Nàng dâu không yên phận (Phần 11)
Cả hai chưa bao giờ đối diện với nhau để nói về điều này, nhiều năm trôi qua, một người thì cứ giữ tình cảm trong lòng, một người lại cố gạt đi tình cảm trong lòng. Đến khi có cơ hội để nói hết ra tất cả thì mọi chuyện đã thay đổi.
Vân chĩa con dao về phía Mạnh, trợn mắt nhìn anh ta:
- Đồ khốn nạn! Sao anh dám làm thế với con bé?
Mạnh sợ hãi, anh ta nhảy xuống giường và hét lớn:
- Tôi làm sao mà biết? Khi tôi tỉnh lại thì đã thấy mọi sự đã rồi?
- Anh nói anh không biết? Anh đùa tôi à?
- Cô mới đang đùa tôi. Cô đi rồi đùng đùng trở về, sao? Giờ đòi giết tôi nữa?
Vân nghiến răng, nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ đầy căm phẫn. Một người trên danh nghĩa là chồng cô lại có thể cưỡng hiếp một người con gái khác ngay trên chiếc giường của hai vợ chồng. Anh ta không những không nhận lỗi, mà còn đổ tội cho cô. Vân vứt con dao sang bên cạnh, chỉ vào mặt anh ta:
- Tôi sẽ không bỏ qua cho anh.
- Cô định làm gì?
Vân đẩy cửa ra ngoài, vừa lúc ấy bà Yến và Dung trở về, hai người chặn lấy đường của cô. Một người giữ tay, một người giữ tóc như thể sợ cô chạy mất.
- Mày định đi đâu nữa? Cái nhà này giờ không chứa nổi mày nữa rồi phải không?
Mạnh từ trong nói vọng ra:
- Mẹ giữ nó lại cho con, con phải dạy cho nó một bài học.
Vân cố vùng ra, cô như một con thú hoang bị người ta bắt lại. Mái tóc cô quấn vào cổ, bết bát, cùng với đó những móng tay của Dung đanh cắm vào da thịt cô như muốn thọc sâu vào bên trong. Vân lồng lên:
- Thả ra, thả tôi ra.
Vân đạp vào bụng của Dung, khiến chị ta đau điếng phải buông tay. Mẹ chồng cũng bị cô đẩy ra. Vân vội vàng chạy xuống bếp, thấy Thảo đang ngồi khóc ở một góc. Cô chạy đến kéo tay Thảo, nói vội:
- Đi, đi báo công an.
Thảo sợ hãi giựt tay ra:
- Không, không…
- Không cái gì, cô phải báo công an, không thì không ai đòi lại công bằng cho cô được đâu.
Thảo vẫn cố chấp đứng lại, cô ta khóc lớn hơn:
- Chị ơi chị tha cho em, em sợ lắm. Người ta biết được thì em còn mặt mũi nào mà sống nữa.
Một người trên danh nghĩa là chồng cô lại có thể cưỡng hiếp một người con gái khác ngay trên chiếc giường của hai vợ chồng.
(Ảnh minh hoạ)
Vân không ngờ được Thảo lại sợ hãi không dám vạch trần Mạnh dù anh ta đã cướp đi đời con gái của Thảo. Vân đứng lặng nhìn cô, ở đằng sau, Mạnh và hai người phụ nữ kia đã chạy đến. Mạnh nắm lấy cổ tay cô lôi đi.
Video đang HOT
- Mày ra đây!
Song, đôi mắt của Vân chỉ hướng về Thảo. Nếu cô không đòi lại được công bằng cho cô gái này, cô sẽ ân hận suốt đời. Chỉ vì cô mà cô ta đã rơi vào vòng xoáy này, đã trở thành miếng mồi ngon của Dung.
Bà Yến thấy Mạnh phẫn nộ, sợ rằng anh sẽ gây ra chuyện lớn nên đã đến khuyên ngăn:
- Con ơi, đừng có động tay động chân với hạng đàn bà này làm gì. Để đó rồi mẹ có cách xử lý.
Nghe mẹ nói thế, Mạnh càng nắm chặt tay của Vân hơn:
- Nó còn vừa định giết con đấy, hôm nay không dạy cô ta một bài học biết đâu sau này cô ta giết con thật.
