Muốn làm mẹ nhàn thì thôi nghĩ cực
Cha mẹ nào cũng có đến cả ngàn nỗi ước mong ở con dù ước mong đôi khi chỉ là mong con khỏe mạnh, tươi vui, ngoan ngoãn, nghe lời.
Nhiều người mẹ nói với tôi rằng: “Làm cha mẹ thời nay khó quá!”. Tôi đồng tình bởi công việc của tôi suốt 23 năm làm báo Hoa Học Trò và 12 năm làm Chánh Văn, kể cả bây giờ, vẫn là hàng ngày đối diện với những biến động tâm lý của trẻ, những lo lắng của cha mẹ và cả những bất an vẫn đang bủa vây lũ trẻ của chúng ta trong thời đại số hóa này.
Cha mẹ nào cũng có đến cả ngàn nỗi ước mong ở con dù ước mong đôi khi chỉ là mong con khỏe mạnh, tươi vui, ngoan ngoãn, nghe lời. Hay lớn hơn chút là học hành chăm chỉ, an toàn khi ra đường, phát triển thể chất và tâm lý bình thường. Bé thì lo bé, lớn lên thì lo lớn hơn, thậm chí, con đến tuổi yêu lo con yêu sớm hại thân, yêu muộn lo ế. Nhiều “đứa trẻ” cưới vợ lấy chồng rồi vẫn khiến cha mẹ lo lắng khi thấy hôn nhân của con không được hạnh phúc. Vốn dĩ làm cha mẹ là công việc suốt đời vậy. Càng yêu càng thương thì càng lo nhiều, xót nhiều. Ai dám buông tay mặc kệ con mình thế nào cũng được? Nói “đời cua cua máy, đời cáy cáy đào” được sao với con của mình?
Làm mẹ nhàn, ai chả muốn, nhưng đâu phải ai cũng làm được? Là anh may mắn khi 3 đứa nhỏ nhà anh ngoan ngoãn thôi. Nhiều người nói với tôi như thế khi tôi bảo: Muốn làm mẹ nhàn thì đừng nghĩ cực. Nhiều người mẹ đúng là nghĩ cực quá rồi. Không đến nỗi con điểm 9 là tra hỏi con 1 điểm còn lại con đánh rơi ở đâu? Nhưng chuyện lo lắng cho con thì nhiều lắm. Lo con chơi với bạn xấu mà lạc lối, bị dụ dỗ. Thấy con nhịn ăn để giữ dáng thì xót xa. Con văng tục thì tá hỏa. “Cháu nó ở nhà ngoan lắm” thành câu châm biếm những bậc cha mẹ không quan tâm đến con cái nhưng cũng lại thành áp lực cho nhiều cha mẹ phải để mắt đến con mình nhiều hơn. Mà lục tin nhắn của con. Mà theo dõi, giám sát con. Mà không dám chiều chuộng con. Thậm chí, có khi còn không dám khen con vì sợ nó ỷ lại, chủ quan.
Tôi hiểu chứ! Bởi bản thân tôi cũng vậy. Vẫn thót tim và nổi giận mỗi khi các con đang trên lớp học mà các trung tâm gia sư, tiếng Anh gọi điện: Anh có phải là bố của Gia Bách/ Trà My/ Phương Nguyên không? Nhiều phen phải văng tục vì cái thứ quảng cáo điện thoại dễ làm đau tim cha mẹ. Bởi bất cứ lúc nào lũ trẻ ngoài tầm mắt cha mẹ, nguy cơ luôn vây bủa. Ai mà biết, ai mà không thót tim khi nghe một cuộc điện thoại bất ngờ như vậy?
Nhưng… Nhưng làm mẹ nhàn thì đúng là đừng nghĩ cực.
Video đang HOT
1. Là bắt đầu học cách tin vào con nhiều hơn để giảm bớt âu lo. Tin con càng nhiều, bất an, lo lắng sẽ giảm bớt đi.
2. Tận hưởng niềm vui làm mẹ nhiều hơn thay vì nghĩ đến trách nhiệm làm mẹ. Vui đi với những phút giây bên con, cho con thấy điều đó nhiều hơn được không? Để lũ trẻ tin rằng chúng là hạnh phúc của mẹ chứ không chỉ là mẹ nói vậy nhưng mắt mẹ nhìn mình toàn những lo lắng.
