Nàng dâu rớt nước mắt khi mẹ chồng xúi…mặc quần rách
“Phải thay đổi đi con. Năm nay, bọn trẻ toàn mặc mốt quần bò rách, con thử xem, biết đâu hợp đấy”, mẹ chồng bất ngờ khuyên nàng dâu.
Tôi vốn là người được bạn bè nhận xét là giản dị, thậm chí có người còn nói tôi ăn mặc xuề xòa quá. Những lần được mọi người góp ý tôi chỉ ậm ừ cho qua và nghĩ rằng “ôi dào, ăn mặc giản dị cho tiết kiệm, cầu kỳ làm gì cho tốn kém”.
Thói quen hay nói cách khác là bản tính giản dị của tôi vẫn duy trì đến khi tôi lấy chồng, sinh con. Đặc biệt là khi có con, tôi càng không quan tâm đến hình thức bề ngoài. Cô em gái mỗi lần đến nhà chơi nhìn thấy chị đều lắc đầu ngán ngẩm: “Chị mà cứ như con mẹ sề thế kia thế nào cũng có ngày chồng nó đi với gái. Lúc ấy thì đừng có khóc lóc than vãn nhá. Chỉnh lại phong cách ăn mặc đi”.
Nhiều người nói quá tôi cũng thấy “lăn tăn”. Có những lần soi mình trong gương quả thật tôi cũng thấy mình xấu xí thật, đúng kiểu một bà mẹ bỉm sữa lôi thôi, luộm thuộm. Nhưng tiếc tiền mua sắm, hơn nữa chồng tôi cũng là người không trọng hình thức, vợ thế nào cũng được nên tôi lại tặc lưỡi bỏ qua.
Tôi chỉ bắt đầu thay đổi từ khi mẹ chồng đến trông cháu. Một lần trước khi đi làm, bà gọi giật lại chỉ để nhắc nhở: “Này, mẹ thấy con mặc thế này không ổn đâu. Sao quần vải lại kết hợp với áo phông thế kia. Con vào nhà thay cái áo sơ mi trắng trong tủ kìa, hoặc thay quần vải bằng quần jean đi. Ai lại ăn mặc chẳng giống ai thế hả con”.
Rồi một lần khác bà góp ý: “Mẹ thấy con mặc váy đẹp hơn mặc quần áo con ạ. Con không cao nên mặc những váy trên đầu gối, đừng ngắn cũn cỡn là được. Mặc quần áo dìm dáng lắm”.
Video đang HOT
Một lần vào cuối tuần, bà bắt con trai nghỉ làm ở nhà trông con với lý do “cả tuần bà, mẹ trông cháu rồi, ngày nghỉ ba ở nhà trông con để hai mẹ con tôi đi “lượn” mua sắm”.
Tôi đèo bà lòng qua các con phố nghĩ bụng “quả này phải vào cây ATM rút thêm tiền vì chắc phải tốn nhiều vào mua sắm”.
Tuy nhiên, khác hoàn toàn với những gì tôi đã nghĩ, bà kéo tôi vào một shop thời trang dành cho giới trẻ khá lớn và bắt phải chọn bằng được vài bộ mang về. Bà bảo: “Mẹ biết con tiết kiệm, nghĩ cho chồng, con nhưng mình là phụ nữ mình cần phải đẹp con ạ. Thằng Hùng (chồng tôi) nó cũng là người giản dị, xuề xòa nhưng đã là đàn ông ai chả muốn vợ mình đẹp. Vậy nên con đừng giản dị quá, sắm sửa mấy bộ cho mình đi. Đừng để mình lạc lõng giữa cơ quan toàn người hiện đại, sành điệu như vậy con ạ”.
Thấy tôi chọn mấy bộ váy công sở kín cổng cao tường bà giằng lại: “Mẹ thấy con có hai bộ váy công sở như này rồi, chọn làm gì nữa. Phải thay đổi đi con”. Rồi bà lựa cho tôi hai chiếc quần bò… rách. Thấy tôi “mắc chữ A, mồm chữ O” vì ngạc nhiên bà phân trần: “Năm nay, bọn trẻ toàn mặc mốt quần bò rách, con thử xem, biết đâu hợp đấy”.
Đến khi thanh toán, tôi chưa kịp rút ví bà đã nhanh tay đưa cho tiền cho thu ngân. Tôi ngăn lại và quyết đòi trả tiền nhưng bà không chịu, nhất định giành phần về phía mình. Bà bảo: “Sắp đến sinh nhật con rồi đúng không, mẹ tặng quà trước. Con không nhận là mẹ giận không ở trông cháu cho bọn bay nữa đâu đấy”.
Nghe bà nói tôi cảm động đến chảy nước mắt. Không ngờ mẹ chồng thương con dâu nhiều như vậy.
Tôi muốn viết cái này để cảm ơn mẹ – người mẹ chồng hiện đại nhất của con!
