Nằm viện vì bệnh nặng hơn 1 tháng, mẹ chồng chẳng một lần thăm hỏi chỉ vì lý do này
Tôi tựa vào cửa, mắt mờ, tai như ù đi. Tôi định mở cửa vào nhà mà chẳng đủ can đảm. Giờ tôi biết phải làm sao đây?
Ảnh minh họa
Tôi với chồng học cùng lớp đại học, chúng tôi đến từ 2 tỉnh khác nhau. Gắn bó với nhau được 3 năm chúng tôi mới tổ chức đám cưới. Thấm thoắt đã 10 năm kể từ ngày chúng tôi đã về một nhà. 10 năm đó, tôi sinh liền 3 cô con gái đáng yêu, biết nghe lời. 10 năm đó, tôi chẳng mấy khi được sống cho bản thân mình và cũng chỉ có thể trở về thăm bố mẹ đẻ vài lần mà thôi. Nhưng có lẽ chẳng phải riêng tôi, phụ nữ ai cũng vậy.
Mấy tuần nay, tôi ho nhiều, sốt cao. Tôi tự mua thuốc ở hiệu thuốc uống nhưng không khỏi. Tôi nghĩ chắc do thời tiết nóng bức, lại làm việc quá áp lực nên tôi đổ bệnh. Tôi chủ quan nghĩ chẳng có gì nghiêm trọng nhưng sau 1 tuần các triệu chứng chẳng hề thuyên giảm. Đi khám tôi điếng người khi bác sỹ yêu cầu nhập viện gấp vì viêm phổi.
Trong thời gian tôi nằm viện, chồng tôi vừa đi làm, vừa lo lắng cho các con vừa chăm sóc tôi trong bệnh viện. Khoảng thời gian đó, tôi thấy anh gầy đi nhiều. Nhìn thấy làn da sạm đen, nếp nhăn xô đi xô lại trên gương mặt chồng, tôi thương anh vô cùng.
Tôi với chồng thống nhất sẽ không nói với mọi người về bệnh tình của tôi vì không muốn cả nhà lo lắng. Tuy nhiên, tôi đã nằm viện 2 tuần mà bệnh chẳng đỡ, sợ một mình chồng chẳng lo được cho cả nhà nên tôi gọi cho mẹ chồng nhờ bà chăm sóc cho các cháu giúp chúng tôi.
Thế nhưng, từ khi mẹ chồng tôi lên Hà Nội, chẳng một lần nào bà thèm ngó ngàng tới con dâu, thậm chí cả một cuộc điện thoại cũng chẳng có. Nếu không phải vì tôi gọi về hỏi thăm tình hình, thì tuyệt nhiên bà chẳng liên lạc. Điều đó khiến tôi cũng chạnh lòng.
Video đang HOT
Tôi không giận mẹ chồng, chỉ cảm thấy buồn tủi. Sau khi cưới, mối quan hệ của tôi với nhà chồng khá hòa thuận. Tôi tuy không được xinh đẹp, giàu sang nhưng tính cũng cẩn thận, hay lam hay làm. Tuy nhiên, tất cả thay đổi từ khi tôi sinh đứa con gái đầu, con gái sau và rồi con gái út. Thời điểm đó, mẹ chồng tôi đã khuyên tôi đi canh trứng, đi xem bói, đi thắp hương ở nhiều nơi nhưng tôi vẫn không thể sinh được một đứa con trai như nhà chồng mong ước. Bà thường nói bóng nói gió nhắc nhở chuyện tôi sinh con trai khiến lòng tôi quặn thắt.
“Nhà bà Hải sướng thế, con dâu đẻ liền 2 thằng con trai dễ như không”
“Thời buổi này mà không có đứa con trai thì làm bao nhiêu cũng chả có ích gì, đến chết chẳng có ai hương khói”. Mỗi lần nghe vậy tôi luôn cảm thấy bị tổn thương nhưng chưa bao giờ dám nói với chồng vì tôi biết anh cũng có nỗi khổ của riêng mình.
Vì mong có cháu trai, mẹ chồng muốn chồng tôi đi… gửi con. Ảnh minh họa
Sau hơn 1 tháng điều trị, cuối cùng bệnh tình của tôi đã thuyên giảm, bác sỹ cho phép tôi xuất viện để tiếp tục theo dõi, điều trị tại nhà. Hôm đó, tôi tự bắt xe taxi mà không nói cho chồng biết. Vừa xách túi đồ vào nhà, tôi nghe thấy mẹ tôi đang to tiếng với chồng tôi trong sân.
“Tao việc gì phải vào chăm vợ mày. Tao vào viện chăm thì ai lo cho 3 con vịt nhà mày đây? Ngày xưa tao bảo lấy cái Ngân ở làng bên thì giờ 2 đứa con trai rồi. Giờ mày phải nghe mẹ, đi sang làng bên có người đàn bà lỡ dở đó, gửi lấy đứa con. Mẹ nói chuyện với người ta rồi. Chứ vợ mày ốm như thế, dùng nhiều thuốc thế chẳng biết sau có đẻ được nữa không, trông mong được gì”, mẹ chồng tôi nói.
“Mẹ nói gì thế, Thu nó vẫn là vợ đường đường chính chính của con. Con không làm thế được”, chồng tôi nói.
Tôi tựa vào cửa, mắt mờ, tai như ù đi. Tôi định mở cửa vào nhà mà chẳng đủ can đảm. Giờ tôi biết phải làm sao bây giờ?
Theo Danviet
Nhìn con riêng của chồng đánh con mình mà tôi bất lực không thể trách mắng được
Cái quan niệm "mẹ ghẻ con chồng" thật sự đáng sợ hơn tôi tưởng. Nhìn mặt con gái bị chính anh trai cùng cha khác mẹ đánh sưng vù, tôi chỉ biết ôm lấy con mà khóc cùng.
