chợ được bởi không ai bế con giúp, chợ thì xa. Ngay cả lúc cháu khóc, bà cũng mặc kệ. Thậm chí cháu khóc nhiều quá, cả nhà chồng quay ra mắng mình không biết dỗ con. Mẹ chồng mình còn bóp vú mình bảo mình ít sữa trong khi sữa chảy ướt cả áo”, D kinh hãi nhớ lại.
Sát ngày đầy tháng cháu, chồng và bố mẹ chồng D có mâu thuẫn. Bố chồng D không cho vợ chồng D làm đầy thánh cho con nữa, còn tuyên bố nếu làm cỗ thì ông ấy hất đổ. D tâm sự với ông nội chồng (người duy nhất trong nhà chồng quý mình). Ông nội D đồng ý cho làm, D lại phải đưa tiền cho bố mẹ chồng làm mấy mâm cỗ. Mẹ chồng còn vòi thêm 200 ngàn để mua hương, vàng mã thắp hương hôm đầy tháng cháu.
“Sau hôm đầy tháng 1 tuần, mình xin phép về ngoại. Trước hôm đó, vợ chồng cãi nhau về chuyện mình muốn con tiêm phòng dịch vụ, còn chồng mình muốn tiêm miễn phí ở phường (thời điểm đó có hàng trăm trẻ sơ sinh tử vong do tiêm Quivanxem). Mình chỉ đề phòng thôi, dù sao kinh tế vẫn đủ để mang lại những thứ tốt đẹp nhất cho con. Thấy bọn mình cãi nhau, mẹ chồng mình bênh con cái chằm chặp, còn bảo mình im mồm để chồng còn tập trung ăn cơm”.
Đỉnh điểm là chồng D xông tới đánh vợ. D đẻ xong vết mổ vẫn đau nhưng ức chế quá xông vào đánh lại. Mẹ chồng thương con trai nên lớn tiếng đuổi D đi trong đêm nhưng phải để cháu ở lại. D cũng chỉ thẳng mặt chồng nói “Đẻ thuê còn được 200-300 triệu. Tôi cứ thế đi tay không thế này à?”. Sau đó D gọi taxi, dọn đồ bế con đi. Thấy ầm ĩ ông nội chồng vào khuyên can nên D không đi nữa vì đằng nào sáng hôm sau ông ngoại cũng thuê ô tô đến đón mẹ con D về ngoại ở cữ rồi.
Video đang HOT
“Trong thời gian về ngoại, cuộc sống mình được lên tiên thực sự. Lẽ ra mình chỉ được về 1 tháng thôi nhưng nghĩ đến khoảng thời gian kinh hoàng ở nhà chồng, mình cứ khất lần không về. Đến hết 3 tháng, mình mới chịu quay về nơi ấy”, người vợ này nói.
Về đó cháu mới được 3 tháng mà mẹ chồng D đã bắt ăn dặm. D kiên quyết không đồng ý thì bà lấy nước cơm đút cho cháu ăn. Bất cứ cái gì có thể đút vào mồm cháu được là bà đều muốn cháu ăn. Cháu khóc đêm bà quay ra đổ tại D ít sữa, bắt cháu ăn bột để cho chắc dạ. D không thể chịu đựng nổi nữa nên 2 tuần sau mình bắt taxi ra Hà Nội. Trước khi đi, cô bị bố mẹ chồng chửi thậm tệ bảo đi thì đừng về nữa.
“Ra Hà Nội, chồng đi làm, mình ở nhà chăm con, trộm vía con ngoan hơn, chỉ ăn và ngủ, tinh thần mình cũng thoải mái. Nhưng cháu tầm 5-6 tháng, hầu như tháng nào ông bà cũng bắt mang cháu về quê chứ ông chưa bao giờ ra thăm cháu, bà 3 năm nay chưa ra”.
Mỗi lần về ông bà lại kiếm cớ chê con của D rồi so sánh với đứa em họ đẻ cùng. Mặc dù trộm vía bé nhà D trắng trẻo, cao ráo (cao thứ 3 trong 50 bạn trong lớp) cân nặng bằng đứa em họ, thậm chí nhỉnh hơn, cao hơn bé kia nhưng ông bà chê nó còi. Trộm vía cả năm con D không tốn viên thuốc nào nhưng ông bà toàn trù ẻo cháu ở Hà Nội bị yếu ớt, thậm chí còn bảo nó cẩn thận bị tự kỷ.