Mạnh đẩy Vân xuống nền nhà, ngay sau đó, anh ta kéo cổ áo cô lên, tát cô một cái thật mạnh. Vân choáng váng đầu óc sau cú tát đó, nhưng cô vẫn cố gượng dậy. Mạnh liền dùng chân đạp thật mạnh vào bụng cô, Dung như nhớ ra cái đạp vừa rồi của Vân, chị ta cũng lao vào đánh Vân tới tấp.
- Chết đi, mày chết đi.
Bà Yến ở ngoài không gọi ai đến khuyên ngăn, cũng không có ý định ngăn cản nữa.
Thảo từ trong bếp ngó ra, cô ta run rẩy sợ sệt.
- Thảo, cô biết phải làm gì rồi đấy! – Vân hét lớn.
Thảo cúi đầu xuống rồi đóng chặt cửa bếp lại, để mặc Vân la lối ở bên ngoài.
…
Chín giờ tối, Vân chạy trong màn mưa trắng xoá. Mưa đổ chéo, đập vào những vết thương trên khuôn mặt của cô khiến nó trở nên đau rát. Bên ngoài đường, một vài chiếc xe phóng nhanh đến nỗi xé đôi một vũng nước. Vân chỉ biết chạy về phía trước, cô thậm chí còn không nhận ra mình có đang khóc hay không.
Vân níu lấy cánh tay của một người đi đường, hỏi lớn:
- Cho tôi hỏi, đồn công an gần nhất ở đâu?
Người đó tưởng Vân bị điên, nên vội vàng hất tay cô ra và chạy đi mất. Vân chạy đến trước cửa một siêu thị và đứng trú. Cô không cầm điện thoại, không cầm tiền bạc. Túi xách của cô đã để lại nhà chồng. Vân ôm lấy thân người đang run bần bật của mình, nhìn quanh xem có thể bắt được một chiếc taxi nào không.
Bỗng nhiên một người đàn ông bước đến và đưa ô cho cô.
- Sao lại để ướt hết thế này?
Vân ngẩng đầu lên, bất ngờ khi thấy Duy đứng đó. Cô không kìm được lòng liền ôm chầm lấy anh và bật khóc thành tiếng. Đây sẽ là phút yếu lòng nhất cuộc đời cô. Hãy tha thứ cho cô vì đã ôm anh như thế này. Cô vừa bị bạo hành, chồng cô là một tên hiếp dâm, cô không biết phải làm sao với cuộc đời mình nữa. Nếu ai ở trong hoàn cảnh của cô họ sẽ hiểu được sự bế tắc này. Với những gì mà cô đang chịu đựng, họ sẽ biết được ngay lúc này, chỉ cần ai đó hỏi rằng: “Sao vậy?” Là những gì cô cố kìm nén bây lâu nay sẽ bung ra hết thảy.
Duy đứng yên như vậy, anh không dám chạm vào người cô vì sợ cô sẽ tan biến. Mưa vẫn chưa ngớt, người qua đường lướt mắt qua họ rồi ngại ngùng quay đi. Chắc ai cũng nghĩ họ là một đôi tình nhân vừa mới làm lành. Duy nói:
- Anh biết tất cả, em cứ khóc đi Vân.
Vân lắc đầu, anh có thể biết được cô đang đau khổ, nhưng sẽ không bao giờ biết được tại sao cô lại đau khổ.
Mãi một lúc sau, Vân mới rời khỏi vai của Duy, cô lau nước mắt và nói:
- Cảm ơn anh!
Duy giữ tay Vân lại khi thấy cô có vẻ sắp rời đi, anh bảo:
- Ở lại thêm một chút nữa đi. Anh có chuyện muốn nói với em.
- Tại sao anh biết em ở đây?
- Anh đã thấy em chạy ra khỏi nhà. Anh đến nhà em mấy lần mà không gặp được.
- Nhà em ư? – Vân cười nhạt – Đó là địa ngục chứ không phải nhà.
- Họ lại làm gì em?
Lúc này Duy mới để ý những vết thương còn mới trên khuôn mặt của Vân, anh chưa kịp chạm vào đã bị cô gạt đi.
Với những gì mà cô đang chịu đựng, họ sẽ biết được ngay lúc này, chỉ cần ai đó hỏi rằng: “Sao vậy?” Là những gì cô cố kìm nén bây lâu nay sẽ bung ra hết thảy. (Ảnh minh hoạ)
- Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Tại sao họ lại đánh em ra nông nỗi này?
- Anh có tin em không Duy?
- Đương nhiên là anh tin em rồi.
