Muốn mua nhà để ra ở riêng, thoát cảnh sống chung với mẹ chồng, nào ngờ mẹ chồng tương lai lại cao tay ra điều kiện trước
Tôi đã tưởng tượng ra đủ viễn cảnh sau khi lập gia đình, nhưng không thể nghĩ tới điều này.
Tôi chẳng phải tiểu thư nhà giàu có, nhưng là con một nên được quan tâm, chăm sóc tuyệt đối. Bố mẹ tôi là giáo viên ở trường song ngữ. Tôi được định hướng giáo dục theo phong cách phương Tây. Tuy nhiên, có vẻ tôi không phù hợp với lối sống đó vì tính cách hướng nội.
Người yêu tôi làm việc ở lĩnh vực điện ảnh. Anh là người đàn ông độc lập, tài giỏi. Thế nhưng, đồng lương của anh phải lo cho cả gia đình, bao gồm cô em gái chảnh chọe. Em gái người yêu tôi làm mẹ đơn thân, không có công việc ổn định.
Chúng tôi yêu nhau đã ba năm. Biết tôi kinh doanh giỏi, bố mẹ anh quý tôi ra mặt. Chỉ có cô em gái chảnh chọe lúc nào cũng tỏ ra không hài lòng khi bị so sánh với tôi. Đôi khi, em gái anh còn cho rằng do tôi may mắn mới quen được anh.
Tôi không phù hợp với lối sống đó vì tính cách hướng nội. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi dự định cuối năm sẽ cưới. Bố mẹ hai bên đã gặp gỡ, bàn bạc đầy đủ. Tuy nhiên, tôi và em chồng tương lai lại không hợp tính nhau. Nhà đông người, sống chung lâu ngày dễ nảy sinh mâu thuẫn. Vì thế, tôi muốn dùng tiền tiết kiệm của hai vợ chồng mua căn chung cư ra ở riêng, thiếu bao nhiêu thì vay thêm.
Anh đã thưa chuyện với bố mẹ mình, rồi cố nhận thêm nhiều việc, tăng ca làm. Giữa tuần trước, bố mẹ anh gọi tôi đến nhà ăn cơm. Tôi nghĩ có chuyện bất ngờ. Vì thông thường, anh chỉ đón tôi sang bên đó vào chủ nhật. Hôm ấy, anh đi công tác xa nên không có nhà.
Video đang HOT
Sau bữa cơm, mẹ anh lân la hỏi tôi về chuyện mua chung cư. Lòng vòng một hồi, bác ấy vào thẳng vấn đề. Nhà chỉ có mình anh là con trai nên mẹ anh muốn sống chung để vui vầy. Nếu tôi muốn thoải mái, họ sẽ để cô em chồng tương lai của tôi dọn ra ngoài.
Có điều, số tiền tích cóp không đủ nên trước mắt sẽ dùng tiền mừng cưới của chúng tôi cho em chồng “vay tạm” để mua nhà. Mẹ anh dặn, đã là người một nhà thì không lo mất mát, thiệt thòi. Hơn nữa, bác còn “xoa dịu” tôi rằng chúng tôi là vợ chồng trẻ, chưa cần dùng quá nhiều tiền.
Nếu tôi không thuận theo thì đám cưới khó diễn ra như kế hoạch (Ảnh minh họa)
Tôi nghe xong câu chuyện thì đứng hình toàn tập. Tôi đã tưởng tượng ra đủ viễn cảnh sau khi lập gia đình, nhưng không thể nghĩ tới điều này. Mẹ anh dựa vào đâu mà nói chúng tôi đưa tiền cưới cho em gái anh mua nhà?
Anh không hề biết chuyện này, bác nói với tôi trước để có thời gian suy nghĩ. Tuy nhiên, nếu tôi không thuận theo thì đám cưới khó diễn ra như kế hoạch. Nó chẳng khác gì một điều kiện mà tôi buộc phải đồng ý.
Tôi rất yêu anh và muốn hai đứa mau chóng về chung một nhà. Thế nhưng, yêu cầu của mẹ anh rõ ràng vô lí. Sớm muộn gì anh cũng sẽ biết. Điều tôi lo lắng nhất là mẹ anh không dễ dàng để chúng tôi tự quyết. Phải làm thế nào đây các chị em?
Theo Afamily
Vợ 'điên người' vì chồng quá đảm đang so với quy định
Dạo gần đây tôi mang bầu nên chồng lại càng ôm đồm công việc nhà. Tuyệt nhiên tôi không được đụng vào việc, kể cả quần áo đi làm của tôi, anh cũng là, gấp.
29 tuổi khi công việc, sự nghiệp ổn định tôi mới lấy chồng. Chồng hơn tôi 5 tuổi, cũng thuộc diện điển trai, thành đạt. Do cả hai vợ cồng thu nhập khá nên sau đám cưới chúng tôi đã mua được căn hộ để sống riêng. Ra ở riêng, chồng tôi chiều vợ như 1 bà hoàng, anh làm hết công việc nhà để tôi có thời gian nghỉ ngơi.
Chồng tôi vốn là anh cả trong gia đình có 3 anh em. Bố mẹ chồng làm nghề buôn bán nên thường xuyên vắng nhà, vì vậy từ nhỏ anh luôn là người lo cơm nước, dọn dẹp, lo lắng chăm sóc cho hai em. Chính vì thế mà chồng tôi đảm đang lắm, việc nữ công gia chánh thành thạo, làm gì cũng gọn gàng nhanh nhẹn.