“Lý do ông bà chê, trù dập cháu bởi nó sống với mẹ ở Hà Nôi, chứ mình kiên quyết không nghe lời ông bà gửi cháu về quê cho ông bà nuôi. Ý ông bà nhằm chê mình chăm nuôi con không tốt”.
7 năm nay ông bà liên tục ép buộc vợ chồng D phải về quê ở: “Mình đang có công việc tốt, đúng chuyên ngành học, lương ổn định, mối quan hệ xã hội cũng tốt nhưng ông bà bắt mình về quê làm công nhân hoặc ra chợ bán rau vì ngành của mình ở quê rất kén, không xin việc được.
Mấy năm đầu chồng mình thương vợ, tuy ở nhà thuê ở nhưng cả 2 có thu nhập ổn định, đủ sức đi du lịch, cho con ăn uống đầy đủ, học thêm những môn con thích.
Biết mình không chịu về, mẹ chồng liên tục gọi điện tỉ tê với chồng mình. Mưa dầm thấm lâu, năm ngoái chồng mình bỏ việc, bỏ mẹ con mình ở Hà Nội để về quê xin việc khác, sống cùng bố mẹ. Mình cho 3 tháng, nếu không quay ra Hà Nội mình sẽ ly hôn. Đúng 3 tháng, chồng mình xin công việc khác ở giữa Hà Nội và quê để trung hoà 2 bên và quay ra Hà Nội ở với mình”.
Thế nhưng, bố mẹ chồng vẫn không để yên, tiếp tục gây sức ép bắt vợ chồng D về quê. Tháng 7/2017, chồng D nghe lời bố mẹ, nằng nặc đòi về. D bảo nếu về đó ở thì ly hôn, chồng mình đồng ý. Trong lúc toà đang giải quyết thì D phát hiện có bầu. Chồng vẫn kiên quyết muốn ly hôn và muốn D bỏ đứa bé. D gọi cho mẹ chồng, nói rõ việc có bầu, chồng muốn bỏ. Mẹ chồng D bảo “tuỳ” chứ không khuyên can 1 câu.
Lúc đó D nghĩ thương con nên xin chồng quay lại. D chấp nhận khi nào sinh thì về quê ở với nhà chồng. Nhưng thực sự từ hồi có bầu, không ngày nào D không nghĩ và tưởng tượng đến cảnh D về đó sống, nhớ lại địa ngục kinh hoàng 7 năm trước D lại sợ.
“Mình có trao đổi với chồng về bố mẹ chồng nhưng ý chồng mình là bố mẹ già rồi, phải chấp nhận thông cảm và nghe lời bố mẹ. Mình stress kinh khủng và bỏ cuộc, chấp nhận ly hôn chứ không về đó bởi mình biết sẽ chẳng ai bảo vệ mình cả. Mình đang mang bầu, nhưng chồng mình vẫn đồng ý ly hôn, chắc cuối tuần này dọn đồ về ở với bố mẹ.
Mình thất vọng quá, mình khiến con trai 7 tuổi và đứa con chưa chào đời đã mất bố là đúng hay sai? Mình có nên vứt bỏ tương lai của cả mình và con để về đó ở cho con có bố không?”, người vợ này hoang mang chưa biết phải làm thế nào?
Theo Emdep
Nhìn những giọt máu rớt xuống mặt đường, anh mới hiểu nỗi đau của vợ bấy lâu
Mỉm cười nhìn vợ và con nằm trên giường, Mạnh thở phào nhẹ nhõm vì vừa mới đây thôi anh còn vô cùng sợ hãi chỉ vì cái cách thử lòng ngớ ngẩn của mình đã làm tổn hại đến chính vợ con anh.
