Năn nỉ chị cởi chiếc áo ướt mưa ra thì toàn thân tôi run rẩy, ám ảnh trước những gì mình nhìn thấy
Tôi nghe chị kể mà rợn người, đau lòng vô cùng. Giờ là thời nào rồi mà chị còn chịu đựng cảnh chồng đán.h thế này?
Từ nhỏ, tôi thương chị gái hiền lành, ngoan ngoãn. Chị chưa từng yêu đương ai, anh rể tôi là người đàn ông đầu tiên của chị, cũng là người bố mẹ tôi tìm cho chị.
Từ ngày lấy anh rể, chị tôi không phải làm dâu, hai người có nhà riêng. Anh rể có công ty riêng, chị giúp đỡ anh tính toán số sách, cũng có tiếng làm bà chủ. Bố mẹ tôi hay nói chị tôi có phước, lấy chồng giàu sung sướng tấm thân. Tôi cũng thấy mừng cho chị, từ nhỏ tôi cứ sợ chị hiền quá sau này sẽ bị chồng ức hiế.p.
Tuần vừa rồi, con gái tôi bệnh phải nằm viện vài ngày rồi về nhà. Chị tôi nghe thế thì nói sẽ sang nhà tôi ở lại vài hôm để giúp tôi chăm sóc con. Tôi sợ phiền đến cuộc sống của anh chị nên từ chối, nhưng chị vẫn một mực đòi sang. Tối đó chồng tôi đi công tác, trời mưa to như trút nước.
Mở cửa cho chị gái, tôi hoảng hốt thấy áo của chị gái ướt sũng. Chị nói chạy xe đến gần tới nhà tôi thì mắc mưa, chị lười mặc áo mưa nên bị ướt. Tôi trách chị không cẩn thận, nếu bệnh cảm thì sao, anh rể sẽ trách tôi mất. Chị cúi đầu không nói gì.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: Internet
Tôi nhìn chị mặc áo khóac đã ướt thì liền nói chị mau cởi ra, phòng cảm cúm. Nhưng chị chần chừ hỏi tôi nhà vệ sinh ở đâu. Tôi vẫn một mực nói chị cởi ra đi rồi muốn làm gì thì làm, đồ ướt bám vào người thì không tốt. Tôi định tự tay cởi cho chị nhưng khi tôi vừa chạm vào thì chị co người lại, rên lên một tiếng. Tôi ngỡ ngàng, một mực nói chị phải cởi áo khoác ra ngay.
Chị tôi từ từ cởi áo khoác ra, chị cởi tới đâu thì tôi lặng người nhìn theo tới đó. Vì sau lớp áo khoác chị mặc chính là cơ thể đầy vết roi hằn. Chị tôi bị chồng bạ.o hàn.h bằng roi vì ghen tuông. Chị kể anh rể ban đầu rất thương chị, nhưng từ khi chị giúp chồng làm sổ sách cho công ty, nhiều lần gặp khách hàng, nhân viên thì anh nổi cơn ghen tuông. Dù chị có giải thích thế nào anh cũng không chịu nghe, thẳng tay dùng roi đán.h chị.
Tôi nghe chị kể mà rợn người, đau lòng vô cùng. Giờ là thời nào rồi mà chị còn chịu đựng cảnh chồng đán.h thế này? Tôi nói sẽ báo cho bố mẹ biết, không thể để chị chịu khổ thế này. Nhưng chị ngăn tôi lại, chị kể bố tôi làm ăn thua lỗ, giấu vợ con mượn món nợ lớn. Chị khó khăn lắm mới xin được chồng trả nợ giúp bố. Nợ vẫn còn một ít, chị không muốn bố mẹ già rồi còn khổ vì tiề.n bạc.
Tôi nghẹn lời không nói được gì nữa. Tôi thương chị gái quá nhưng tôi cũng chẳng có nhiều tiề.n để trả anh rể số tiề.n anh cho bố tôi mượn. Giờ tôi phải làm sao để chị gái đỡ khổ đây?
Chuẩn bị trao nhẫn cưới, thấy bóng lưng người đàn ông ở sảnh khách sạn mà tôi run rẩy, vụt chạy khỏi lễ đường
Tôi còn chưa kịp đeo nhẫn cưới thì đã bỏ chạy xuống sảnh khách sạn trước sự kinh ngạc của mọi người.