3. Hành trình lớn lên của con vốn không phải là 10 năm nữa nó sẽ thế nào mà là NGAY LÚC NÀY nó đang thế nào? Là hiện tại, an trú trong hiện tại đi. Hãy nhìn thấy những hạnh phúc của lúc này với con mình, làm giàu mối quan hệ cha mẹ- con cái bằng những kỷ niệm, ký ức đẹp đẽ không bao giờ trở lại. Như bước đi đầu tiên của con, buổi café hai mẹ con, được vòng tay ôm nó…
4. Bớt đi những so sánh hay những tiêu chuẩn của xã hội bằng việc học hiểu con mình nhiều hơn thay vì chỉ đòi hỏi con phải thế này hay thế khác. Kỳ vọng nào cũng có thể thành thất vọng và áp lực cho cả 2 bên. Chỉ có hiểu con mình mới giúp mẹ biết được con mình năng lực đến đâu mà từ đó mới xây dựng được mục tiêu, lộ trình cho con.
5. Giảm tải áp lực cho con không phải là không cần con phải có trách nhiệm mà là hỗ trợ con nhiều hơn trên hành trình trưởng thành của con. Là con vẫn phải có trách nhiệm với bản thân cũng như với gia đình, cha mẹ. Đừng gánh hết nhưng cũng đừng chỉ đưa ra yêu cầu. Chỉ là có mẹ đồng hành và hỗ trợ con đạt được những điều đó. Bằng không chỉ mục tiêu con phải đạt được mà là cách chúng ta làm gì để đạt được mục tiêu đó. Việc đồng hành cùng con không chỉ giảm bớt áp lực cho trẻ mà còn giảm bớt áp lực cho bản thân mẹ cũng như tạo ra vô số những khoảnh khắc trưởng thành cùng con.
Làm mẹ nhàn vốn dĩ chỉ gói gọn trong việc tận hưởng hạnh phúc khi bạn làm mẹ và cùng con nhiều hơn. Khi bạn càng gắn kết với con hơn, bạn sẽ càng thấy làm mẹ nhàn hơn rất nhiều đấy, tin tôi đi!
Cãi bố mẹ kiên quyết lấy bạn gái đang bệnh nặng, tân hôn nghe vợ nói mà tôi đờ đẫn
Bố mẹ tôi nói cưới Hoài về phục vụ cô ấy chứ Hoài chẳng giúp ích được gì.
Bệnh nặng như vậy suốt ngày ra vào bệnh viện, không đi làm kiếm tiền được, cũng chẳng thể làm mẹ, làm dâu, vậy cưới về làm gì?
Sau hai năm yêu nhau, đúng lúc tôi và Hòa đang chuẩn bị tính chuyện đám cưới thì Hòa đi khám bệnh và bàng hoàng phát hiện mắc ung thư gan. Hoài khóc đến lả người, bố mẹ cô ấy cũng đau khổ khôn cùng.
Tôi thương Hoài đến đứt ruột nhưng khi đó tôi còn vấp phải một vấn đề khó khăn nữa. Đó là gia đình tôi phản đối không chấp nhận đám cưới nữa, muốn tôi hủy hôn với Hoài. Bố mẹ tôi nói cưới Hoài về phục vụ cô ấy chứ Hoài chẳng giúp ích được gì hết. Bệnh nặng như vậy suốt ngày ra vào bệnh viện, không đi làm kiếm tiền được, cũng chẳng thể làm mẹ, làm dâu, vậy thì tôi cưới cô ấy về làm gì? Chúng tôi đâu có ràng buộc với nhau.
Tôi không nghe lời vẫn muốn kết hôn với Hoài, thậm chí bố mẹ còn định từ mặt con trai. Nhưng sau đó mấy cô bác h.ọ h.àng nhà tôi khuyên nhủ, cuối cùng bố mẹ mới đồng ý cho tôi làm đám cưới với Hoài theo kế hoạch trước đó.