Theo Dân Việt
Rớt nước mắt khi nhìn thấy những sợi tóc rơi lả tả trên giường và những vết khâu ngoằn nghèo trên đầu em
Trên người em lần này là 2 ống thông bởi em đã mổ lần thứ 2 rồi. Tóc rơi trên gối, trên giường, trên thú bông và trên tay tôi. Những vết may trên đầu ngoằn ngoèo như một con rết. Cơ thể em gầy, yếu ớt nhưng vẫn tràn đầy niềm hi vọng.
Khi biết được tin em tôi bị u não, lúc đó tôi đang trong quân ngũ, còn đúng 1 tháng nữa là tôi hoàn thành nghĩa vụ quân sự đối với tổ quốc. Tôi đã từng mong ngóng một cuộc sống mới, cảm giác thật bình yên. Nhưng tới khi biết tin, tôi gần như suy sụp. Mẹ tôi nói phải mổ, mổ mới có thể giữ lại em. Mẹ tôi đã khóc rất nhiều khi đưa ra quyết định này. Tôi xin đơn vị tôi đóng quân lúc bấy giờ và trình bày hoàn cảnh.
Tôi hỏi thăm và bắt 2 chuyến xe bus để tới được viện Nhi Đồng 2. Em tôi đã vào phòng mổ, tôi đã đến chậm... Ngồi chờ ngoài hành lang còn có những cô, chú cũng gặp tình trạng tương tự gia đình tôi. Vẻ ảm đạm và xót xa bao trùm bởi tất cả đều mang những nỗi chờ mong lo lắng.
Một bộ tóc giả, được mẹ tôi mua trước khi em được đưa vào phòng phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật thành công đã giúp gia đình tôi yên tâm phần nào, nhưng nỗi lo về cơm áo gạo tiền và cuộc sống bấp bênh vẫn còn ở phía trước.
Lần thứ hai, tôi đi 2 chuyến xe bus tới thăm em, em đã có thể đi lại được. Gió hiu hắt đầy một nỗi buồn thê lương suốt đoạn đường từ ngoài cổng vào phòng bệnh của em. Một ống thông từ đầu tới bụng em, có thể chạm vào bởi nó nổi rõ như một đường gân máu.
Em khoe tôi những món quà mọi người cho, và giơ lên bộ tóc giả thật đẹp. Em nói sau này em sẽ đội nó. Nước mắt trong tim như muốn trào ra, nhưng tôi không cho phép. Ngây thơ luôn là những điều đẹp nhất trong em. Nên tôi hy vọng em sẽ mãi giữ được điều đó, đừng để nước mắt của tôi làm em sợ hãi và lo lắng.
Cơ thể em gầy, yếu ớt nhưng vẫn tràn đầy niềm hi vọng. Ngây thơ luôn là những điều đẹp nhất trong em.
Tôi được xuất ngũ. Lúc đó em tôi cũng đã được chuyển sang bệnh viện Ung bướu TP HCM. Ở đây có rất nhiều nhà hảo tâm, họ vẫn thường đến động viên các thân nhân gia đình, và trao những món quà ý nghĩa đến tay các em.
Những ngày ở bệnh viện, tôi chứng kiến một loại không khí bao trùm căn phòng và cả dãy hành lang. Đó là một bầu không khí khó gọi tên, cứ tĩnh lặng lại tràn đầy cảm thông, đau đớn, hoang mang và nước mắt. Những ai có người thân đang trong cơn bạo bệnh mới thấu hiểu được hết sự chua xót này.
Trên người em lần này là 2 ống thông bởi em đã mổ lần thứ 2 rồi. Tóc rơi trên gối, trên giường, trên thú bông và trên tay tôi. Những vết may trên đầu ngoằn ngoèo như một con rết. Cơ thể em gầy, yếu ớt nhưng vẫn tràn đầy niềm hi vọng.
Em tên Huỳnh Thị Ngọc Nữ, sinh năm 2005, em điều trị trong viện Ung bướu đã 6 tháng nay. Rồi số phận sẽ thế nào, tôi không đoán được trước. Nhưng có lẽ mỗi ngày được sống này để chứng kiến người anh trai là tôi trưởng thành, sẽ là mỗi niềm vui của em.
Dù em là em gái nuôi của tôi, nhưng tôi vẫn luôn yêu thương em, và nhất định tôi sẽ làm được những gì đã hứa với em. Chỉ hy vọng em sẽ sớm khỏe mạnh và ở bên cạnh tôi thật lâu, thật lâu...
Cảm ơn mọi người đã nghe câu chuyện và chia sẻ cảm xúc này của tôi!
Theo tri thuc tre
Rớt nước mắt vì câu nói của mẹ chồng Mấy tháng sau cưới, đột nhiên mẹ chồng trở nên khắt khe, khó tính với tôi vô cùng. Tôi từng ấm ức tủi thân và ghét bà cay đắng, cho đến ngày tôi nghe được câu nói của bà... Tôi lấy chồng được 3 năm, anh là mối tình từ thời phổ thông của tôi. Tuy nhiên, mối quan hệ của tôi vàmẹ...