Nằm bên bồ, tôi nhớ đến chồng con quay quắt
Đã không biết bao nhiêu lần tôi tự nhủ với lòng mình phải dừng lại mối quan hệ này…
Tôi là một người phụ nữ đã có chồng, có con. Ai cũng bảo tôi hạnh phúc, vì lấy được người chồng hiền lành, lại yêu chiều tôi hết mực. Họ nói không sai, bản thân tôi cũng nhận thấy điều đó, nhưng tôi lại không phải là một người vợ tốt của chồng.
Đã 2 năm nay tôi lén lút quan hệ với người tình cũ. Chúng tôi tình cờ gặp lại nhau trong một cuộc hội thảo chuyên ngành, khi tôi đã có chồng, và anh đã có vợ. Sự gặp lại không báo trước đã làm cho chúng tôi bối rối, nhưng rồi những giây phút bối rối ấy cũng nhanh chóng qua đi, chúng tôi ngồi uống cà phê để ôn lại những kỷ niệm ngày còn tay trong tay.
Khi ấy chúng tôi là sinh viên năm thứ 2, tình yêu của chúng tôi đẹp, nhưng gặp phải nhiều trắc trở, nên dù yêu nhau nhưng chúng tôi cũng chẳng thể nào đến được với nhau.
Sau khi tốt nghiệp, anh được một doanh nghiệp tại TP Hồ Chí Minh nhận vào làm. Anh bảo tôi đi cùng vào đó, sướng khổ có nhau. Nhưng bố mẹ tôi không đồng ý vì sợ tôi sẽ khổ khi phải vất vưởng xa bố xa mẹ, nên đã xin cho tôi một công việc ở quê. Tôi cũng không biết cuộc sống và công việc ở trong đó của anh sẽ như thế nào, có thuận lợi hay không và cũng không có can đảm cãi lại lời bố mẹ, nên đã đồng ý trở về quê làm việc.
Đã 2 năm nay tôi lén lút quan hệ với người tình cũ. Chúng tôi tình cờ gặp lại nhau trong một cuộc hội thảo chuyên ngành, khi tôi đã có chồng, và anh đã có vợ. (ảnh minh họa)
Chúng tôi đành chia tay nhau trong sự nuối tiếc, biết rằng sẽ chẳng thể quên được nhau, nhưng ngày ấy chúng tôi còn quá trẻ, lại tương lai, sự nghiệp chưa có gì, nên chẳng thể nào làm khác được.
Thời gian đầu, chúng tôi vẫn liên lạc với nhau. Nhưng rồi xa mặt cách lòng nên liên lạc thưa dần và mất hẳn. Nhiều lần tôi điện thoại cho anh nhưng không liên lạc được, hình như anh thay số máy mà không báo cho tôi. Nhắn tin qua yahoo thì không thấy anh trả lời, cũng không bao giờ tôi thấy anh online. Tôi đã rất buồn vì không liên lạc được với anh, buồn vì nhớ anh. Nhưng tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó anh sẽ đến tìm tôi, nhưng anh đã không quay lại.
Một thời gian sau tôi đi lấy chồng, dù vẫn nhớ về anh rất nhiều. Chồng tôi làm cùng cơ quan với anh trai tôi. Ngày gần cưới, tôi liên tục điện thoại cho anh nhưng không liên lạc được. Liên lạc qua yahoo cũng không thấy anh trả lời. Tôi gọi cho bạn bè để hỏi tin tức về anh nhưng cũng không ai biết, điện thoại về nhà anh cũng không liên lạc được. Có lẽ anh đã quên tôi rồi và có thể anh đã tìm được người phụ nữ khác thay thế tôi. Nghĩ vậy mà lòng tôi tê tái, xót xa.
Video đang HOT
Bẵng đi một thời gian khá dài, trong một lần tôi đi dự hội thảo chuyên ngành thì tình cờ gặp lại anh. Sau vài phút ngỡ ngàng, chúng tôi đã nhận ra nhau và cả hai cùng bối rối. Chúng tôi ôn lại những kỷ niệm ngày xưa còn bên nhau, và kể cho nhau nghe về công việc hiện tại. Anh kể, anh đã có gia đình, hiện gia đình đã chuyển ra Hà Nội sinh sống và làm việc.
Anh bảo, anh cũng ân hận vì đã không cùng tôi đi trọn con đường, bao năm qua anh vẫn luôn nhớ về tôi. Tôi cũng vậy, dù đã có chồng, chồng tôi rất yêu tôi, nhưng bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn nhớ về anh. Anh vẫn giữ một vị trí quan trọng trong trái tim của tôi.