Khi quyết định làm vợ anh, tôi đã rất đắn do. Thứ nhất, nhà anh rất giàu có, mẹ anh lại khó tính, hà khắc với con dâu. Thứ hai, chồng tôi đã có một đời vợ và một đứa con trai riêng. Vì mẹ anh quá cay nghiệt mà vợ cũ anh không ở được, phải ly hôn. Con trai duy nhất của chị ấy bị mẹ chồng tôi giữ lại nuôi dưỡng. Không chỉ chồng tôi, cả nhà anh đều rất thương chiều đứa bé. Tôi sợ mình lặp lại bi kịch của vợ cũ anh. Nhưng khi đó, anh đã hứa hẹn rất nhiều. Vì yêu, tôi buông xuôi suy nghĩ, bước chân vào cửa nhà anh với vai trò vợ hai.
Đám cưới, con trai anh mới 10 tuổi mà đòi uống bia. Mọi người ngăn lại, nó lớn giọng nói: "Từ nay bố không cần con nữa, con muốn uống cho say chết đi". Thế đấy, ngay trong ngày trọng đại nhất đời tôi, con riêng của chồng đã phản kháng mạnh mẽ như vậy mà.
Vì đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối phó với con riêng của chồng nên tôi cố gắng hết sức làm hài lòng nó. Sáng, tôi lo đồ ăn cho nó rồi mới đi làm. Nhưng nó chê bai đủ điều. Tôi mua bún bò, nó nói thèm phở tái. Tôi mua xôi, nó chê khô như cơm rang rồi không ăn. Tôi nấu ăn, nó cầm đũa lật tới lật lui rồi buông đũa chê không ngon mắt. Mẹ chồng tôi lại chiều cháu nên bảo tôi nấu ăn phải chú ý pha trộn nguyên liệu, nấu cho đẹp mắt, ngon miệng vào. Tôi tức lắm mà không thể nói được gì.
Vì yêu, tôi buông xuôi suy nghĩ, bước chân vào cửa nhà anh với vai trò vợ hai. (Ảnh minh họa)
Khi có bầu, tôi cũng chẳng vui vẻ là bao. Mang tiếng có chồng giàu mà tôi phải tự đi khám thai. Mỗi khi tôi báo ngày khám, chồng đều nói sẽ đưa tôi đi. Nhưng rồi tới lúc đi, con trai anh lại đòi ba chở đi học thêm, đưa đi chơi công viên, thế là anh bảo tôi tự đi. Có lần tôi buồn tủi quá, hỏi anh: "Tuấn là con trai anh, vậy đứa bé trong bụng em là gì của anh?".
Anh bình tĩnh nói rằng: "Hai đứa là con anh cả. Nhưng con chúng ta chẳng phải có đủ bố mẹ sao? Còn Tuấn chỉ có anh thôi nên anh không bỏ rơi nó được". Trên đường đi, tôi khóc sưng mắt. Cuối cùng, dù tôi có đối xử tốt với con anh thế nào thì vẫn chỉ là người dưng.
Hiện giờ, con tôi đã được 2 tuổi. Mối quan hệ giữa tôi với con riêng của chồng vẫn không chuyển biến nhiều dù tôi đã cố gắng hết sức. Thằng bé đang 13 tuổi, lứa tuổi nổi loạn nên càng chống đối tôi nhiều hơn. Tôi cố dịu dàng với nó, nó liền nói tôi đang có âm mưu gì đó mới dịu dàng như thế. Có lần tôi còn vô tình đọc được những lời cay nghiệt mắng chửi tôi trong vở học của nó.
Mối quan hệ giữa tôi với con riêng của chồng vẫn không chuyển biến nhiều dù tôi đã cố gắng hết sức. (Ảnh minh họa)
Nhưng mọi chuyện vẫn không khiến tôi buồn bằng cách đối xử của thằng bé với con tôi, cũng là em nó. Nó xem con bé như kẻ thù. Tôi biết, nó sợ con bé cướp mất bố nên mới tỏ thái độ như vậy. Tôi buồn mà không giận, không trách nó.
Cho đến khi nó tát con tôi một cái, sưng vù một bên mặt chỉ vì con bé nghịch ngợm xé mất một trang vở học của nó. Khi nghe con khóc thét lên, tôi chạy lên lầu. Nhìn má con, tôi giận quá định đánh nó. Không ngờ nó chạy xuống phòng mách nội.
Mẹ chồng tôi hầm hầm đi lên. Bà chỉ tay mắng tôi là đồ mẹ ghẻ, không biết thương con chồng. Tôi bất lực chỉ biết ôm con bé về phòng ngồi khóc. Tôi mệt mỏi quá. Sống trong gò bó, làm dâu mẹ chồng, làm dâu cả con riêng của chồng thật sự là một gánh nặng quá lớn. Từ lúc có chồng, tôi chưa được một ngày vui vẻ. Tôi có nên cắt đứt những gánh nặng đó để sống cho chính mình và con không?
Theo Afamily
Mẹ chồng nhờ cơm nước hộ vì bận vụ mùa, con dâu bầu 7 tháng trốn về nhà ngoại nghỉ ngơi và cái kết Gần tháng sau Thy mới về, nhà chồng đã xong đợt bận rộn, Thy thở phào nhẹ nhõm. Cuối tuần chồng Thy về, bố mẹ chồng gọi 2 vợ chồng cô đến nói chuyện... Sau khi kết hôn, vì có bầu ngay mà chỗ làm lại xa nhà chồng nên Thy bàn với chồng xin nghỉ làm, sau này con cứng cáp lại...