Mưu đồ ngoại tình của người chồng mỗi lần đưa con đi chơi
Chị Hương để con phía ngoài, một mình đẩy cửa bước vào và choáng váng khi thấy anh Hải đang dừng tay nơi khuôn ngực căng đầy của người phụ nữ ấy…
Mỗi bữa tối, anh Hải đều dỗ con ăn hết bát cơm chỉ bằng một câu: “Su ăn ngoan rồi lát bố đưa sang siêu thị chơi nhé!”. Cô bé Su hai tuổi, chỉ cần nghe đến thế là ăn liến thoắng, chưa đến mười lăm phút là hết vèo bát cơm hoặc bát cháo. Bởi Su làm sao có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của khu vui chơi liên hoàn nào là xúc cát, nhà bóng, cầu trượt… rực rỡ đầy màu sắc nằm gọn trên tầng hai của siêu thị đối diện nhà.
Chị Hương cũng hoàn toàn yên tâm và hài lòng xếp dọn lại đồ đạc trong khi chồng và con dắt díu nhau đi chơi. Rồi khoảng 1 tiếng sau, hai bố con ước chừng mẹ đã rửa bát, lau dọn xong xuôi nhà cửa, giặt nốt mẻ áo quần của cả ngày rồi thì sẽ lại về nhà quây quần. Nhìn nét mặt vui tươi, thích thú của Su, chị Hương cảm thấy mãn nguyện vô cùng khi mình đã chọn cho con được một người bố yêu thương, cưng nựng con hết mực.
Mà chị hoàn toàn không bao giờ có thể ngờ được, chồng mình đã gặp lại mối tình đầu tại điểm vui chơi của con. Chính anh Hải cũng không biết, khi mình kéo ghế lại ngồi nghỉ, trông chừng con chơi ở bên ngoài thì đã chạm mặt Mai, mối tình day dứt kéo dài đằng đẵng năm năm tuổi trẻ của anh. Hai người sững sờ nhìn nhau một hồi lâu, rồi thì anh Hải cũng mở lời trước: “Em ở đây sao?”.
Không ngờ chồng mình đã gặp lại mối tình đầu tại điểm vui chơi của con.
Trái đất tròn quá! Chị Mai lại chọn mua một căn hộ cùng tòa chung cư vợ chồng anh Hải ở, dù hai người chẳng hề liên lạc với nhau nữa. Chuyện qua chuyện lại, mới hay, chị Mai sau khi bỏ anh Hải để chạy theo một người đàn ông giàu có hơn, thì không lâu cũng bị phụ tình. Chị bất đắc dĩ phải làm mẹ đơn thân cho đến tận bây giờ.
Anh Hải trước câu chuyện trắc trở của người yêu cũ, bỗng thấy lòng mình quặn đau, xót xa. Tình cảm xưa kia ùa về, những uất ức vì bị bỏ rơi ngày trước bỗng thổn thức như chỉ mới ngày hôm qua… Đang hồi tưởng quá khứ thì tiếng khóc của bé Su kéo anh về với thực tại. Anh chợt tỉnh, bảo với chị Mai rằng anh phải về trước.
Nhưng rồi tự nhiên trong vô thức, anh lại bế Su đến chỗ chị Mai vẫn đang ngồi, nhắn một câu: “Hầu như tối nào anh cũng đưa con sang đây chơi. Hẹn gặp lại em tối mai được không?”. Chị Mai mỉm cười, gật đầu. Anh Hải bỗng hóa chàng trai mới chỉ ngoài đôi mươi, huýt sáo rộn vang. Tình cũ không rủ cũng đến, câu nói được đúc kết lại qua bao đời, cấm có sai bao giờ.
Cũng từ hôm đấy, anh Hải vẫn đều đặn tối tối lại bế con đi chơi để mẹ rảnh tay làm việc nhà. Và tranh thủ thời gian được gặp gỡ, hẹn hò với mối tình đầu. Anh Hải và chị Mai dần trở nên thân thiết hơn, chỉ vài lần gặp gỡ đã tưởng chừng như chẳng còn ngại ngùng chi với nhau nữa. Họ coi nhau như bạn thân, trao đổi số điện thoại, hẹn gặp nhau luôn cả thời gian khác nữa.
