Nàng, cái máng lợn cũ và giấc mơ cá vàng
Nàng ngoại tình theo đúng cái cách mà đàn bà thường ngoại tình, tức là sẵn sàng ném bỏ ngôi nhà cũ để đi xây đắp một ngôi nhà mơ ước mới, cũng đầy nhiệt tâm, cũng đầy hăm hở, cũng dâng hiến trọn vẹn như cái ngày xây ngôi nhà đầu tiên.
Với nàng, chồng mình thật bình thường và xoàng xĩnh. Những yêu thương, chăm sóc của anh không thể nào lấp đầy được trái tim đàn bà trống trải, tham lam và tội nghiệp của nàng. Lúc nào anh cũng tất bật với công việc, với gia đình hai bên nội ngoại, với những hóa đơn tiền điện, tiền nước…
Vào ngày lễ Tình nhân anh sẽ mua cho nàng một đôi găng tay để nàng giữ ấm khi ra ngoài chứ không phải là một bông hồng kèm theo thanh sô cô la mà nàng mong đợi. Nhiều khi nàng thấy vô cùng bực mình vì sự thực tế của anh.
Nàng là đêm tối, nàng là rừng sâu… Ở nàng có bao nhiêu điều mà anh không bao giờ hiểu hết.Có nhiều khi nàng ngồi trong ngôi nhà của chính mình, sống giữa cuộc hôn nhân của chính mình mà cảm tưởng mình giống như người vợ già trong câu chuyện “Ông lão đánh cá và con cá vàng” – suốt đời phải ôm ấp cái máng lợn cũ rách.
Nàng không ít lần rùng mình mơ tưởng và khát khao vô cùng đến một “giấc mơ cá vàng” đẹp lung linh tựa như cổ tích… Và rồi một ngày, nàng cũng đắm chìm trong giấc mơ ấy thật.
Video đang HOT
Nàng ngoại tình theo đúng cái cách mà đàn bà thường ngoại tình, tức là sẵn sàng ném bỏ ngôi nhà cũ để đi xây đắp một ngôi nhà mơ ước mới, cũng đầy nhiệt tâm, cũng đầy hăm hở, cũng dâng hiến trọn vẹn như cái ngày xây ngôi nhà đầu tiên. Hệt như mụ vợ trong câu chuyện ngụ ngôn ngày xưa, nàng quyết tâm chối bỏ “cái máng lợn cũ rách” bao năm gắn bó với nàng, nàng chỉ còn biết đến những yêu thương sôi nổi với người đàn ông hiện tại.
Người đàn ông mới của nàng, tất nhiên, lại rất khác nàng.
Anh ta ngoại tình theo đúng cái cách mà đàn ông thường ngoại tình, tức là xây thêm một ngôi nhà mới be bé, xinh xinh và nhất quyết không bao giờ muốn phá bỏ ngôi nhà cũ đầy vững chắc. Anh sẵn sàng tặng nàng những buổi tối ngập tràn nến và hoa hồng, luôn thủ thỉ bên tai nàng những lời ngọt ngào say đắm, sẽ tặng nàng quần áo, túi xách, nước hoa hay bất cứ thứ gì nàng thích…
Khi chỉ có hai người ở bên nhau, nàng chỉ còn biết đắm chìm trong một tình yêu vô cùng nồng nhiệt, vô cùng cuồng say. Cả nàng, và có lẽ cả anh, đều hết mực tin tưởng rằng tình cảm họ dành cho nhau là rất thật, là không thể có chút nào giả dối.
Nhưng… sau đó, nhất định anh sẽ phải biến đi như chưa từng xuất hiện, nhất định anh sẽ phải tan biến như giấc mơ cá vàng trong câu chuyện cổ ngày nào, không còn một chút dấu vết để nàng bám víu… Nhất định là thế, không thể nào khác được, vì anh còn có một ngôi nhà vững chãi đang chờ anh về.
Vậy là sau những yêu thương nồng nàn, mãnh liệt, nàng biết dựa vào vai ai khi cần sẻ chia, nàng biết nắm lấy bàn tay ai khi mệt mỏi, nàng biết thổn thức với ai trong những đêm dài không ngủ được. Bỗng dưng, nàng thèm quá những yêu thương chăm sóc nhỏ nhặt, bình thường; thèm xỏ tay vào đôi gang tay ấm áp mà ngày xưa nàng vô cùng chán ghét… Và cuối cùng nàng giật mình thảng thốt: “Cái máng lợn cũ rách của đời mình, giờ này không biết có còn ở đó không?”.
Theo VNE
Bạn trai 'đứng núi này trông núi nọ'
Có người bạn nói anh ấy đang tán tỉnh chị ta, mới vừa nhắn tin rủ đi chơi, đặc biệt những lời tán này đã hơn 2-3 tháng nay rồi.
