Năm mới về, nhìn lại mình của những tháng ngày đã cũ
Ngày cuối năm, ngồi tán chuyện phiếm với bạn. Bạn nói năm nay đã hoàn thành hai mục tiêu lớn ấy là mua được nhà và lấy được tấm bằng thạc sĩ. Xong rồi bạn hỏi “năm qua cậu có được những gì?”.
Câu hỏi khiến mình bần thần mất mấy giây. Một năm đã qua đi, mình có thêm được gì nhỉ?
Năm vừa rồi cả nhà vẫn phải đi ở trọ, đến tháng vẫn phải ngồi chia lương cho các khoản tiền nhà, tiền điện nước, tiền học cho con, tiền sinh hoạt hàng ngày, tiền tiết kiệm…Và có lẽ năm mới đến mọi việc sẽ vẫn như thế.
Một năm đã qua, đi đâu ai cũng hỏi “bao giờ thì sinh thêm đứa nữa?”, “Đẻ đi cho chúng có chị có em”, “đẻ đi không già đấy”. Cảm giác như người ngoài sốt ruột hơn cả mình. Nhà đông con, dĩ nhiên là vui. Nhưng sinh con đâu chỉ để cho vui mà còn phải nuôi dạy chúng thật tốt, chăm nom chúng thật đủ đầy. Bản thân mình thấy chưa thực sự sẵn sàng nên không vội.
Một năm đi qua, thực sự chẳng có gì mới cả. Công việc vẫn thế, tình cảm vẫn thế. Nếu có khác chỉ là già thêm một tuổi. Già đủ để bình thản lắng nghe con tim mình muốn gì. Già đủ để không còn thấy ý kiến trái chiều là đỏ mặt tranh cãi, đủ để nhẹ mỉm cười khi nghe một lời chê bai, đủ để không còn tức giận hơn thua khi bị ai đó đặt điều đả kích.
Một năm với đủ cả những niềm vui, nỗi buồn, lo âu, trăn trở. Nhưng sau tất cả là nhìn đâu cũng có những yêu thương. Yêu thương từ mẹ cha, từ anh em, từ gia đình, bạn bè và cả những người xa lạ. Một dòng trạng thái buồn vu vơ trên mạng xã hội cũng nhận về rất nhiều những thăm hỏi, sẻ chia. Chỉ vậy thôi để nhận ra rằng chúng ta chẳng hề vô tình lướt qua nhau dẫu mỗi người ai cũng nhiều những âu lo bận rộn.
Vài hôm trước cô bạn học thời cấp ba chia sẻ một câu chuyện buồn trên trang cá nhân. Chị gái bạn mới qua đời do biến chứng thai sản. Chị ra đi, để lại hai đứa con, đứa đầu chưa kịp lên hai, đứa sau mới một tuần tuổi và người chồng trẻ đang khổ đau vì cú sốc quá lớn trong đời.
Chứng kiến những nỗi đau của người để thấy rằng điều đáng sợ nhất trong cõi này không phải là thiếu thốn bạc tiền, không phải là lọc lừa phụ bạc mà ấy là sự mất mát khi mất đi những người mình thương yêu. Sự mất mát mà dù tháng năm có đi qua, mọi thứ có thể nguôi ngoai nhưng không thể nào khỏa lấp cho đủ đầy như cũ.
Video đang HOT
Mỗi người có cho mình một con đường đi, một lựa chọn sống. Tôi cũng như bao người, có những niềm vui và nỗi buồn riêng. Có những thời điểm tâm trạng bâng khuâng nhẹ nhàng tựa mây bay, cũng có những ngày nỗi lo lắng sợ hãi ập về khiến tâm can nặng nề như đeo đá. Khóc chán rồi cũng phải tự vỗ về mình, rằng ai cũng có lúc hạnh phúc lúc khổ đau, chẳng qua ta đã chú ý quá nhiều đến nỗi buồn mà quên đi những lúc sướng vui hồ hởi.
Và lạ thay, những khó khăn trong đời khiến bản thân tôi mạnh mẽ thêm một chút. Những vấp ngã trong đời khiến tôi biết cẩn trọng trong những bước đi dẫu đôi khi có e dè, nản chí. Mọi thứ diễn ra trong cuộc đời chẳng hề đơn giản, nhưng cũng không phải là nút thắt không thể cởi buông. Chỉ cần ta cứ bình tĩnh mà sống, mà yêu, mà vững vàng đi qua những ngày giông gió.
Đôi khi chúng ta vẫn ước “ước gì thời gian quay trở lại” để ta có thể sửa những lỗi lầm, để ta đừng làm tổn thương những người ta yêu, và rộng lượng với cả những lỗi lầm của người khác. Ước để biết rằng có những thứ trong đời mãi mãi chỉ có thể ước mà thôi, để thận trọng hơn ngay cả trong yêu ghét ở đời.