- Vậy thì anh nhất định phải giúp em việc này.
- Việc gì?
- Em phải tố cáo chồng mình, em phải đưa hắn vào tù.
Duy đưa Vân về căn phòng của mình, lấy quần áo khô cho cô mặc tạm. Sợ cô đã bị nước mưa ngấm lạnh nên anh cẩn thận pha cho cô một cốc cacao nóng. Vân thu mình trên ghế sô pha, nhìn đăm đăm về phía trước. Trông cô như một con mèo con đang sợ hãi đề phòng.
Duy đặt cốc cà phê xuống bàn:
- Hắn ta có đủ tội để vào tù. Em còn lưỡng lự điều gì nữa?
- Em sợ cô gái đó sẽ ghét em.
Duy ngồi xuống bên cạnh Vân, anh nắm lấy tay cô và bảo:
- Không sao đâu, em chỉ đang làm đúng những gì phải làm thôi.
Vân rút tay mình ra. Hai người ngại ngùng nhìn nhau. Dường như anh đã quên mất cô là người đã có chồng và cô cũng đã quên mất mình nên cự tuyệt khỏi anh. Hai người đã để lỡ rất nhiều thời gian, rất nhiều cơ hội. Điều tệ hại nhất là cô đã huỷ hoại đời mình, cô không xứng đáng với anh nữa.
- Anh đến tìm em làm gì?
Một thoáng im lặng trôi qua. Đột nhiên Duy kéo Vân về gần phía mình, anh nói:
- Anh đến gặp em chỉ để muốn nói em hãy dứt ra khỏi chuyện này, anh không muốn vì anh mà em phải khổ sở như vậy nữa. Bây giờ anh đã trở về, anh có thể lo cho em được.
- Không cần, em hết yêu anh rồi Duy ạ!
Duy giật mình, anh không ngờ được cô lại nói câu này. Bàn tay của Duy nới lỏng ra, Vân nói tiếp:
- Anh nghĩ rằng mình còn có đủ thời gian như vậy sao? Khi em lấy Mạnh, em đã đoạn tuyệt với tình cảm của mình rồi.
- Em nói dối!
- Nói dối thì sao chứ? Dù em không thể quên anh, nhưng em cũng sẽ không bao giờ ngu ngốc như những năm tháng trước nữa. Tại sao em phải chạy theo một người vô tâm đến vậy?
- Nhưng anh đã trở về vì em? – Duy đứng dậy.
- Anh trở về vì em hay là vì bất lực ở nơi đất khách quê người? Anh không thể phát triển được, anh nhận ra anh đã đi sai đường, không phải sao? Một người như anh luôn không bao giờ đặt tình yêu nên trước cả.
- Anh…
- Anh không cần phải tỏ ra quan tâm đến em, không cần phải trả lại món nợ tình cho em. Em không bắt lỗi anh, không hận anh đâu. Anh cứ sống cuộc đời của anh đi.
Cả hai chưa bao giờ đối diện với nhau để nói về điều này, nhiều năm trôi qua, một người thì cứ giữ tình cảm trong lòng, một người lại cố gạt đi tình cảm. Đến khi có cơ hội để nói hết ra tất cả thì mọi chuyện đã thay đổi.
Trong đôi mắt của Vân giờ đây không phải là những tia hy vọng, không phải là sự mong chờ nữa. Cũng là, không còn có anh ở trong đó nữa.
- Nhưng anh vẫn đau khổ và không cam tâm Vân ạ!
Duy nói xong, liền tiến đến và hôn ghì lấy Vân. Anh không cho cô một phần trăm cơ hội nào để thoát khỏi điều này. Vì anh đã giữ nó quá lâu rồi.
Theo Eva
Từng cắn răng cam chịu bị cả nhà chồng bắt nạt, giờ thì đến bố mẹ chồng cũng sợ tôi bỏ đi
Sau bao nhiêu chuyện, tôi rút ra một điều rằng: Phụ nữ càng cam chịu sẽ càng bị lấn tới, càng bị coi thường.
Tôi đã từng là mẫu người phụ nữ cam chịu. Tôi luôn im lặng hoặc cắn răng bật khóc khi nghe bố mẹ chồng mắng chửi. Tôi khóc ướt gối mỗi đêm khi chồng ham nhậu về khuya mà không dám gọi. Tôi đau khổ với những soi mói, đay nghiến từ chính cô em chồng đanh đá. Nhưng đó chỉ là ĐÃ TỪNG.