Video đang HOT
Đó là khi anh Hải bảo với vợ mình nên chăm chỉ chạy thể dục buổi sáng để tăng cường sức khỏe. Và đương nhiên, người bạn đồng hành bí mật của anh, không ai khác là chị Mai. Rồi cứ mỗi sáng thứ Bảy, khi chị Hương vẫn phải đi làm, còn anh Hải được nghỉ, thì anh lại bế con qua nhà chị Mai chơi. Bé Su hai tuổi nhưng vẫn chưa biết nói, nhưng được cô Mai mua cho nhiều kẹo, lại dỗ yêu ngon ngọt nên rất quý cô.
Nhớ có hôm, chị Hương đang bế Su đi trong thang máy thì gặp mẹ con chị Mai cũng vô tình đi chung. Su cứ đòi cô Mai bế, kéo áo cô như thể thân thiết lắm. Khi chị Hương thắc mắc thì chị Mai vội thanh minh: “À, mấy lần em gặp bố con nhà Su cùng đi chơi bên siêu thị, có hỏi qua nên cháu cũng quen thôi.” Chị Hương vỡ lẽ, rồi hỏi bâng quơ vài câu như phòng chị Mai ở đâu, tiện miệng mời hai mẹ con hôm nào qua nhà chơi. Chị Mai cũng không giấu giếm, nói rõ số phòng và rồi đôi bên tạm biệt nhau khi thang máy dừng ở tầng nhà chị Hương.
Sáng nay thứ Bảy, công ty chị Hương bỗng dưng bị mất điện đột ngột. Chị được nghỉ, quyết định về thẳng nhà để tạo bất ngờ và rủ hai bố con đi chơi. Nhưng khi về đến nhà, chị ngạc nhiên vô cùng vì không thấy hai bố con đâu. Chị nhấc máy gọi chồng, hỏi xem hai bố con đang ở đâu thì nhận được câu trả lời pha chút gắt gỏng: “Ở nhà chứ ở đâu!”. Rồi chị càng hoang mang hơn khi hỏi lại: “Hai bố con ở nhà thật không?” và chồng đáp chắc nịch: “Thật chứ! Em làm sao thế?”.
Ruột gan chị thật sự xốn xang khi đây là lần đầu phát hiện chồng nói dối. Chị tất tả thử đi sang siêu thị bên nhà tìm hai bố con, nhưng không thấy đâu. Chị đi về, vào thang máy, thì bỗng chợt nhớ ra câu chuyện hôm nọ với chị Mai. Chị lắc đầu nguầy nguậy trước những suy diễn của mình, nhưng rồi cũng tự nhủ hay thử lên nhà chị Mai xem sao. Và rồi, chị lên đấy thật.
Chị Hương sững sờ khi nghe tiếng của Su đang chạy nhảy, cười đùa bên trong. Tim đập thình thịch, chị đẩy chốt cửa bước vào nhà. Su đang chơi với bạn, thấy mẹ thì reo vui ầm ĩ, thả hết đồ chơi đấy rồi kéo tay mẹ đi lại vào phòng ngủ phía trong. Chị Hương để Su phía ngoài, một mình đẩy cửa bước vào và choáng váng khi thấy anh Hải đang dừng tay nơi khuôn ngực căng đầy của chị Mai. Một người đứng, một người ngồi, đều trong tình trạng bán khỏa thân và như đang hoàn toàn chìm đắm vào một cuộc yêu đầy lạc thú.
Chị Hương hét lên một tiếng đầy sợ hãi, trân trân đứng nhìn đôi nhân tình vội vàng tìm áo quần để mặc lại vào người. Trước những lời thanh minh nghe đến ù cả tai, chị Hương chỉ biết im lặng…
Bởi biết nói chi nữa, khi chứng kiến chồng ân ái với người đàn bà khác ngay trước mắt mình, khi người tình của chồng không ai khác lại là mối tình đầu kéo dài năm năm, và khi những hình ảnh kinh tởm lúc nãy sẽ ám ảnh chị cả cuộc đời. Dấu chấm hết có thể đặt được cho cuộc hôn nhân của anh chị, nhưng liệu mọi chuyện có thể kết thúc đơn giản vậy hay không?