Ngày cứ nối ngày qua đi, tháng năm cứ nối đuôi nhau chảy mãi. Hết năm này lại sang năm khác, qua mùa đông lại đến mùa xuân. Một vòng tuần hoàn cứ lặp lại thế thôi mà cuối năm nào cũng có những bâng khuâng chộn rộn. Lòng hân hoan khó tả khi nghe một ca khúc xuân, khi thấy cảnh gia đình đoàn viên, khi nghe tiếng ai đó hỏi han nhau ngày nào về quê ăn tết…
Những ngày cuối năm, người ta vội vàng hơn mà cũng dịu dàng hơn. Dù buồn dù vui thì cũng sắp hết một năm rồi. Những giận hờn buồn tủi, những mất mát đắng cay, những thất bại nhọc nhằn thôi gửi năm cũ để nó mang về quá khứ.
Cuối năm, ngồi dọn lại căn phòng, bỏ hết đi những thứ không còn dùng đến. Giá như chúng ta cũng có thể dọn dẹp cõi lòng, vứt bỏ đi những phiền muộn như khi ta dọn phòng thì tốt biết bao nhiêu.
Sắp năm mới rồi, ngồi nhìn lại những ngày đã cũ là để thắp lửa cho những hi vọng và niềm tin vào ngày mai. Thời tiết dù nắng hay mưa, dù ấm áp hay lạnh giá cỡ nào thì xuân về hoa đào vẫn nở. Chẳng ích gì khi cứ hoài niệm về những ngày đã qua và hối tiếc vì những điều đã không làm lại được.
Năm mới, chẳng mong cầu điều gì to tát, chỉ cầu hai chữ an yên cho bản thân mình, cho những người thương yêu và cho tất cả. Ngày đã mới, năm đã mới, chẳng lý do gì lòng cứ vướng bận những cũ xưa. Hãy gói ghém lại những nỗi buồn và cất nó vào dĩ vãng.
Năm cũ sắp qua rồi, hít một hơi thật sâu, thở ra thật nhẹ nhàng, sẵn sàng đón chào năm mới, sẵn sàng đón nhận niềm vui và tất nhiên là cả những nỗi buồn.
Lê Giang
Theo dantri.com.vn
Xin anh thợ hồ đứa con, hứa không bắt anh chịu trách nhiệm ai dè mang thai đôi và mùng 1 Tết cô gái gọi điện: "Anh ơi 2 đứa thì em không nuôi được..."
Thực lòng đứa con đến với Thùy chính là may mắn lớn nhất đời Thùy nhưng Thùy không đủ sức nuôi hai đứa con.
Sau 10 năm lăn lộn trong nghề thì cuối cùng, Thùy cũng quyết định về từ bỏ cái nghề mà xã hội, ai cũng vậy, phụ nữ nghe thấy thì căm ghét, đàn ông nghe thấy thì gạ gẫm rồi mỉa mai: Làm gái. Nhiều người hỏi Thùy tại sao lại đi làm gái. Câu này Thùy nghe đã tai đã 10 năm nay rồi. Và mỗi khi được hỏi như vậy, những cô gái làng chơi khác sẽ mang cả một tá những câu chuyện buồn, bi thương để lấy lòng người hỏi, còn Thùy, Thùy chỉ trả lời một câu đơn giản: Vì tôi đẹp.
Mà công nhận Thùy đẹp thật. Thì có đẹp mới trụ được trong cái nghề này tận 10 năm trời chứ. Thật ra Thùy cũng không định nghỉ nghề đâu nhưng năm nay Thùy cũng đã 30 tuổi rồi, cũng chẳng còn đủ hơi sức để mà "yêu" nghề nữa. Mặc dù vẫn còn rất nhiều khách hàng lưu luyến Thùy đấy nhưng Thùy vẫn quyết định nghỉ việc. Bao nhiêu năm qua Thùy đã dành dụm được một số vốn nhỏ, tính thuê một căn phòng nhỏ rồi buôn bán chút gì đó, sống nốt quãng đời còn lại. Giờ Thùy chỉ muốn có một cuộc sống bình yên mà thôi. Mỗi buổi sáng thức dậy, Thùy chỉ muốn trên khuôn mặt mình không còn phải dày cộm son phấn, không còn nồng nặc mùi nước hoa, cũng không phải mặc những bộ đồ hở, khoe da thịt để chiều khách. Thùy, bây giờ chỉ muốn sống những tháng ngày mà cô gái 15 tuổi những năm qua ấy đã không được sống. Những gì cần trả, Thùy cũng đã trả đủ rồi, giờ Thùy sẽ sống cho Thùy, sống theo cách mà Thùy muốn.