Năm tôi lên 8 tuổ.i, bố tôi bỏ đi khỏi nhà sau một trận cãi vã lớn với mẹ. Từ đó về sau, ông ấy biệt tích, không trở về thăm tôi thêm lần nào nữa. Mẹ tôi rất ghét mỗi khi nhắc đến bố, còn bảo chỉ cần tôi nhắc đến ông ấy, bà sẽ đán.h tôi một trận. Vì sợ mẹ, tuổ.i còn nhỏ nên tôi không dám làm trái ý mẹ, chỉ có thể âm thầm nhớ bố. Bao nhiêu hình ảnh gia đình, mẹ tôi đều đốt hết. Cũng may tôi nhanh trí, giữ lại được một tấm hình duy nhất.
20 năm nay, tôi chưa từng gặp lại bố lần nào. Mẹ tôi cũng sống như vậy chứ không yêu ai hay lấy ai khác làm chồng. Mẹ luôn nói ám ảnh cuộc hôn nhân cũ, cũng sợ tôi sẽ chịu thiệt thòi nên không dám lấy chồng lần 2. Càng lớn, tôi càng thêm thương mẹ. Nhưng tôi không hiểu tại sao hồi đó, bố mẹ lại cãi nhau và bố đi mãi không về. Đến đứa con gái mà bố thương nhất, cưng chiều nhất, ông cũng không quay lại để gặp mặt một lần.
Hôm chủ nhật vừa rồi là lễ cưới của tôi. Đám cưới diễn ra ở một khách sạn lớn có tiếng ở thành phố. Nhà chồng tôi khá giả, khách mời rất đông nên mọi thứ được chuẩn bị chỉn chu, cẩn thận hết mức có thể. Bố mẹ chồng tôi bảo, lễ cưới chính là bộ mặt gia đình, không thể sơ sài, cẩu thả được.
Ảnh minh họa
Lúc đang làm lễ, tôi bỗng thấy một bóng người rất quen thuộc ở phía dưới sảnh khách sạn. Người đàn ông đó, ông ấy giống hệt bố tôi, đang đưa thứ gì đó cho bảo vệ. MC bảo chồng đeo nhẫn cưới cho tôi nhưng thấy người đàn ông đó rời đi, tôi hốt hoảng, vội chạy xuống sảnh khách sạn trong sự kinh ngạc của mọi người. Chính tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế, tại sao lại chạy theo một người cha đã bỏ rơi mình 20 năm qua.
Mẹ tôi đứng bên dưới, bà giữ tôi lại, dẫn tôi lên lễ đường để hoàn thành thủ tục cần thiết trong lễ cưới. Bà nói vì tôi gặp người quen nên xúc động quá, không kiềm chế được hành động và mong thông gia thứ lỗi. Nguyên buổi lễ, tôi không sao bình thường, tươi tỉnh được. Lúc nào trong đầu tôi cũng có bóng hình người đàn ông giống bố mình kia.
Sau khi hôn lễ kết thúc, mẹ tôi đưa cho tôi một hộp quà màu đỏ. Mẹ nói người đàn ông đó đúng là bố của tôi nhưng ông ấy không đến dự lễ cưới, chỉ đến để đưa quà cho tôi thôi. Tôi bật khóc nức nở, không ngờ, tôi chờ đợi bao nhiêu năm, nhưng bố tôi lại nhẫn tâm đến mức không ở lại dự lễ cưới của tôi, cũng không trao tận tay quà cưới cho con gái duy nhất.
Mẹ vỗ về tôi, nói rằng bố tôi không đủ can đảm để gặp mặt tôi. Bà biết nơi ở của ông ấy nhưng tốt nhất tôi không nên tìm đến, đừng phá hỏng hạnh phúc hiện tại của ông ấy. Nghe mẹ nói thế, tôi lại cảm thấy giận bố mình. Tôi có nên tìm đến nhà ông, nói cho rõ ràng mọi chuyện, để biết tại sao bố lại bỏ rơi mình bấy nhiêu năm không?
Qua nhà bạn chơi, tôi tình cờ chạm mặt chồng của chị hàng xóm, tôi tay chân run rẩy không tin vào mắt mình Tôi nghe chị kể chồng chị rất ít khi về nhà, thậm chí có khi về chỉ ở lại một đêm rồi sáng đã đi. Vì thế tôi chưa lần nào thấy mặt chồng của chị hàng xóm. Tôi lấy chồng được 3 năm, chúng tôi vẫn ở nhà trọ vì chưa đủ tiề.n để mua nhà. Vài tháng trước, tôi và chồng...