Hà và Mạnh lấy nhau gần 2 năm nay. Cả hai đang làm trong công ty tư nhân, mức lương chỉ gọi là tạm đủ sống. Hàng ngày, họ chật vật với những nỗi lo về cơm áo, gạo tiền. Mối tình 4 năm nảy nở từ thời sinh viên đẹp là thế, mơ mộng là thế vậy mà lấy nhau về một cái, mọi sự lãng mạn, bay bổng đều tan biến đi đâu hết.
Ngày biết mình có bầu, Hà vừa mừng lại vừa lo. Cô không biết vợ chồng cô có đủ điều kiện để lo cho con một cuộc sống tốt nhất hay không. Ông bà nội ngoại đều ở quê nên cũng chẳng giúp được gì nhiều.
Từ khi có bầu, nghén ngẩm và đống việc nhà khiến Hà lúc nào cũng trở nên cáu gắt, khó chịu. Ở trên công ty, Hà hoàn toàn vui đùa, thoải mái, ấy thế mà về nhà cô lại cảm thấy không khí vô cùng ngột ngạt.
Lâu dần, Hà tìm cách tránh mặt Mạnh và ít nói chuyện với chồng hơn vì cô không muốn tranh luận mỗi khi nhắc đến tiền. Tình cảm vợ chồng lạnh nhạt, chuyện gần gũi cũng phải kiêng hẳn vì giữ gìn cho con nên giữa họ chẳng còn sợi dây gắn kết nào nữa. Hà bị trầm cảm nhưng cô cũng chẳng buồn chia sẻ cùng chồng.
Mấy lần vợ chồng to tiếng với nhau, Hà đều một mực muốn viết giấy ly hôn. Thậm chí đã có lần, cô sẵn sàng cầm bút kí thẳng vào đó và đưa tới trước mặt chồng.
Mạnh không muốn ly hôn vì anh cần vợ con, anh còn yêu vợ nhiều lắm. Anh muốn gần vợ, cố khơi ra chuyện vui vẻ để nói nhưng Hà lại không hề hưởng ứng. Biết bản thân thời gian qua đã chưa làm tốt vai trò của một người chồng nên giờ đây Mạnh đang cố gắng rất nhiều để bù đắp cho vợ.
Qua thái độ của Hà, Mạnh nghĩ rằng vợ chẳng còn tình cảm với mình nữa nên đã mấy lần, anh cố tình để điện thoại trên mặt bàn rồi vào nhà tắm dùng một điện thoại khác có sim rác tự nhắn vào số mình với nội dung:
- Tối nay anh rảnh không, đi cafe cùng em nha. Em thấy anh dạo này cứ buồn buồn.
Hà ngồi xem phim trên chiếc ghế sofe cạnh bàn. Nhìn thấy máy chồng có tin nhắn, cô đọc lướt qua rồi gọi với vào:
- Anh ơi, có bạn rủ tối cafe này.
Mạnh cứ tưởng vợ anh phải ghen lồng lộn lên. Anh muốn vợ ghen để biết liệu vợ có còn yêu mình hay không, nhưng trái ngược với suy đoán đó, Hà bình thản đến lạ. Có vẻ cô chẳng mảy may quan tâm thì phải. Mạnh cầm lấy điện thoại rồi thở dài nhìn vợ mà chẳng biết nói thêm điều gì.
Những ngày sau đó, Mạnh cố gắng về sớm rồi làm giúp vợ việc nhà, mua vài món ăn trước đây Hà thích ăn nhưng khổ nỗi từ khi mang bầu đến giờ, khẩu vị của vợ lại thay đổi. Bao công sức Mạnh bỏ ra nhưng tình hình lại không được cải thiện một chút nào.
Tâm sự chuyện này với Vân - cô bạn thân nhất của Hà để mong có một lời khuyên cứu vãn hạnh phúc gia đình. Nếu cứ tình trạng này Mạnh sợ Hà sẽ ly hôn thật mất. Cuối cùng sau một hồi bàn bạc, Mạnh và Vân đã đưa ra một kế hoạch để "thử lòng" vợ.
Tối đó, 7h tối Mạnh trải chuốt, ăn mặc bảnh bao, cả người thơm phức mùi nước hoa cố tình đi ngang qua người vợ nói:
- Tối nay, anh không ăn cơm nhà đâu. Em ăn rồi nghỉ ngơi đi. Anh sẽ về sớm.