Anh rất đẹp trai, vẻ đẹp có tí lai Tây làm mọi người phải nhìn theo khi gặp mặt. Anh sống với mẹ vì ngày xưa ba anh lăng nhăng nên ba mẹ ly dị. Tôi và anh làm chung công ty, mọi người hay ngưỡng mộ vẻ đẹp của anh nhưng tôi không có chút ấn tượng. Sau một thời gian, anh nhắn tin tôi hỏi vài công việc, dần dần thêm những lời mời cà phê, dạo chơi. Ban đầu tôi tự ti, e ngại, vì chúng tôi đi chung không đẹp đôi lắm, tôi không xấu nhưng chênh lệch anh về chiều cao, nước da ngăm ngăm, nhiều lần tôi từ chối những lời ngỏ ý của anh.
Ảnh minh họa: HH
Bà nội mất, tôi buồn lắm, anh luôn quan tâm hỏi han dù không bên cạnh, tôi thấy mình ấm áp và hạnh phúc hơn, thiết nghĩ: "Có lẽ ông trời cho gặp anh, tình yêu của tôi", tôi chưa từng yêu từ hồi bé đến giờ. Chúng tôi thường xuyên gặp mặt, hẹn hò đi chơi, anh chở tôi dạo quanh thành phố về đêm, chuyện trò với nhau vui vẻ, hạnh phúc lắm những giây phút ấy. Tiến xa hơn, chúng tôi nghĩ cho tương lai, anh dẫn tôi về ra mắt mẹ. Bác hiền, tâm lý và hiện đại lắm, cũng hài lòng về tôi, tuy không đẹp sắc sảo nhưng tôi có nét duyên, đặc biệt "hiền" theo nhận xét của anh.
Tối thứ bảy hàng tuần, anh đến nhà trọ tôi đón tôi về nhà chơi, hai đứa bên nhau như hình với bóng. Anh chăm sóc tôi cẩn thận, mẹ anh cũng vậy, tôi cảm thấy hạnh phúc dù tôi biết mình đang "sống thử", khái niệm tôi rất ghét từ thời sinh viên, tôi từng khinh dễ những bạn sống thử. Anh dẫn tôi đi ăn chung với gia đình họ nội, như thể đang ra mắt mọi người, chỉ có điều tôi chưa bao giờ được tiếp xúc với bạn bè anh với lý do cũng thật thuyết phục "Sợ em không thích, không hợp với đám bạn anh", cũng đúng, tôi là con gái nhà quê mà.
Chúng tôi hạnh phúc, tôi thường nghĩ mình là người hạnh phúc nhất quả đất, vì anh thường xuyên mua sữa cho tôi uống với câu đùa "Ốm nhom". Yêu nhau được một năm, anh làm công ty mới, trong thời gian thực tập, anh rất mệt vì công việc kinh doanh áp lực, thiếu thốn thời gian. Tôi thấy mình không được quan tâm như trước, nói chuyện với anh không được vui và hồn nhiên. Tôi thấy anh hay im lặng với những giận hờn của mình, tôi chủ động nhắn tin xin lỗi, anh trả lời với giọng lạnh nhạt và xa lạ. Tôi tự an ủi do anh stress công việc vì nghe mẹ anh nói tối nào anh cũng tìm thuốc nhức đầu uống để ngủ, tôi thông cảm, tự trách bản thân sao vô tâm quá.
Rồi anh nói: Anh hết tình cảm rồi, cho nhau thế giới riêng đi, anh đang nói thật. Tim tôi đau nhói, cố gắng níu kéo, nhắn 5-6 tin liên tiếp nhưng anh vẫn không trả lời. Rồi một chị quen hỏi tôi còn quen bạn trai không. Linh tính có gì lạ, tôi trả lời chặn đầu "Chị thấy anh ấy quen ai hả"? Chị nói không thấy nhưng có người bạn nói anh ấy đang tán tỉnh chị ta, mới vừa nhắn tin rủ đi chơi, đặc biệt những lời tán này đã hơn 2-3 tháng nay rồi.
Chân tôi run run, ngã quỵ xuống sàn nhà, không khóc được, chỉ thấy tim mình đau nhói, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ anh lại là người "đứng núi này trông núi nọ", vì anh đứng đắn đàng hoàng, hiểu chuyện hơn ai hết bởi mẹ anh từng khổ do chuyện lăng nhăng của bố. Tôi tự nhủ phải sống vì cha mẹ, người không bao giờ ruồng bỏ mình, vậy mà không tài nào ngủ được, tim tôi nhói từng cơn, một cảm giác hụt hẫng, tuyệt vọng, không có ngày mai.
Tôi lại lướt Facbook, anh không kết bạn với tôi nữa, hủy cả kết bạn với chị đó vì chị từ chối anh nhiều lần đi chơi do đã có bạn trai. Có lẽ, anh đã biết chuyện gì xảy ra nên mới dọn dẹp Facebook như thế. Tôi phải làm gì khi anh là tình đầu, tình yêu nồng cháy, dâng hiến tất cả, tôi ngốc quá đúng không? Có nên đi gặp anh nói chuyện một lần không?
Theo VNE
Duyên muộn Ba má mất sớm, chị thân cò tần tảo nuôi hai đứa em. Khi các em yên bề gia thất, mới sực nhớ chị đã qua tuổi xuân từ lâu lắm. Bà con họ hàng mối mai nhiều lượt, chị vẫn chưa ưng ai. Ngay cả anh em trong nhà cũng có ý nghĩ thôi thì mai sau tuổi xế chiều, chị đành...