Theo Phununews
Vợ năm lần bảy lượt ngăn cản tôi mang con đi xét nghiệm ADN và lý do thật sự...
Nhiều người nói quá thành ra tôi cáu và bắt đầu nghi ngờ vợ. Có khi nào thằng bé không phải là con của tôi không nhỉ? Vì đúng là nó chẳng có gì giống tôi hết.
Sau 3 năm cưới vợ mà tôi vẫn không thể nào có nổi mụn con, gia đình tôi đã gây sức ép bắt vợ tôi đi khám. Tôi cũng thấy ái ngại cho vợ, cô ấy cứ gầy gò thế kia, có khi khả năng làm mẹ lại không có. Tôi từ trước đến nay thì khả năng đàn ông không có gì phải nghi ngờ. Tôi tự tin vào bản thân mình lắm. Thế nên tôi cũng giục vợ đi khám cho yên tâm. Nhưng đến khi nhận kết quả, vợ tôi một mực bảo ổn cả. Tôi đòi xem tờ giấy kết quả thì vợ bảo cô ấy ghé qua siêu thị mua đồ rồi để quên ở đó rồi, khi quay lại thì nó đã không cánh mà bay.
Đến nửa năm thứ 4 thì tôi bị điều đi công tác ở nước ngoài 2 năm. Nhưng đúng là trời thương, sau khi chạy chữa không biết bao nhiêu tiền của thì trước ngày tôi đi, vợ tôi đã chìa ra chiếc que thử thai hai vạch. Tôi vui mừng khôn xiết, thế là cuối cùng mong muốn làm bố của tôi đã thành hiện thực. Vợ chồng tôi sống ở thành phố, bố mẹ tôi vẫn ở quê nên tôi lo lắm, tôi đi rồi chẳng có ai chăm cho vợ mình, tôi dặn mẹ tôi thỉnh thoảng ghé lên chăm vợ, đừng để cô ấy phải trải qua thai kỳ buồn tủi.
Hồi đó phương tiện liên lạc không hiện đại như bây giờ, cứ 1 tuần tôi gọi điện thoại về cho vợ một lần, cứ mỗi lần vợ tôi bảo dạo này cô ấy đỡ rồi, không nghén nữa là tôi mừng lắm, thi thoảng cô ấy còn chụp ảnh bụng bầu rồi gửi đường bưu điện cho tôi nữa.
Rồi cũng đến ngày vợ tôi sinh, tôi ở nước ngoài mà lòng như lửa đốt. Mẹ tôi mừng lắm vì được thằng cháu trai. Tôi chỉ mong ngày mình về nước nhanh nhanh để được ôm con vào lòng. Tôi hứa sẽ chăm sóc và bù đắp cho vợ mình thật nhiều.
Con tôi ra đời là niềm hạnh phúc vô bờ đối với gia đình tôi (Ảnh minh họa)
Rồi tôi cũng về nước. Cảm giác ấm áp khi được ôm đứa con của mình vào lòng khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi thương con lắm, tôi toàn giành phần chăm con, tắm cho con. Cuộc sống của gia đình tôi vô cùng hạnh phúc khi cả hai vợ chồng đều đồng lòng nuôi dạy con nên người.
Nhưng càng lớn, thằng bé lại không có chút nào là giống tôi, tôi tóc xoăn thì nó tóc thẳng, cả hai vợ chồng da trắng thì nó lại đen nhẻm, tôi mũi cao thì nó mũi tẹt, lại còn đôi mắt một mí kia nữa, cả họ nhà tôi đúng là chả ai có. Cứ có ai đến chơi, họ đều quở rằng sao con gì mà chả giống bố khiến tôi bực vô cùng.