Thấy chồng khác ngày thường nhưng Hà cũng chẳng hỏi lấy một câu, mắt vẫn chăm chăm vào nồi canh cá trên bếp.
Rời khỏi nhà, Mạnh đi thẳng tới quán café đã hẹn với Vân từ trước. Anh lựa chọn địa điểm này vì bên kia đường có ngay một nhà nghỉ.
Tán gẫu cả một hồi, đúng 9h tối, Vân gọi điện về cho Hà với kịch bản đã được lên sẵn:
- Hà ơi, tao thấy anh Mạnh ôm eo em nào vào nhà nghỉ ấy.
- Mày nói thế nào, chồng tao hiền như cục đất làm gì có chuyện ấy được.
- Không thể nhầm được, tao nhìn kĩ lắm rồi, biển số xe chồng mày mà. Mày có muốn tao đến đánh ghen hộ không.
- Tao... đợi tao đi thay quần áo.
Mở loa ngoài nên Mạnh có thể nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của cả hai. Mạnh ôm cằm suy tư và tưởng tượng đến cái mặt hùng hổ khi đang trong tâm thế đánh ghen của vợ.
Đúng 15 phút sau, một chiếc taxi dừng ở trước cửa nhà nghỉ. Thấy Hà bước xuống xe, Mạnh mừng rơn định chạy lại với vợ thì chợt anh sốc nặng khi thấy vợ ngã xuống đất, ôm bụng đau đớn.
Sợ xanh mặt, Mạnh vội chạy lại đỡ lấy vợ:
- Em...em đau quá.
Mạnh liền lấy xe rồi lập tức đưa vợ tới bệnh viện cấp cứu. Suốt quãng đường đi, nhìn máu từ đùi vợ rỉ xuống khiến Mạnh sợ tới nỗi suýt nữa đã không thể lái xe nổi.
Cả tiếng đồng hồ sau, cửa phòng cấp cứu được mở ra, Mạnh hốt hoảng tiến tới chỗ bác sĩ:
- Vợ con tôi thế nào rồi bác sĩ?
- Cô ấy bị động thai nên chúng tôi buộc phải mổ gấp để cứu em bé ra ngoài, mất khá nhiều máu nhưng may là được đưa tới viện kịp thời. Em bé vẫn khỏe mạnh, nặng 2 kg.
Mạnh hét lên sung sướng vì đã được làm bố khiến mấy người bên ngoài cũng cười vui lây với niềm hạnh phúc của anh. Anh chạy vào ôm lấy vợ và hôn con rối rít nhưng mặt Hà cứ lạnh tanh.
- Em đau lắm phải không? Em thấy trong người thế nào?
- Anh không đi mà ôm nhân tình của anh đi, cần gì phải quan tâm mẹ con em.
Giọng nói thều thào, yếu ớt của Hà cất lên khiến Mạnh vừa buồn cười, vừa hối hận. Anh nắm chặt tay vợ nói:
- Thật ra, anh với Vân làm như vậy chỉ để thử lòng em thôi chứ anh không hề có ai khác. Anh không ngờ nó lại làm em bị động thai. May mà mẹ con em bình an chứ không thì anh sẽ hối hận lắm.
Mỉm cười nhìn vợ và con nằm trên giường, Mạnh thở phào nhẹ nhõm vì vừa mới đây thôi anh còn vô cùng sợ hãi chỉ vì cái cách thử lòng ngớ ngẩn của mình đã làm tổn hại đến chính vợ con anh.
Theo Emdep
Màn đối đáp của dâu cứng khi mẹ chồng không cho con dâu về ngoại ở cữ và cầm hết tiền phong bì thăm đẻ Đáng sợ hơn là bố chồng và chồng của Liên cũng về phe mẹ chồng. Họ nói mẹ chồng mang 28 triệu tiền thăm đẻ của mọi người ra trả lại Liên. Họ còn bảo rằng, giữ hộ cho mà giờ bị đòi thẳng mất mặt như này thì từ sau không cầm hộ gì hết. Mấy hôm nay, Liên, 26 tuổi ở...