Anh bảo, anh cũng ân hận vì đã không cùng tôi đi trọn con đường, bao năm qua anh vẫn luôn nhớ về tôi. (ảnh minh họa)
Từ lần gặp gỡ tình cờ đó, chúng tôi thường xuyên gặp nhau, và lén lút quan hệ với nhau 2 năm nay. Để tránh bị nghi ngờ, chúng tôi đã thống nhất không bao giờ được nhắn tin cho nhau, và không được phép gọi điện vào các buổi tối và những ngày cuối tuần mà chỉ nhắn vào giờ hành chính từ thứ 2 đến thứ 6 hàng tuần.
Chúng tôi cũng thống nhất không lưu tên nhau trong điện thoại, và khi ở bên nhau thì thế nào cũng được, nhưng khi trở về đến nhà là chỉ được phép nhớ đến vợ/ chồng con của mình. Hứa với nhau là sẽ không làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình hai bên. Nhờ đó mà chồng tôi và vợ anh không mảy may nghi ngờ gì, dù chúng tôi đã lén lút hẹn hò với nhau suốt 2 năm.
Nhiều khi nằm bên anh tôi lại nhớ về chồng mình và cảm thấy có lỗi với chồng, con vô cùng. Tôi cũng cảm thấy có lỗi với vợ/ con anh. Tôi là một người vợ không tốt, đã phản bội chồng con của mình và ngoại tình với chồng của một người phụ nữ khác. Đã không biết bao nhiêu lần tôi tự nhủ với lòng mình phải dừng lại mối quan hệ này, với lương tâm của một người phụ nữ tôi phải chấm dứt tất cả, nhưng rồi tôi chẳng thể nào ăn ngon, ngủ yêu nếu như một tuần không được gặp gỡ anh.
Tôi luôn nhớ về anh, nhớ về anh rất nhiều, và tôi biết anh cũng vậy, luôn nhớ về tôi. Có lẽ mọi người sẽ chửi tôi là người phụ nữ tồi tệ, ích kỷ. Nhưng tôi vẫn hy vọng, người người có tình yêu thực sự sẽ hiểu được lý do tại sao.
Theo VNE
Yêu 10 năm, chẳng muốn cưới vì... chán!
Hơn 10 năm yêu nhau bọn em đã khám phá nhau hết rồi, hiểu nhau quá rồi,"cho" nhau hết rồi. Bây giờ nếu tiếp tục sống với nhau nữa em chẳng còn gì để nao nức, hơn thế nữa em cảm thấy chán chường...
Em năm nay 33 tuổi, cái tuổi mà mọi người đều bảo đã "chín" để lấy vợ, có con. Vả lại em có việc làm ổn định, thu nhập khá và người em yêu cũng thế ...
Mọi việc tưởng như xuôi thuận, tốt đẹp với nhiều người thì với em thật khó khăn để quyết định tiến đến hôn nhân chị ạ. Em và V. quen nhau đã hơn 10 năm, khi cả hai còn học đại học.
V. xinh và ngoan, gia đình nề nếp nên bên nhà em hoàn toàn ủng hộ chuyện tình cảm của hai đứa và mẹ em cũng ngầm xem H. là con dâu tương lai của bà. Còn em cũng được gia đình H. quý mến, từ lâu đã xem em là một thành viên thân thiết trong nhà.
Rồi bạn bè, đồng nghiệp cũng đều biết chuyện chúng em, đến mức khi em hay H. đi chơi, dự tiệc có một mình liền bị "tra hỏi" rằng "một nửa" kia đâu! Giữa bọn em cũng chẳng có gì mâu thuẫn, chỉ có những giận hờn vặt vãnh như mọi cặp tình nhân khác...
Đọc đến đây chắc chị sẽ thắc mắc rằng quá thuận lợi như thế tại sao lại phân vân, thấy khó khăn khi cưới? Thú thật với chị rằng, hơn10 năm yêu nhau bọn em đã khám phá nhau hết rồi, hiểu nhau quá rồi,"cho" nhau hết rồi. Bây giờ nếu tiếp tục sống với nhau nữa em chẳng còn gì để nao nức, hơn thế nữa em cảm thấy chán chường.
Không ít lần em thử chia tay V. bằng cách im lặng, không gọi điện nhắn tin, không hẹn hò, không đến nhà... Chỉ cần một tuần thôi là V. lục tung khắp nơi, đến nhà em, cơ quan, bạn bè để moi em ra cho bằng được. Rồi V. khóc lóc, ỉ ôi em không thể nào chịu nổi.