Mọi việc trong nhà, chồng đều tranh làm với tôi. Mới đầu, tôi thích thú với điều đó bởi mấy ai có được người chồng sẵn sàng san sẻ việc nhà với vợ như anh. Nhưng sau tôi thấy sự đảm đang của chồng là quá đà, đôi khi gây cho tôi sự khó chịu, phiền phức.
Buổi sáng hôm nào chồng cũng dậy từ 5 giờ sáng để chạy thể dục, rồi tiện đường, anh rẽ luôn vào chợ đầu mối để mua thực phẩm, đồ ăn, hoa quả cho cả ngày.
Đúng là chồng tôi luôn mua được đồ ăn tươi nhất, ngon nhất với giá rất rẻ, nhưng tôi thấy điều đó là không cần thiết, vì nhà chỉ có 2 vợ chồng ăn uống, mua bán có hết bao nhiêu đâu. Còn nữa, có những hôm chồng tôi đi tập thể dục, đi chợ về thấy tôi chưa ngủ dậy thì phơi quần áo, lau nhà sạch sẽ và nấu đồ ăn sáng luôn.
Ăn sáng xong, chồng còn nhất định tranh rửa bát với tôi cứ như thể không được làm việc nhà thì anh sẽ ngứa ngáy chân tay, thấy khó chịu, bực bội trong người. Tôi có góp ý với chồng thì anh chỉ cười rồi nói: "Anh quen rồi, với cả em mà rửa anh cũng không ưng".
Chồng tôi vốn là trưởng phòng dịch vụ của một công ty, tuy nhiều việc nhưng về thời gian cũng khá thoải mái, nên hầu như chiều nào anh cũng tranh thủ về đi chợ, nấu cơm được. Thậm chí có hôm phải tiếp khách, chồng tôi vẫn chạy choàng về nhà cắm cơm, sơ chế thức ăn để tôi về chỉ việc nấu.
Nói không biết mọi người có tin nổi không, nhưng việc đầu tiên sau khi đi làm về là chồng tôi chạy choàng xuống bếp cắm cơm, rồi mới lên thay quần áo, sau đó lại vào bếp nấu nướng.
Mà chưa kể đến anh vừa nấu vừa dọn dẹp chứ chẳng bao giờ để tay nghỉ đâu nhé. Có khi thì quét nhà, có khi mang cả quần áo xuống bếp, vừa gấp, vừa trông bếp nữa. Thành ra, là phụ nữ nhưng tôi hiếm khi phải đụng vào những việc đó.
Nghe kể như vậy, ai cũng nghĩ tôi hạnh phúc, nhưng đâu phải vậy. Nhiều hôm đi làm về tôi mệt, muốn nghỉ ngơi, nhưng thấy chồng làm chẳng nhẽ mình nằm ườn ra nghỉ. Vì vậy anh quét nhà thì tôi lau nhà; anh rửa bát thì tôi cũng phải dọn bàn ăn... cứ như thế, vợ chồng tôi cứ như cái máy, dọn dẹp luôn tay, luôn chân. Thật là mệt mỏi hết sức!
Có lần, về nhà bố mẹ chồng ăn cơm, tôi muốn xắn tay vào làm thì anh cũng đuổi lên, chẳng cho đụng vào việc gì. Khi thì nói "Em không làm được đâu", khi thì nói "Để anh làm , cái này phải làm thế này cơ", thậm chí nếu tôi cố tình làm anh còn cáu gắt "Em nấu làm sao mọi người ăn nổi"... khiến bố mẹ chồng và anh chị, họ hàng nghe được cũng nghĩ tôi thuộc dạng đoảng, vụng về, chẳng biết nữ công gia chánh hay ít ra cũng thuộc diện ghê gớm, ỉ lại cho chồng. Dù không ai nói ra nhưng sau lưng tôi, mọi người vẫn xì xào "Vợ thằng H vừa đoảng vừa lười, nấu bữa ăn cũng không nổi".
Tôi đã góp ý với chồng nhiều lần để tôi được làm đúng bổn phận của mình nhưng anh cứ gạt đi "anh quen rồi", "em để ý làm gì" hay "em cứ lo đi làm, khỏe mạnh, vui vẻ là được, việc nhà cửa, bếp núc anh lo được hết".
Dạo gần đây tôi mang bầu nên chồng lại càng ôm đồm công việc nhà. Tuyệt nhiên tôi không được đụng vào việc, kể cả quần áo đi làm của tôi, anh cũng là, gấp. Thành ra chân tay tôi cứ thừa thãi, về nhà chỉ ăn rồi lại ngồi nhìn chồng làm việc, vừa ngại, vừa không quen. Còn chưa kể đến không vận động sinh nở cũng sẽ khó khăn.
Tôi có phàn nàn chuyện này với bạn bè, ai cũng nói tôi dại, có số hưởng mà còn bày đặt. Tôi có nên tìm mọi cách để thuyết phục chồng bớt đảm đang, bớt ham việc nhà không hay cứ mặc kệ anh làm, còn mình thì tập cách hưởng thụ nhỉ?
Theo Afamily
Cứ lấy anh đi... chúng mình ra ở riêng là được chứ gì Anh cúi đầu trước mẹ rồi nói:"Con xin lỗi, đây là hạnh phúc của đời con, con sẽ lấy cô ấy, rồi chuyển ra ở riêng, mẹ ạ. Con xin phép đi trước". "Anh lấy em xong, chúng mình ra ở riêng là được". Anh nói rồi nắm tay cô, rời khỏi nhà hàng, nơi cách đây 5 phút, cả hai người vẫn...