Nhiều người nói quá thành ra tôi cáu và bắt đầu nghi ngờ vợ. Có khi nào thằng bé không phải là con của tôi không nhỉ? Vì đúng là nó chẳng có gì giống tôi hết. Tôi nghĩ mình phải làm cái xét nghiệm ADN cho nó minh bạch chứ cứ sống trong sự hoài nghi thế này chắc tôi chết mất.
Nhưng khi vợ biết được ý định đó của tôi thì cô ấy năm lầy bảy lượt ngăn cản. Cô ấy bảo phí tiền, bảo làm vậy là tổn thương con và không tin tưởng cô ấy, bao lần tôi định làm thì bấy lần cô ấy khóc lóc, thậm chí còn đòi mang con đi khỏi nhà cho tôi hả lòng hả dạ.
Tôi bất đắc dĩ quá nên mới xuôi xuôi nhưng rồi cũng cảm thấy khó chịu. Hôm đó, tôi uống rượu với bạn đến khuya mới về, hơi ngà ngà say nên tôi bảo rằng tối nay tôi ngủ lại nhà bạn. Nhưng tự dưng vợ nó khó chịu, thế là tôi lại mò về nhà.
Tôi rón rén tra chìa khóa vào cổng rồi bước vào nhà. Tôi thấy nhà tối đen, chỉ có điện trong phòng ngủ là sáng. Vợ tôi và mẹ tôi đang ngồi trong đấy, tôi nghe tiếng họ thì thầm:
Tôi bật khóc khi biết lý do vợ ngăn tôi đi làm xét nghiệm ADN cho con (Ảnh minh họa)
- Mẹ ạ, anh Lâm cứ đòi đi làm xét nghiệm AND, nếu anh ấy mà biết kết quả chắc là sốc lắm, con thì không muốn anh ấy biết toàn bộ sự việc. Mẹ xem có cách gì ngăn anh ấy không? Thằng Bin cũng không có tội gì.
- Ừ, để mẹ tìm cách. Mẹ đúng là tu bảy kiếp mới được cô con dâu tuyệt vời như con. Thằng Lâm mà biết nó bị vô sinh và con phải giả vờ có bầu, nhận con nuôi để ở với nó thì...
- Mẹ đừng nói gì cả, con muốn ở bên anh ấy, làm cho anh ấy hạnh phúc. Hơn nữa, bé Bin cũng tội, con muốn nuôi nó thành người.
- Ừ, mẹ sẽ không nói cho thằng Lâm biết đâu, như người khác thì họ đã bỏ chồng để đi kiếm con rồi. Con thật tốt...
Những lời mẹ tôi và vợ tôi nói với nhau khiến tôi sốc nặng. Thì ra vợ tôi đã sớm lập kế hoạch để làm chuyện này từ trước khi tôi bắt đầu có kế hoạch đi nước ngoài. Và lý do khiến cô ấy khi nào cũng ngăn cản tôi đi làm xét nghiệm là vì không muốn tôi biết được sự thật mình bị vô sinh.
Tôi nghe vợ và mẹ nói, hai hàng nước mắt cứ thế chảy ra. Thì ra vợ tôi cao thượng hơn tôi nghĩ. Thế mà có lúc tôi nghi ngờ cô ấy, nghĩ cô ấy đi ngoại tình với người khác nên kiếm cớ ngăn cản mình. Tôi lặng lẽ bước lên lầu, vào phòng làm việc đóng cửa lại rồi đốt thuốc.
Theo Phununews
Lúc anh hôn mê sâu tôi mới biết vì sao ngày ấy anh đuổi vợ và đứa con thơ ra khỏi nhà Nhìn đứa con thơ mới gần tròn 1 tháng tuổi, tôi không cầm lòng nhưng không đi không được, anh ta quyết đuổi mẹ con tôi rồi mà. Nước mắt lưng tròng tôi bế con ra khỏi nhà. Tôi lấy chồng năm 23 tuổi. Có thể nói 5 năm sống bên người chồng ấy là 5 năm hạnh phúc và sung sướng nhất...