Tôi của bây giờ mạnh mẽ hơn, tự tin, xinh đẹp và chủ động hơn. Con người cam chịu trước đây của tôi đã bị giết chết bởi chính chồng tôi. Anh ta ngang nhiên dẫn bồ về nhà, ân ái ngay trước mặt tôi khi cả nhà chồng đều đã đi vắng.
Nhìn vẻ trơ tráo của cô bồ anh ta, tôi căm phẫn, giận dữ thay vì khóc lóc, khổ đau. Và tôi mất hai ngày để suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện: Vì sao tôi lại phải quỵ lụy bởi những kẻ người dưng nước lã, những kẻ chưa từng biết trân trọng hay quan tâm đến cảm xúc của tôi? Tại sao tôi quá chìm đắm vào gia đình chẳng mấy hạnh phúc của mình mà lãng quên đi bố mẹ đang gầy gộc mỗi ngày?
Và rồi tôi thay đổi.
Tôi đã từng là mẫu người phụ nữ cam chịu. (Ảnh minh họa)
Đầu tiên, tôi quyết định dứt khoát gửi con để đi xin việc lại. Mẹ chồng tôi đay nghiến tôi là muốn trốn khổ, muốn bay nhảy nên mới gửi đứa bé mới hơn 1 tuổi vào tay người khác. Tôi nhìn vào mặt bà, nói một câu: "Nếu con tiếp tục ở nhà, mẹ có nuôi nổi vợ chồng con không? Nếu nuôi nổi thì mẹ đưa tiền cho con đi". Mẹ chồng tôi giận tái mặt nhưng không thể làm gì ngoài xa xả chửi tôi mất dạy. Tôi bỏ ngoài tai tất cả, đạp lên tất cả để sống cho mình và con. Tôi không quan tâm đến họ nữa.
Vì nghỉ việc đã lâu nên tôi vất vả mấy tháng mới xin được việc mới. Trong thời gian đó, ngày nào tôi cũng nghe chửi. Nhưng tôi không im lặng, không tự gặm nhấm đau khổ nữa. Tức lên, tôi nói lại và vẫn xưng hô một cách đàng hoàng để không bị bắt bẻ. Không đả động gì tới bố mẹ tôi thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến.
Sau khi xin được việc, tôi càng ổn định về kinh tế và tôi chẳng còn sợ hãi điều gì nữa. Chồng đi nhậu, tôi tắt đèn đi ngủ sớm. Tôi dưỡng da, dưỡng tóc, ăn mặc diện hẳn nên nhìn tôi không còn xồ xề như trước. Thậm chí, ra đường, có người còn theo tán tỉnh tôi. Tâm trạng tôi lúc nào cũng phơi phới, tươi trẻ và rạng rỡ hẳn.
Tâm trạng tôi lúc nào cũng phơi phới, tươi trẻ và rạng rỡ hẳn. (Ảnh minh họa)
Chồng thấy tôi thay đổi cũng sợ. Anh ta chăm về nhà hơn, chăm con nhiều hơn. Thỉnh thoảng, tôi lại nhắc về ngày hôm đó, anh ta đều cúi mặt xấu hổ.
Bố mẹ chồng thấy tôi chủ động trong mọi chuyện thì bắt đầu sợ tôi bỏ đi. Họ không còn dám nói năng nặng nhẹ gì nữa.
Sau bao nhiêu chuyện, tôi rút ra một điều rằng: Phụ nữ càng cam chịu sẽ càng bị lấn tới, càng bị coi thường. Và để chủ động được trong cuộc sống thì trước hết, phụ nữ càng phải chủ động về kinh tế. Thế nên, các mẹ ạ, đừng bao giờ nghỉ việc sau khi lấy chồng nhé. Đó là bước đầu tiên đẩy các mẹ vào đau khổ đấy.
Theo Afamily
Vợ chồng tôi không muốn có con dù đang rất hạnh phúc Tôi không muốn có thêm một thân phận chịu đau khổ của cuộc đời. Cứ cho là con tôi hoàn hảo mọi mặt nhưng chưa chắc được hạnh phúc khi lập gia đình. Vì không ai có được hạnh phúc toàn vẹn. Được cái này sẽ mất kia. Xin các chị hãy chia sẽ thật lòng lý do mình muốn sinh con. Hãy...