Mọi người ở đây xóm trọ này ai cũng nghĩ Thùy quá lứa lỡ thì chứ chẳng ai biết được quá khứ của Thùy. Ở đây ai cũng nghèo nhưng mọi người rất yêu thương nhau. Cũng có một vài người không ưa Thùy, đơn giản cũng vì sự xinh đẹp của Thùy dù đã ăn vận đơn giản khiến cho chồng họ đứng ngồi không yên. Thùy cũng kệ, những ánh mắt kiểu soi mói, khinh miệt, cảnh giác đó Thùy nhìn đã thấy quen lắm rồi. Nếu cứ quan tâm người khác nghĩ gì về mình thì bao nhiêu qua Thùy đâu có sống được.
(Ảnh minh họa)
Thế mà cũng được gần 1 năm Thùy ở đây rồi. Cuộc sống mới Thùy cũng đã quen rồi. Thi thoảng cũng có vài khách gọi điện gạ gẫm nhưng Thùy không nghe. Thùy đã quyết tâm bước ra thì cho dù có tiền bạc triệu Thùy cũng không quay lại đâu. Thùy ở cạnh phòng với Lâm, anh thợ hồ sống kì cựu ở đây cũng được 3 năm rồi. Lâm có vẻ quan tâm đặc biệt đến Thùy nên thường hay bị trêu. Lâm hơn Thùy tuổi nhưng chưa có lấy vợ. Ai hỏi thì Lâm cũng chỉ trả lời làm gì đã có tiền đâu mà lấy. Mọi người trêu trọc, gán ghép Lâm với Thùy khiến Thùy rất bực mình. Cho dù Thùy có xinh đẹp thì cũng không thể xứng với Lâm được, ai mà lấy một người làm gái 15 năm chứ.
Một ngày, thấy đứa trẻ hàng xóm khóc, Thùy bất giác bế nó lên dỗ dành. Tối đó, Thùy cứ nghĩ mãi về đứa trẻ đó, để rồi Thùy hiểu ra Thùy đang muốn làm mẹ. Cuộc đời người phụ nữ, có thể không cần chồng nhưng cần lắm một đứa con. Muốn có con thì phải lấy chồng, nhưng lấy chồng thì Thùy không thể làm được...
Chợt Thùy nghĩ đến Lâm và rồi Thùy quyết định làm liều, xin Lâm một đứa con, khó tin là Lâm đồng ý thật. Thùy còn hứa với Lâm sẽ không bắt Lâm chịu trách nhiệm. Thùy không ngờ chỉ có 2 lần mà Thùy mang thai. Chưa kịp vui mừng thì bác sĩ nói Thùy mang thai đôi. Thực lòng đứa con đến với Thùy chính là may mắn lớn nhất đời Thùy nhưng Thùy không đủ sức nuôi hai đứa con. Trở về nhà thì mọi người trong phòng trọ đã về quê ăn Tết hết. Mà cũng đúng thôi, chỉ còn 2 ngày nữa là Tết. Thùy cũng đâu còn nhà để mà về nên xóm trọ này chính là nhà của Thùy.
Chuyện mang thai đôi này, Thùy nhất định phải nói với Lâm. Đắn đo một hồi, mùng 1 Tết, Thùy quyết định gọi điện cho Lâm vì nghe đâu Lâm sắp lấy vợ, nhỡ đâu Lâm không chịu nuôi một đứa thì biết phải làm sao đây:
- Anh ơi 2 đứa thì em không nuôi được, anh nuôi giúp em một đứa được không??
Không thấy Lâm nói gì, Thùy tưởng Lâm không đồng ý thì ai dè Lâm đã đứng ngay sau Thùy. Lâm lấy chiếc nhẫn trong túi ra, tuy không giá trị nhưng đó là chân tình của Lâm. Lâm thực sự muốn mang đến cho Thùy một cuộc sống bình yên. Lâm đã muốn ngỏ lời với Thùy từ lâu lắm rồi nhưng chỉ sợ Thùy không đồng ý. Nhưng cơ hội này Thùy liệu có thể nhận lời không đây khi tấm thân Thùy nhơ nhớp và mục đích lớn nhất của Thùy chỉ là đứa con.
Tố Quyên
Theo kenhsao.net
Nếu tình yêu "chắc như bắp", nhưng cô ấy không tin? Bạn yêu một cô gái. Đó là điều mà bạn luôn cho rằng mình chắc chắn, nói theo kiểu "giang hồ" hay nói, là "chắc như bắp". *** Cô ấy có yêu bạn không ? Đó là điều làm cho bạn hoang mang, là câu hỏi mà bạn luôn gối đầu cho mỗi giấc ngủ. Vì trước khối tình cả nồng nhiệt cảu...