Gia đình tôi phản đối không chấp nhận đám cưới nữa, muốn tôi hủy hôn với Hoài. (Ảnh minh họa)
Về phần tôi, dù vì bất kỳ lý do gì, là tình yêu, tình nghĩa hay đạo đức làm người thì tôi cũng không thể bỏ rơi Hoài trong hoàn cảnh ấy được. Đang yêu thương nhau, chẳng lẽ chỉ vì phát hiện bệnh tật mà tôi ruồng rẫy Hoài ư? Cho dù Hoài không thể sống cạnh tôi dài lâu thì tôi cũng muốn chăm sóc cô ấy đến ngày tháng cuối cùng.
Hoài và bố mẹ cô ấy rất cảm động trước tình cảm và tấm lòng của tôi. Vì vợ bị bệnh nên đám cưới chúng tôi chỉ làm nhỏ gọn song rất ấm cúng. Bệnh của Hoài cũng chỉ những người thân thiết trong gia đình hai bên mới biết, còn lại chúng tôi không công khai rộng rãi.
Đêm tân hôn, do cả ngày tổ chức tiệc cưới đều mệt nên tôi giục Hoài đi ngủ sớm. Ai ngờ cô ấy cười hớn hở bảo rằng có thứ muốn cho tôi xem. Nhìn rõ hai món đồ vợ đưa, tôi trợn trừng kinh ngạc, sốc không thể tin nổi. Đó là sổ đỏ một mảnh đất có vị trí đắc địa, giá thị trường chắc cũng phải đến 5 - 7 tỷ đồng và một số tiết kiệm trị giá 4 tỷ nữa mang tên Hoài.
Tôi ngơ ngác nhìn vợ hỏi tại sao lại như vậy, gia đình Hoài rất bình thường cơ mà, chưa nói cô ấy còn đang bệnh nan y. "Bố mẹ em có tài sản nhưng vốn không thích phô trương nên ít người biết. Ông bà sống giản dị cũng không muốn thể hiện với mọi người. Chính bố em đưa ra phương án giả bệnh để thử lòng anh đấy, xem anh có thật tâm đối đãi với em không thì ông bà mới yên tâm trao gửi con gái...", vợ cười nói.
Thật sự tôi không trách vợ thử lòng mình đâu mọi người ạ. (Ảnh minh họa)
Tôi hóa đá trước sự thật mà vợ tiết lộ. Sau đó tôi bảo cô ấy cứ giữ sổ tiết kiệm ấy phòng thân, sau này chẳng may tôi làm ăn thất bại hay có chuyện gì thì còn nuôi con. Tôi sẽ không động vào tiền riêng của vợ. Về mảnh đất kia, hiện tại chúng tôi cứ ở chung với bố mẹ xem sao, nếu cảm thấy không hợp nhau muốn ra ở riêng thì tôi sẽ tích góp tiền xây nhà trên mặt đất đó vậy. Coi như vợ góp đất, tôi góp cái nhà.
Hoài mỉm cười đồng ý. Thật sự tôi không trách vợ thử lòng mình đâu mọi người ạ. Vì tôi hiểu tâm tư suy nghĩ của cô ấy cũng như bố mẹ vợ. Phụ nữ luôn lo lắng bất an mà, cô ấy làm vậy cũng có thể hiểu được. Bản thân tôi thương Hoài thật lòng nên chẳng có gì phải sợ, tôi đã vượt qua bài kiểm tra của gia đình vợ một cách xuất sắc.
Bởi vậy mới nói cứ sống chân tình, hết lòng với nhau thì bằng cách này hay cách khác chúng ta sẽ nhận được sự đền đáp xứng đáng, phải không mọi người?
Buông bỏ nỗi đau là giữ chặt lấy hạnh phúc Bạn gặp khó khăn và hồi tưởng lại trải nghiệm của mình là điều đương nhiên, nhưng đến một lúc nào đó, bạn cần buông bỏ, ngừng suy nghĩ tiêu cực. Sẽ có rất nhiều người thắc mắc, tôi buông rồi đấy, tôi nhắc mình không hờn, không trách người đó nữa. Tôi xứng đáng có được hạnh phúc nhưng sao tôi vẫn...