Hoặc lâu lâu em không đến nhà thăm là mẹ V. liền gọi điện "hỏi thăm sức khỏe" liệu em có sao không? Ngay cả gia đình em cũng không muốn em xa V. Vì V. đã dành cho em một thời đẹp đẽ nhất của người con gái... Chắc chắn bạn bè, họ hàng em cũng sẽ lên án rằng em là "thằng đểu", rằng yêu người ta đã đời rồi bỏ!
Chị ơi, em biết rằng họ không sai, nhưng em, một gã thanh niên 33 tuổi sẽ bắt đầu cuộc hôn nhân như thế nào khi tất cả đã cũ kỹ, nhàm chán, thuộc lòng nhau từ A đến Z...
Có vài lần thử tìm đến, tán tỉnh những cô gái trẻ hơn mà em thích, lập tức trái tim em như được hâm nóng lại, rạo rực... nhưng nghĩ đến nỗi tuyệt vọng của V. em lại không nỡ.
Chán và không muốn cưới xin gì nữa (Ảnh minh họa)
Bây giờ nếu em cưới V. (mà chắc là phải vậy thôi, không "trốn" được) em cũng cảm thấy mình rơi vào một nỗi tuyệt vọng không lối thoát và chỉ còn biết nhắm mắt xuôi tay. Mong chị giúp em một lời khuyên.
Hoàng Tuấn (Đà Nẵng)
Hoàng Tuấn thân mến!
Một cuộc hôn nhân tốt đẹp thường cần phải có thời gian tìm hiểu đối tượng, đó là một thời kỳ quan trọng và cần thiết thường gọi là "tiền hôn nhân" để đôi trai gái yêu nhau hiểu thêm về nhau trước khi quyết định tổ chức lễ cưới. Thời gian này không nhất thiết phải là bao lâu, có thể từ vài tháng đến vài năm tùy theo hoàn cảnh.
Thế nhưng yêu nhau đến... hơn 10 năm mà vẫn chưa cưới thì quả là lâu. Nhưng với những cặp yêu nhau vì phải xa cách, gặp trắc trở như bị gia đình ngăn cản hoặc chưa "khám phá" nhau từ A đến Z thì mười mấy năm ấy chỉ khiến cho tình yêu họ thêm nồng đượm, họ vẫn nao nức chờ đợi cuộc sống chung.
Vấn đề của hai em ở đây là cả hai không biết giữ gìn, đã gần gũi, sống như vợ chồng khi chưa cưới, đó chính là gốc rễ của sự nhàm chán. Nó cũng giống như một người chuẩn bị dự một bữa tiệc thịnh soạn thì họ đã "ăn vụng" no nê rồi thì còn đâu hứng thú ngồi vào bàn tiệc. Nhất là tâm lý phái nam khi "no xôi chán chè" thường đi tìm "của lạ" như cái cách em tìm đến những cô gái trẻ hơn tán tỉnh và thấy trái tim rao rực "như được hâm nóng".
Cho nên những cô gái khôn ngoan thường không để cho người yêu "ăn cơm trước kẻng" là như thế, vì khi "đói" thì họ nôn nóng cưới, còn "no" rồi thì cứ hẹn lần hẹn mai... Cho nên việc em không cưới V. là một hành vi khó chấp nhận, nếu không nói là nhẫn tâm. Liệu cô gái nào còn tin em sau này? Và V. cũng không có lỗi gì ngoài chuyện cả hai đều dễ dãi như nhau...
Việc các em nên làm là "làm mới" tình yêu của mình. Dù đã yêu nhau từng đó thời gian, hay có thể là lâu hơn nữa, dù sắp cưới cũng không nên dễ dãi buông tuồng. Ngay cả khi cưới nhau rồi vẫn không ngừng làm mới mình, tạo ra một cuộc sống phong phú, biết vươn lên, biết tôn trong lẫn nhau, đó là việc phải làm suốt đời để chống chọi với sự nhàm chán.
Chúc em sẽ hạnh phúc với quyết định của mình.
Theo VNE
Em yêu anh, là em nói thật Giữ cho mình một khoảng trống... rất nặng. Vì dù thế nào, anh cũng sẽ chẳng tin. Khi anh cúp máy, cô cười, nhưng nước mắt cô cứ rơi lách tách xuống ly trà. Thực lòng, phải làm thế nào, để anh mới tin là cô không nói dối. "Em nhớ anh." *** Một giờ sáng, cô ngồi uống trà nóng. Một thói...